Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 122: Ngoại truyện 2




Mai Tiệp Lâm đã hoàn thành hai mươi hiệp rèn luyện sức mạnh, nhìn đồng hồ sửng sốt: "Oh no no no, tôi lỡ bữa ăn của tổng chỉ huy mất!"

Chờ cửa xe huyền phù màu đỏ mở ra, Mai Tiệp Lâm bước xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy: "'Thần thú' giữ cửa lại thay đổi rồi à?"

Giọng nói của Phá Quân không biết từ đâu vang lên: "Buổi sáng tốt lành nhé tiểu thư Mai Tiệp Lâm, vâng, đây là tác phẩm mới " Voi Mammoth" của tôi, được tạo ra dựa trên bản vẽ đã được khôi phục."

Mai Tiệp Lâm khen: "Rất đẹp, khí thế uy nghiêm!"

Sau khi trở về Leto, Phá Quân đột nhiên tỏ ra rất nhiệt tình với việc làm vườn và cắt tỉa. Nghe nói đã lên mạng sao thu thập một lượng lớn thông tin từ xa xưa đến nay, mỗi ngày đều lải nhải bên tai Kỳ Ngôn và chỉ huy rằng nghề làm vườn có lịch sử xa xưa cỡ nào, có giá trị mỹ học vô cùng cao..."

Chỉ huy nghe tới phiền, sau khi bàn bạc cùng Kỳ Ngôn liền giao đám cây ngoài cửa cho Phá Quân, giao luôn cả quyền điểu khiển robot làm vườn.

Sau đó, hình dáng của những cái cây trước cửa ngày càng thay đổi. Hôm nay là hà mã, ngày mai là chiếc ghế, ngày mốt là phi thuyền tiêm kích. Tỉa riết đám cây không thay kịp lá thì sao? Thì Kỳ Ngôn cho tiền để Phá Quân lên mạng mua thuốc tăng trưởng thực vật, tránh cho đám cây này hói luôn chứ sao...

Mai Tiệp Lâm không gõ cửa, mà thận trọng hỏi Phá Quân: "Phá Quân, giờ vào được không?"

Lần trước, cô suýt bị Lục Phong Hàn gửi đến ngôi sao hoang nào đó vì cái tội gõ cửa không đúng lúc.

Từ đó, cô liền thông minh hỏi Phá Quân trước.

Phá Quân: "Được, tướng quân không yêu cầu tôi không nhìn." Hai giây sau, nó lại nói: "Thủ lĩnh bảo tôi mở của cho cô."

Hương thơm đồ ăn ngon tràn ngập không khí.

Cô chưa bao giờ trải qua bầu không khí như thế này từ khi còn nhỏ. Khi ấy, cô sống ở viện mồ côi, ăn cùng bạn bè trong viện. Sau khi vào Trường quân đội Đệ Nhất, cô phải tranh giành thức ăn với cái đám không phải người xung quanh. Chờ đến khi gia nhập quân Viễn Chinh, cô lười luôn, uống một ống dinh dưỡng không đủ thì hai ống.

Ngửi thấy mùi thơm, Mai Tiệp Lâm nghĩ rằng người cô tìm kiếm sau này phải là người thông minh, có thể học được những thủ thuật từ cô, đồng thời cũng giỏi nấu ăn. Không cần phải nấu nướng quá giỏi, miễn có thể ăn được.

Nhìn thấy màn hình ảo lơ lửng trước mặt Kỳ Ngôn, cậu đang gõ rất nhanh nên làm phiền mà bước vào bếp: "Chỉ huy, tôi giúp được gì không?"

Lục Phong Hàn bảo cô đưa gia vị.

Mai Tiệp Lâm nghĩ ra một đề tài: "Tướng Nhiếp muốn đưa việc quân vụ trong đại khu hành chính trung ương cho anh hả?"

Trong cuộc họp nội bộ hai ngày trước, vấn đề quân sự của mỗi khu vực hành chính đã được đề cập đến. Mai Tiệp Lâm dựa vào sự có mặt của Lục Phong Hàn sẽ không để họ phải chịu thiệt thòi nên cô cũng không nghiêm túc lắng nghe mà cứ lặng lẽ lướt mạng sao đọc truyện cười.

Đợi đến ngày hôm sau, nhớ lại mấy lời đã nghe được liền cảm thấy có gì đó.

Lục Phong Hàn không có phủ nhận: "Ý là như vậy."

"Chỉ cần các khu hành chính đáng tin chút thôi, không có loạn thành một đoàn thì quân Phản Loạn cũng không đánh tới Leto được. Tuy nhiên, đám gián điệp và phản bội đó đã bị dọn dẹp sạch sẽ, sạch thì sạch mà giờ lại thiếu người. Trong lúc chiến, trên dưới gắn bó, thêm có tướng Nhiếp quản lí từ trên xuống dưới rõ ràng, không xảy ra sai lầm tương tự, giờ thì khó nói." Mai Tiệp Lâm tổng kết: "Thời bình dễ gặp rắc rối."

Lục Phong Hàn mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, bình luận: "Hiếm khi thấy cô dùng não ha."

"Không phải tại nhàn quá hả." Mai Tiệp Lâm nghĩ: "Chỉ huy, tôi nghĩ dù sao anh cũng phải tiếp nhận hoặc Messier, Kepler, Nam Thật Tự... hoặc mấy đại khu khác, thôi thì nhận Khu hành chính Trung Ương đi, ít nhất cũng được tướng Nhiếp dọn một phần rồi, không cần lo lắng quá nhiều."

Nói tới đây, cô hỏi thẳng: "Chỉ huy, tướng Nhiếp muốn làm mấy năm nữa rồi về hưu thật à?"

Cô và Lục Phong Hàn đều hiểu ý nghĩ của việc nắm quyền quân sự Khu hành chính Trung Ương – thường là do tổng tư lệnh Liên Minh dự bị làm.

Mọi người đều có thể nhìn ra Nhiếp Hoài Đình đang suy nghĩ gì.

Lục Phong Hàn hiểu ý của Mai Tiệp Lâm: "Tướng Nhiếp đã nói riêng, sau trận chiến này, sức khỏe và tinh thần của ông ấy không còn tốt như trước nữa."

Gật đầu, cảm thấy đói bụng, Mai Tiệp Lâm không khách khí cầm quả mận, cắn một miếng lớn: "Thủ lĩnh nói thế nào?"

"Kỳ Ngôn cho rằng chọn Khu hành chính Trung Ương là thích hợp nhất." Lục Phong Hàn lặp lại lời của cậu: "Công lao quá cao, nhưng không có lựa chọn nào khác."

"Cậu ấy nói đúng," Mai Tiệp Lâm gật đầu: "Trước kia là thiếu tướng trẻ nhất Liên Minh, giờ là thượng tướng một sao trẻ nhất. Nếu không có chiến tranh, thì trăm năm tới không ai có thể phá kỷ lục của anh.

Về mặt quân sự, anh đã lãnh đạo nhân dân tiêu diệt quân Phản Loạn. Về xuất thân, anh xuất thân từ một gia đình quân nhân. Cha anh là Tướng Lục Quân, người giám hộ h là Tổng tư lệnh Nhiếp Hoài Đình. Anh được phá cách nhận vào trường quân đội Đệ Nhất, còn là sinh viên tốt nghiệp danh dự."

Sau khi cắn một miếng mận, Mai Tiệp Lâm kết luận: "Chỉ huy, nếu anh không đảm nhận vị trí Tổng tư lệnh, thì dầu ai tiếp nhận, anh cũng trở thành mối đe dọa lớn nhất. Trong điểm là, anh còn có cả thủ lĩnh Tháp Trắng, là người đứng đầu Tháp Trắng đó!"

Lục Phong Hàn không có trực tiếp trả lời mà hỏi: "Cô nghĩ thế nào?"

"Chúng tôi nghe anh." Mai Tiệp Lâm không chút do dự trả lời, "Chúng tôi đã thảo luận qua. Nếu anh cần, thì tôi, Duy Nhân, Đỗ Thượng, Long Tịch Vân, Erich – tất cả đều nghe lệnh của anh, muốn chúng tôi phụ trách chỗ nào, chúng tôi sẽ đoạt chỗ đó trong tay, tuyệt đối không kéo chân sau."

Phá Quân đột nhiên nói: "Tướng quân, tôi vừa mới tìm kiếm tin tức liên quan, phát hiện trong sử sách, cơ bản ai công cao chấn chủ đều không chết tử tế."

Lục Phong Hàn: "..."

Mai Tiệp Lâm cười, nói: "Nhìn xem, điều này ai cũng biết!"

Tự nhiên cô thấy Lục Phong Hàn nhìn mình nghiền ngẫm, cô rùng mình, lùi lại hai bước: "Chỉ huy, đừng nhìn tôi. Tôi không bao giờ làm Tổng tư lệnh được đâu!"

Nói xong liền xoay người chuồn đi.

Ăn cơm xong, Mai Tiệp Lâm tính cọ xe Lục Phong Hàn, không ngờ chỉ cần một ánh mắt, cô liền cùng Phá Quân lăn ngay, tuyệt không chướng mắt.

Ngồi xổm bên cạnh "Mammoth", Mai Tiệp Lâm đặt tay lên gối, buôn dưa với Phá Quân: "Mi đoán xem giờ chỉ huy và Kỳ Ngôn đang làm gì?"

Phá Quân: "Chỉ huy nói tôi còn nhỏ, tốt nhất không nên bàn đến những chủ đề người lớn này."

Mai Tiệp Lâm nghĩ cũng có lý. Nghĩ kỹ thì Phá Quân mới chưa đầy một tuổi, vẫn là một trí tuệ nhân tạo tuổi nhỏ.

Phá Quân nói thêm: "Tôi rất vui khi có cô Mai Tiệp Lâm ở đây. Tối qua tôi bị đuổi ra ngoài kiểm điểm hai tiếng. Trước thời gian đó tôi không thể vào được. Không ai nói chuyện với tôi cả."

Mai Tiệp Lâm bắt đầu thấy hứng thú: "Nói cho tôi biết, tối qua mi đã làm gì mà bị phạt hai giờ?"

Phá Quân: "Tối qua lúc 3h32 sáng, tôi xem phim kinh dị. Vì quá đáng sợ nên tôi bật chương trình la hét, đánh thức tướng quân và thủ lĩnh."

"...Hình phạt hai giờ thực sự là nhẹ nhàng." Mai Tiệp Lâm cảm thấy việc Phá Quân bắt đầu chương trình la hét vào lúc nửa đêm đáng sợ hơn!

Ngồi xổm ở cửa gần một giờ, Mai Tiệp Lâm theo Lục Phong Hàn lên xe, đến quân đội họp.

Đã lâu không chạm vào cần điều khiển, tay ngứa ngáy nên Mai Tiệp Lâm xung phong ngồi vào ghế lái.

Cũng giống như Lục Phong Hàn, cả hai lái xe lượn như lái phi thuyền tiêm kích. Vừa vào cao tốc, hệ thống báo động trong xe lập tức vang lên.

Coi âm thanh này làm nhạc nền, Mai Tiệp Lâm ngâm nga một giai điệu lộn xộn cho đến khi có âm thanh thông báo từ thiết bị đầu cuối cá nhân. Cô thản nhiên liếc nhìn, vẻ mặt chợt cứng đờ, rồi đột nhiên dừng lại.

Sau khi để Phá Quân lái xe, Mai Tiệp Lâm quay sang Lục Phong Hàn, giọng run run nói: "Chỉ huy, giúp tôi đếm, có bao nhiêu số 0?"

Nghe vậy, Lục Phong Hàn nhìn số dư tài khoản hiển thị trên thiết bị cá nhân của cô: "26 793 231 tinh tệ."

Ôm ngực, mắt Mai Tiệp Lâm trống rỗng một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Giờ tôi người giàu nhất quân Viễn Chinh? Nhưng tôi còn chưa nghĩ tới, nếu bọn họ hỏi mượn tiền, tôi sẽ từ chối như thế nào!"

Phá Quân ngay lập tức thể hiện khả năng tìm kiếm xuất sắc của mình: "Tiểu thư Mai Tiệp Lâm, tôi có thể cung cấp cho cô 136 phương pháp từ chối hiệu quả đã được kiểm chứng nhiều lần."

"Cảm ơn Phá Quân." Mai Tiệp Lâm lại tính toán trong đầu: "Nhưng chỉ huy, số tiền này nhiều hơn tôi tưởng! Vậytrong quân Viễn Chinh có bao nhiêu người kiên quyết đặt cược anh "không thể bắn phát súng đầu tiên trước tuổi 30" thế?"

Lục Phong Hàn: "..."

Mai Tiệp Lâm vẫn đang tính toán: "Nếu một người bỏ vào 500 tinh tệ, ở đây có hơn 50,000 người. Nếu một người bỏ vào 50 tinh tệ, đó là hơn nửa triệu người! Nhiều người như vậy!"

Lục Phong Hàn: "..."

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy điều đó chưa đúng. Không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Lục Phong Hàn, cô hỏi anh xác nhận: "Chỉ huy, hiện tại tôi là người giàu nhất sao? Có ai có nhiều tiền hơn tôi không?"

Lần này, Lục Phong Hàn vẫn đưa ra đáp án: "Số dư tài khoản trung bình của toàn bộ quân Viễn Chinh là 3000 tinh tệ."

Mai Tiệp Lâm sửng sốt: "Nhiều như vậy? Trước đây tôi kém trung bình quân Viễn Chinh một xíu ha."

Lục Phong Hàn lại hỏi: "Trước kia cô có bao nhiêu?"

Mai Tiệp Lâm: "Số cuối cùng trong số dư tài khoản vừa rồi là tiền của tôi."

Lục Phong Hàn nhớ lại...231 tinh tệ, đây gọi là "một xíu" hả?