Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 109




Từ năm 145 Tinh lịch đến nay, quân Phản Loạn đã thiết lập căn cứ của mình tại tinh hệ Omega ngoài đại khu Nam Thập Tự, dùng biên giới làm chiến khu, nhưng Liên Minh chưa bao giờ biết được tọa độ chính xác của điện Thần.

Trong 70 năm qua, tin tức thật giả không ít, chỉ có thể xác định đại khái, trong hơn nửa thế kỉ, điện Thần đã từng dời đi hai ba lần, không có thêm thông tin cụ thể nào được khám phá.

Tầm nhìn của phi thuyền tiêm kích được chia sẻ với phòng chỉ huy, bản đồ sao trên màn hình đột nhiên biến đổi, trên nền tối, các hành tinh lơ lửng phía xa rơi vào tầm mắt của mọi người.

Vì ở quá gần dòng xoáy nên tín hiệu bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng xuất hiện bóng chồng.

Mai Tiệp Lâm khoanh tay, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào khuỷu tay hai lần, nheo mắt: "Các người có nhớ trước kia bắt được một tù binh không kịp tự sát, hỏi hắn vị trí của điện Thần, hắn nói gì không?"

Long Tịch Vân thuật lại: "Đó là thần vực, một quần đảo lơ lửng được thần nắm giữ trong tay."

"Đúng vậy, quần đảo." – Mai Tiệp Lâm nâng cầm: "Những pháo đài vũ trụ đó như quần đảo, có giống như này hay không?"

Duy Nhân nhìn hình ảnh, không dám chớp mắt: "Nếu thật là điện Thần...." anh ta suy nghĩ một chút cũng không biết phải nói sao: "... đúng là kích thích."

Vì bị tẩy não nghiêm trọng, những tên lính phản loạn cấp thấp bị đánh bại thường chọn cách tự sát, nhằm biểu hiện lòng trung thành với Thần, đảm bảo không một bí mật nào bị tiết lộ.

Còn mấy tên cấp cao thì bị cấy chip, dù bị bắt cũng chẳng có ích gì.

Đồng thời, tỷ lệ đưa gián điệp vào quân Phản Loạn rất thấp, mất nhiều hơn được. Vì vậy, xét về mặt bảo mật, quân Phản Loạn có thể nói là bền chắc như thép, không có chút khe hở nào.

Vincent cũng đang ở đây, thổn thức: "Quân Phản Loạn luôn là kẻ thù truyền kiếp của lính tình báo, cứ như cái lỗ đen ấy! Nếu tiền bối và hậu bối của tôi biết được vị trí của điện Thần bị phát hiện theo kiểu này, chắc ói máu luôn. Đảm bảo nghi ngờ bản thân luôn ấy!"

Mai Tiệp Lâm trừng mắt: "Cái gì mà "bị phát hiện theo kiểu này"? Dù là việc tìm ra lỗ sâu tự nhiên này là tình cờ, nhưng là may mắn tôi tích 23 năm qua đó!"

Cô nghĩ đến gì đó, quay sang nịnh nọt Lục Phong Hàn: "Chỉ huy, anh xem, vận may tôi tích từ hồi mới sinh tiêu hết trong một lần. Liệu tôi có được "đền bù" chút đỉnh không?"

Lục Phong Hàn không chút kinh ngạc, đáp: "Nộp đơn cho tướng Nhiếp đi."

Nụ cười của Mai Tiệp Lâm lập tức biến mất - cô luôn rất sợ Nhiếp Hoài Đình, thấy ông rất giống huấn luyện viên ba ngày hai lần gặp ở trường quân đội Đệ Nhất.

Nhìn hành tinh trên màn hình ảo, Lục Phong Hàn hỏi Phá Quân: "Đoán ra tọa độ cụ thể của hành tinh này và so sánh với hồ sơ trong cơ sở dữ liệu của Tháp Trắng."

Phá Quân lập tức trả lời: "Có một chút chênh lệch, cơ bản là trùng hợp."

Hai trăm năm đã trôi qua, công nghệ phát hiện và định vị hiện nay đã cao hơn rất nhiều so với thời đại Trái Đất, có sai sót nhỏ là điều hợp lý.

Thông qua kênh liên lạc, Lục Phong Hàn trầm giọng ra lệnh: "Thiếu tá Hạ Gia Nhĩ, thiếu tá Calvin, lập tức quay lại, cố gắng bám sát mép xoáy nước nhất có thể mà vẫn đảm bảo an toàn, ẩn tín hiệu phi thuyền, đảm bảo bật chế độ tàng hình ở mức cao nhất, tránh bị quân Phản Loạn phát hiện."

Kênh liên lạc không ngừng vang lên tạp âm sau khi Lục Phong Hàn ra lệnh, gần bảy giây trôi qua, kênh liên lạc mới có phản hồi: "Có!"

Sau khi phi thuyền tiêm kích bắt đầu quay trở lại gần rìa vòng xoáy, tạm thời không bị phát hiện, Lục Phong Hàn ra lệnh cho Phá Quân liên lạc với Nhiếp Hoài Đình.

Khoảnh khắc trước kết nối, một số người ngồi trong bàn hội nghị đã thẳng lưng lên. Quân dung nghiêm túc, miễn cưỡng phù hợp trí tưởng tượng của công chúng về binh lính tiền tuyến.

Thời gian ở Leto đã hơn chín giờ tối, nhìn vào bối cảnh thì Nhiếp Hoài Đình vẫn đang làm việc trong phòng làm việc, vai thẳng tắp, bộ quân phục không một nếp nhăn. - trong tay cầm bút kim loại, ngẩng đầu hỏi Lục Phong Hàn: "Sao vậy?"

Không nói nhảm, Lục Phong Hàn chỉ nói rõ ràng tình huống này bằng vài từ: "Lần trước tôi đã báo cáo cho ngài về hố sâu tự nhiên và vòng xoáy khổng lồ được phát hiện. Đội thám hiểm vừa gửi về tin tức rằng hành tinh có thể sinh sống được đối diện với vòng xoáy là điện Thần của quân Phản Loạn."

Ngay cả Nhiếp Hoài Đình – người có thể trấn tĩnh dù Thái Sơn sập trước mắt, cũng không giấu được sự kinh ngạc sau khi nghe tin này, ông đặt bút xuống, lặp lại lời của Lục Phong Hàn: "Vị trí điện Thần?"

"Trừ khi quân Phản Loạn có thể đoán trước được mọi hành động của chúng ta và nỗ lực hết sức để giăng bẫy, nếu không thì đó đúng là điện Thần." Lục Phong Hàn gửi hình ảnh cho Nhiếp Hoài Đình: "Nếu chỉ là bẫy bắt cá thì với hàng pháo đài này, cái giá quá cao rồi."

Nhiếp Hoài Đình cẩn thận quan sát.

Đúng như Lục Phong Hàn đã nói, sở dĩ tất cả mọi người nhìn thấy hành tinh này đều nghĩ rằng đây là điện Thần, chủ yếu là do nếu nhìn bằng mắt thường - chưa kể đến hàng chục pháo đài không gian bao quanh hành tinh và số lượng lớn các cây cầu không gian nối liền với nhau, bằng cả tháng tiền thu vào của toàn bộ Liên Minh.

Xem xong, Nhiếp Hoài Đình hỏi: "Độ thám hiểm đã rút lui chưa?"

Lục Phong Hàn gật đầu: "Đã rút về hết, có vòng xoáy nhiễu loạn, khả năng bị máy dò phát hiện khả năng rất nhỏ, chúng ta cơ bản có thể bảo đảm an toàn."

"Ừ, có thể tình cờ phát hiện được vị trí của điện Thần là một thành tựu ngoài dự kiến, cũng là di sản do tiền nhân chúng ta để lại."

Ở đây mọi người đều hiểu ý của Nhiếp Hoài Đình.

Không biết quân Phản Loạn làm thế nào mà tiến vào được tinh vực đó, nhưng nếu 200 năm trước Luke không để lại thông tin và tọa độ hành tinh, bọn họ sẽ không phát hiện ra vòng xoáy nhanh như vậy, chưa kể đến việc hướng đến các hành tinh có thể sinh sống được với mục tiêu rõ ràng sau khi loại trừ nhiều khả năng.

Nhiếp Hoài Đình nghĩ, cũng không có trực tiếp ra lệnh, mà hỏi: "Cậu nghĩ thế nào?"

Thấy Lục Phong Hàn ưng thuận, Đỗ Thượng lên tiếng trước: "Đương nhiên là chiến đấu tại đó đó! Hiện tại đã xác định được vị trí sào huyệt của quân Phản Loạn, đương nhiên sẽ phái hạm đội tiến vào điện Thần!"

Chiến ý viết rõ trên mặt.

Duy Nhân cũng hưng phấn nói: "Lấy cái mạng chó của bọn chúng! Chúng ta không được cho quân Phản Loạn cơ hội phục hồi, nếu không chiến tranh sẽ kéo dài bao lâu? Dùng tên lửa cho hắn nổ tung!"

Long Tịch Vân đáp: "Ý kiến ​​của tôi như trên."

Mai Tiệp Lâm hiếm khi trân trọng, từng chữ như vàng: "Tôi cũng vậy."

Lục Phong Hàn không nói gì.

Anh biết Nhiếp Hoài Đình đang nhớ lại lập luận của phe chủ hòa trong quân trước Ngày thành lập: Nếu không có sự đe dọa của quân Phản Loạn, Liên Minh sẽ không đoàn kết như vậy. Khi quân Phản Loạn bị tiêu diệt hoàn toàn, quân đội sẽ ngay lập tức từ đài cao ngã xuống.

Nếu không có các mối đe dọa và chiến tranh từ bên ngoài, quân đội với tư cách là lá chắn và thanh kiếm của Liên Minh không có ý nghĩa tồn tại. Tương ứng, mọi đặc quyền của quân đội sẽ sụp đổ, việc cắt giảm chi tiêu quân sự và giải trừ quân bị là điều không thể tránh khỏi.

Rõ ràng, đây là những mối quan tâm và kế hoạch của các chính trị gia.

Ở tuyến đầu, không ai muốn thư giãn, nhắm mắt ngủ yên mà không lo nếu ngày hôm nay kết thúc, ngày mai mình có thể bị thổi thành nắm tro trong vũ trụ.

Có rất nhiều người đang trôi nổi trên tiền tuyến với những con tàu không gian chỉ vì một số việc có thể dẫn đến cái chết, nhưng họ phải làm xong.

Nhiếp Hoài Đình cuối cùng nhìn về phía Lục Phong Hàn.

Lục Phong Hàn nói thẳng: "Dù tôi là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh, nhưng tôi không có quyền thay họ quyết định, tôi nghe theo bọn họ, nếu họ muốn chiến đấu, tôi sẽ tận lực dẫn họ đến chiến thắng."

Trên màn hình đối diện, Nhiếp Hoài Đình gật đầu: "Tôi đã hiểu."

Đến khi tắt liên lạc, Duy Nhân gãi đầu, lo lắng hỏi: "Tư lệnh có ý gì... muốn đánh hay không?"

Như thể đã gỡ được phong ấn, Mai Tiệp Lâm thoải mái nói: "Tất nhiên là phải đánh, nếu không tại sao lại hỏi ý kiến? Người ở đây ai không phải là chiến binh chân chính? Khi tướng Nhiếp hỏi có nghĩ là chúng ta sẽ đáp "Không đánh" không? Không chừng mở họp cả đêm đó chứ."

Duy Nhân: "Có lý."

Trên đường trở lại phòng nghỉ, ánh sáng trong hành lang đã mờ đi, bóng hai người người trên mặt đất hòa vào nhau.

Kỳ Ngôn đột nhiên hỏi: "Tướng quân, ngài có từng nghĩ tới khi chiến tranh kết thúc, ngài sẽ làm gì không?"

"Trước đây anh chưa từng nghĩ tới." Lục Phong Hàn nắm tay Kỳ Ngôn, cứ mỗi bước đi, vai họ lại cọ vào nhau, nhưng cả hai đều né ra xíu nào.

"Anh là lính, sẽ có rất nhiều lính tử trận, cho nên anh đã nghĩ đến nhiều cách chết, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến làm sao để sống, hiện tại đã khác."

Kỳ Ngôn nhìn anh, chăm chú chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.

"Vì căn bản không cần tự hỏi, chiến tranh kết thúc anh sẽ tiếp tục làm vệ sĩ cho em." Sau khi rẽ vào góc tường, Lục Phong Hàn đột nhiên đứng yên, vây Kỳ Ngôn lại, cúi đầu, cố tình hỏi: "Hợp đồng kia đã kí, cũng đã có hiệu lực, thêm cả một Phá Quân, chủ tịch muốn phủ nhận à?"

"Em không có." Trong một góc hành lang tối hẹp, Kỳ Ngôn bám vào cánh tay siết chặt Lục Phong Hàn, không gian toàn là hơi thở giống đực mạnh mẽ, nhẹ giọng: "Em sẽ không phủ nhận."

Lục Phong Hàn cắn nhẹ vành tai mỏng của cậu: "Ngôn Ngôn sẽ nuôi anh à?"

Đầu ngón tay run lên, Kỳ Ngôn trả lời sau hai giây: "Vâng, em nuôi."