Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 105




Kỳ Ngôn vừa dứt lời, mấy người đang đeo còng điện tử liền thay đổi im lặng vốn có, ánh mắt nhìn cậu như loài rắn độc.

Một người còn phớt lờ việc mình đang bị trói, lao về hướng cậu như kền kền, hận không thể ăn thịt, loạng choạng hai bước liền khiến ghế ngã ra đất, phát ra tiếng "cạch" rất lớn.

Dù chật vật như thế ánh mắt vẫn dán chặt vào Kỳ Ngôn.

Cùng lúc, Lục Phong Hàn vững vàng kéo cậu vào lòng, dùng bàn tay chặn ánh mắt sát khí, nhỏ giọng an ủi: "Ngoan, đừng nhìn."

Giọng thì dịu dàng, ánh mắt lại sắc bén như mũi tên nhọn, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Biết là anh chỉ đang lo mình nhìn sẽ không quên, Kỳ Ngôn đứng yên, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Còn tên nội gián nằm trên đất đã bị lính đặc nhiệm giữ lại, cũng có thêm không ít quân Viễn Chinh tự phát đứng quanh, ngầm bảo vệ Kỳ Ngôn.

Chờ mọi việc bình tĩnh lại, Kỳ Ngôn liền an ủi Lục Phong Hàn đang tức giận: "Tướng quân, em không sợ. Em biết có rất nhiều người muốn giết mình, cũng biết quân Phản Loạn hận em tận xương tủy, nhưng em biết mình đang làm gì, cũng xác định việc mình phải làm."

Ánh sáng trong mắt kiên định, lời nói không chút do dự và hoảng hốt.

Trong mắt quân Phản Loạn tất nhiên cậu là kẻ địch, là sự uy hiếp, là kẻ đáng chết.

Thì thế nào?

Lục Phong Hàn nắm tay cậu, giọng nói khiến người ta cảm giác an tâm: "Bọn họ muốn giết em vì em bảo vệ rất nhiều người. Em như tấm khiên chắn trước bao sinh mạng, cũng là bia ngắm rõ ràng."

Kỳ Ngôn hỏi lại: "Tướng quân, anh đang nói bản thân sao?"

Trong mắt Lục Phong Hàn có tia cười, siết chặt tay Kỳ Ngôn tính nói gì đó thì nghe thấy cậu nhỏ nhẹ: "Em cũng sẽ bảo vệ tướng quân."

Nếu em là khiên, em muốn bảo vệ anh.

Phiên thẩm vấn công khai này do Long Tịch Vân chủ trì, thời gian trôi qua cũng không có thêm thông tin hữu ích nào, sau khi được Lục Phong Hàn đồng ý, anh ta liền dùng phương pháp tra tấn.

Sau khi bước vào kỷ nguyên lịch hành tinh, khoa học kĩ thuật phát triển nhanh chóng khiến công nghệ tra tấn cũng phát triển hơn xưa – không thấy máu nhưng còn khiến người ta muốn chết luôn cho xong.

Long Tịch Vân hiểu rõ một trong những lí do khiến Lục Phong Hàn công khai thẩm vấn thế này là muốn giết gà dọa khỉ, cảnh cáo mấy kẻ đang dao động, tránh cho họ làm loạn trước trận chiến.

Mặt khác, nếu hỏi ra thông tin nào có ích, không chừng có thể giúp tướng Nhiếp rút ra vài cọc ngầm.

Nên khi tra tấn, Long Tịch Vân rất vui lòng triển lãm chính xác cách dùng còng điện tử.

Khi vòng phóng ra nguồn năng lượng cực nhỏ, bắt đầu từ cổ tay, mọi dây thần kinh sẽ bị dòng năng lượng nó xuyên qua, như thể bị cây roi có gai ngược quất, cơn đau trong một phần nghìn giây cũng vượt qua sự chịu đựng của con người.

Không rơi giọt máu nào nhưng sự đau đớn lớn hơn gấp ngàn lần.

Nội gián bị cơn đau dữ dội đánh thức, đồng tử giãn ra, miệng chảy máu, ngực phập phồng, các bó cơ co thắt không thể khống chế, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn nhìn về phía Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn, khàn giọng gọi Thần.

Mãi cho đến khi có một kẻ không thể nhịn được nữa, dùng ngón tay run rẩy ra kí hiệu thì Long Tịch Vân mới tắt vòng của hắn.

Ở đây ai cũng hiểu, chỉ cần một kẻ mở miệng thì mấy tên còn lại không còn là vấn đề.

Mai Tiệp Lâm nhỏ giọng nói với Duy Nhân: "Xem ra Thần lực không đủ, chậc, không thể bịt miệng tín đồ."

Trọng điểm của Duy Nhân là: "Long Tịch Vân tâm cơ vãi, tôi nghi ổng để sẹo ở mắt nhằm khiến mình hung dữ cho mấy dịp thẩm vấn thế này."

Mai Tiệp Lâm sờ cầm, hiếm khi đồng tình.

Chuyện kế tiếp không có gì ngoài dự đoán, theo lời khai, năm người này thâm nhập vào quân Viễn Chinh đã gần mười năm. Là thủ đoạn cuối của quân Phản Loạn nên ít khi họ nhận lệnh, cũng hiếm lắm mới liên lạc với các nội gián khác. Nếu cần, họ còn có thể vạch trần một số người.

Lần làm việc gần nhất là trước trận thua năm ngoái, nhiệm vụ đảm bảo tọa độ cụ thể của điểm chuyển tiếp quân Viễn Chinh thuận lợi đến tay quân Phản Loạn.

Còn lần này thì yêu cầu họ dùng mọi giá tiêu diệt Y – rõ là đã áp đảo, thắng lợi sắp có lại bị Y phá hỏng.

Khi nghe đối phương nhắc đến "trận thua", "tọa độ cụ thể" – hai mắt Duy Nhân đỏ hoe vì tức giận, hai tay buông thõng nắm chặt thành đấm, gân xanh nổi lên.

Mai Tiệp Lâm cau mày, nắm tay anh ta, thấp giọng: "Đứng yên! Muốn đánh người à? Quên quân kỷ hả?"

Thật lâu sau, Duy Nhân mới nghẹn ra được một câu: "Không quên."

Không biết là "không quên" quân kỷ hay gì khác.

Nghe được hai chữ này, Mai Tiệp Lâm sửng sốt hai giây, thở mấy hơi rồi nói: "Ai dám quên? Cờ đội Eros, không ai quay lại. Tất cả đều hóa thành tro bụi."

Giọng cô bình tĩnh, nhưng vô cùng nghiêm nghị.

Duy Nhân quay mặt đi, khàn khàn: "Linton hẹn tôi khi trở về sẽ cùng luyện tập vài bài trong phòng huấn luyện."

Cả hai im lặng.

Vài lời hẹn giản đơn, kiếp này không thể hoàn thành.

Trận thẩm vấn này giằng co nửa tiếng, cuối cùng Long Tịch Vân lục soát trên người Fantov một thiết bị lưu trữ, bỏ vào túi vật chứng.

Thấy màn này, Fantov đột nhiên xoay người nhìn Kỳ Ngôn, mặt mũi trắng bệch: "Lúc đó mày đã phát hiện đúng không? Phải không?"

Chợt, ông ta cười to, lặp đi lặp lại: "Mày là Y, thế nhưng mày lại là Y..."

Trong tiếng cười chói tai, mặt mày Kỳ Ngôn lãnh đạm, gật đầu.

"Đúng... mày đã động tay chân vào thiết bị lưu trữ để theo dõi tao. Chắc chắn là thế..." Fantov ý thức việc mình bị nội gián đùa giỡn đã bị nhìn thấy, ngưng cười, hai mắt trợn to, gay gắt trách oán: "Đã biết quân Phản Loạn nói dối sao không nhắc nhở? Vì sao không nói gì! Mày không phải là Y sao?"

Ánh mắt Lục Phong Hàn sắt bén, lạnh giọng cảnh cáo: "Chỉ một tội trộm tin mật từ siêu máy tính khi chưa được phép đã đủ cho ông ăn mười phát đạn. Huống hồ, thời gian dài như vậy đủ cho ông báo cáo nội gián cho tôi, cho Lorentz, cho bất kì ai, khai báo tất cả những gì ông biết về kẻ thủ, nhưng ông không nói một lời nào."

Fantov không kịp nói gì thêm thì anh đã ra lệnh: "Dẫn đi."

Sau khi kết thúc thẩm vấn công khai, đề tài này vẫn được bàn bạc tận hai ba ngày trong quân Viễn Chinh.

Lục Phong Hàn rất nhanh cũng phát hiện thân phận chủ tịch Tháp Trắng của Kỳ Ngôn không biết bị ai thả ra ngoài khiến mấy kẻ trước đây lười biếng thích họp online cần mẫn hẳn, năm sáu chuyến đến phòng chỉ huy báo cáo cũng không mệt.

Mỗi lần vào cửa còn đứng trước mặt Kỳ Ngôn lưu loát gọi "chủ tịch", kèm quân lễ.

Đồng thời, Lục Phong Hàn còn nhận không ít tin nhắn "thăm hỏi".

[Chỉ huy, bọn tôi coi trọng ngài, phải nắm chặt chủ tịch trong tay.]

[Chỉ huy, ngàn lần mong ngài không bị chủ tịch đá, cố lên! Đây là Bí kíp tình yêu bọn tôi đào trên mạng cho ngài.]

[Chỉ huy, mọi người đều biết ngài nghèo, ngài thiếu của hồi môn thì nói với bọn tôi, đội tàu Giang Lăng đảm bảo quyên góp mỗi người mười tinh tệ. Vô cùng hào phóng!]

Ngay cả Mai Tiệp Lâm cũng bị cuốn vào bầu không khí này, sau khi gặp mặt, cô ôm cằm: "Chỉ huy, tôi nghĩ kĩ rồi, anh và Kỳ Ngôn bên nhau không phải bằng việc trường quân đội Đệ Nhất liên hôn Học viện Turan à? Chính xác là Kỳ Ngôn giàu có mà anh thì nghèo, hẳn là... ngài gả qua?"

Cô đập bàn, thẳng lưng: "Kích thích! Trường quân đội Đệ Nhất đã xâm nhập Turan! Anh chính là dấu ấn vẻ vang trong lịch sử trường ta!"

Lục Phong Hàn nhìn cô cười như không cười: "Đội trưởng Mai Tiệp Lâm, báo cáo xong rồi mà chưa cút đi làm việc à, không cần lương tháng này?"

Trông tôi giống còn cần hông?

Tôi cần.

Nghèo quen nên thấy lương mình cũng cao, không thể cứ để nó bay đi được.

Mai Tiệp Lâm ngả ngớn đứng dậy, chắp ngón tay ở đuôi mày, cười vui vẻ: "Đội trưởng Mai Tiệp Lâm giờ sẽ đi thi hành công vụ, vẫn cần lương, chỉ huy đừng có trừ."

Lỗ tai cuối cùng cũng được yên, Lục Phong Hàn tựa lưng vào ghế, dùng một tay nới lỏng cổ áo, nói với Phá Quân: "Trừ khi quân Phản Loạn đến, bất kì ai muốn vào cứ bảo tôi không ở đây."

Phá Quân: "Nhưng mà, hai phần ba người vào đây đều là vì chủ tịch."

Lục Phong Hàn: "Đều nói chúng tôi đều không ở."

Phá Quân hiểu ngay: "Được."

Xác định cửa kim loại không mở nửa, Lục Phong Hàn đứng dậy đi đến sô pha, kéo cổ áo ai đó hôn mạnh.

Không biết đã hôn bao nhiêu lần, tay Kỳ Ngôn vẫn cầm bút, cằm thì nâng lên, theo bản năng mở môi cho Lục Phong Hàn tiến vào, đón nhận xâm nhập hung bạo.

Da cổ cậu vốn tinh tế, nay vì cử động mà căng ra, nụ hôn Lục Phong Hàn dần di chuyển xuống, dính chặt vào đó, không qua bao lâu thì trên tuyết đã điểm vài đóa hoa đỏ.

Kỳ Ngôn mẫn cảm, cảm thấy cổ ngứa nhưng không hiểu do mình hay do ai đó, nhẹ tay "đẩy" người nào đó lùi lại hai – ba bước.

Lại ngẩng đầu, Lục Phong Hàn nắm tay cậu ấn vào ngực mình, cổ áo sơ mi xé toạc lộ ra một tầng cơ, mí mắt lười nhác rũ xuống: "Hửm?"

Anh cúi đầu áp sát vào tai Kỳ Ngôn, nụ cười mang chút dỗ dành: "Ngôn Ngôn muốn ở phòng chỉ huy?"

Hầu kết Kỳ Ngôn hơi chuyển động.