Một chiếc tinh hạm đáp xuống tinh cầu thủ đô Leto khi trời đã chạng vạng, mây mỏng bị gió thổi bay đi, hai vệ tinh liền xuất hiện trên bầu trời lam nhạt.
Kỳ Ngôn đi xuyên qua một chiếc cầu nối liền mặt đất cùng tinh hạm.
Từ đại khu Messier đến Leto cần tiến hành bốn lần nhảy qua lỗ sâu, mấy năm nay cậu ít khi xa nhà, tạo thành một tật xấu – choáng nặng.
Choáng đầu, tim đập nhanh, khó thở, hành trình 27 tiếng đồng hồ làm cậu tưởng mình sắp mất mạng. Tiếp viên hàng không tưởng đâu vị khách này sắp thăng rồi đành phải để một con robot y tế cạnh bên cậu, chỉ cần cậu bị gì là nó sẽ can thiệp ngay lập tức.
Sau khi ra khỏi cầu thang, Kỳ Ngôn liếc mắt liền thấy một chiếc xe huyền phù màu đỏ rực kiêu ngạo đậu ở bãi, kế bên xe có một thanh niên khoác áo xanh lục, thấy cậu liền vẫy mạnh tay. So sánh thấy người này cùng người trong hình ảo giống nhau 97%, cậu bước qua.
"Đây chắc là Kỳ Ngôn rồi, nãy giờ không thấy ông đâu tui còn tưởng mình nhớ nhầm thời gian." Hạ Tri Dương mang một khuôn mặt con nít, vì muốn bản thân trông trưởng thành mà vuốt tóc, trên tai đeo 3 chiếc hoa tai bạc hình xương khô, thấp thỏm, "Tui là Hạ Tri Dương, trước kia ở sát vách nhà ông, mẹ tui còn nói hồi nhỏ chúng ta hay chơi cùng nhau."
Trường lực hấp dẫn ở Leto ổn định khiến Kỳ Ngôn thoải mái hơn chút, cậu gật đầu: "Nhớ."
Nghe vậy, Hạ Tri Dương nhẹ nhàng thở ra. Mẹ có nói Kỳ Ngôn rời Leto đã mười mấy năm, đây là lần đầu tiên quay về, trời xa đất lạ, hiện tại chính là lúc hoàn hảo để cậu nối lại tình bạn lúc ba tuổi này. Nhưng mẹ hắn có lẽ quên rằng: Ai mà nhớ cái chuyện hồi hai, ba tuổi chớ!
Lúc này, Hạ Tri Dương nghe Kỳ Ngôn nói tiếp: "Tôi nhớ mùa hè năm chúng ta 3 tuổi, đang ở nhà cậu, cậu đạp trúng vũng nước trên sàn trượt té, lỡ trúng vào cái giá trưng bày, đổ bể 5 bình hoa cổ. Mẹ cậu về, cậu liền khóc lóc chỉ tôi làm bể."
Hạ Tri Dương sửng sốt: "Chuyện này mà ông cũng nhớ? Ha ha ha, xin lỗi nhen, khi đó còn nhỏ sợ mẹ xử lí tui, chắc tui khó sống!". Đọc tr𝒖yệ𝗇 ch𝒖ẩ𝗇 khô𝗇g q𝒖ả𝗇g cáo ⩵ Trù𝙢 Tr𝒖yệ𝗇.𝐯𝗇 ⩵
Hắn có chút tò mò sao Kỳ Ngôn còn nhớ lại cái chuyện nhỏ xíu này, không chừng cũng bị người lớn trong nhà lôi ra ôn tập mấy chuyện cũ như mình. Không nghĩ nữa, Hạ Tri Dương ấn nút cho xe mở cửa, lộ ra không gian rộng rãi bên trong. Hắn vui vẻ khoe: "Đẹp hông? Tui tích cóp nửa năm mới mua được đó, mẫu mới nhất, limited 100 chiếc toàn Liên Minh!"
Trước giờ Kỳ Ngôn chưa từng thấy loại xe này, nhìn tới bàn điều khiển lập loà ánh sáng bản năng phân tính cơ chế nổi lên, miệng đáp: "Đẹp."
Sau khi ngồi xuống, bàn điều khiển sáng lên, Hạ Tri Dương cầm vô lăng, cười tủm tỉm: "Mười mấy năm rồi mới về, có muốn tui dẫn đi dạo không? Quảng trường Sky Diamond nè, xếp hạng thắng cảnh top 3 Leto đó."
Kỳ Ngôn đặt khuỷa tay lên cửa sổ, cổ tay áo trượt xuống làm lộ ra một đoạn tay vừa gầy vừa trắng, cậu xoa huyệt Thái Dương: "Hôm nay hơi mệt."
"Ừa, hành trình của cậu không dễ chịu, nhất là lúc từ lỗ sâu đi ra cả người như bị đè bẹp. Tui đưa ông về nhà trước nha, hai ngày sau lại tính?"
"Không đi Kỳ gia, đưa tôi qua chỗ này được chứ?" Kỳ Ngôn báo địa chỉ.
"Được, ok!" Hạ Tri Dương đáp ứng nhanh chóng, một bên tự trách bản thân, chuyện của Kỳ gia ai cũng biết, Kỳ Ngôn hiện tại quay trở về, chưa nói đến nghỉ ngơi, tức cũng đủ no.
Nghĩ đến đây, hắn càng thêm đồng tình với bạn lúc nhỏ này, bị lưu đày ở Messier hẻo lánh mười mấy năm, thân thể không tốt còn bị tu hú chiếm tổ. Hạ Tri Dương liếc trộm ghế phụ một xíu.
Kỳ Ngôn ngồi hơi mệt mỏi, mặc một cái áo sơ mi đỏ, đang nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt không có biểu tình. Da cậu trắng làm Hạ Tri Dương hoài nghi rằng nhiều năm qua, chắc cậu chỉ sinh hoạt ở nơi không có ánh mặt trời. Lớn lên còn rất đẹp, vành mắt như mặt trăng, đuôi mắt thoáng cong lên, hiện tại thì hơi mất tinh thần, lạnh lùng rũ xuống.
Chú Kỳ hình như không có dáng vẻ này, Hạ Tri Dương nghĩ chắc cậu giống mẹ hơn.
Xe chạy chậm, Hạ Tri Dương cố ý giảm tốc, vừa lái xe vừa giới thiệu: "Bên tay phải là công viên mới mở vài năm, nghe nói có rất nhiều động – thực vật. Phía trước là địa bàn của quân đội – tháp Phát Xạ. Tuy rằng ở đây đã lâu nhưng tui cũng không biết chỗ đó để làm gì."
Kỳ Ngôn nhìn qua, trên thân tháp khác kí hiệu trường kiếm thuẫn bạc của quân đội, phản xạ ánh hoàng hôn chói mắt.
"Nhìn bên phải! Có thấy kiến trúc đá cẩm thạch trắng không? Là thủ đô tinh top 1 đó, học viện Turan. Đi vào không dễ đâu, ba tui tốn tiền lắm mới nhét tui vào được. Chương trình và tiến độ học khó chết luôn, mỗi lần thi tui đều cảm thấy mình toi rồi." Hạ Tri Dương nhớ, "Nhà ông sắp xếp cho ông học trường nào?"
"Turan, nhưng không phải nhà tôi sắp xếp."
Nghĩ rằng Kỳ Ngôn không thừa nhận là vào Turan bằng tiền, Hạ Tri Dương im lặng, rồi cao hứng nói: "Ngon! Hồi xưa ông ở cái hành tinh hẻo lánh quá, giáo dục nơi đó so với chỗ này có chênh lệch mới đúng, nhưng mà đừng áp lực, học không kịp thì tui giúp ông tìm người làm giúp, ứng phó trước. Nhìn ông thông minh chắc sẽ đuổi kịp. À, ông năm nhất hả?"
Học viện Turan nhanh chóng khuất sau tầm mắt, Kỳ Ngôn không ngó nữa, hỏi: "Cậu năm mấy?"
"Tui 19 tuổi, năm 2."
"Tôi cũng 19 tuổi, đồng cấp."
??
Ôi bạn ơi, tỉnh lại bạn ơi? Bạn bỏ một năm nhảy lên năm 2 luôn? Bạn không sợ thi cuối kì nộp giấy trắng rồi bị giáo sư nhớ tới hả?
Thấy Hạ Tri Dương nhìn mình khó xử, Kỳ Ngôn vẫn chắc chắn: "Năm 2, 19 tuổi."
"Ừa, tháng đầu khai giảng là thời gian giảm xóc, muốn đổi ý thì xin giảm cấp." Hạ Tri Dương nghĩ hiện tại còn chưa thân, giờ này mình khuyên có khi bị ghét, chờ sau khai giảng 1 tuần thế nào Kỳ Ngôn cũng biết khó mà lui.
Khi đến quảng trường Sky Diamond, Hạ Tri Dương cố ý lái xe dạo một vòng: "Quảng trường Sky Diamond nằm ở trung tâm Leto, phòng hội nghị của Liên Minh cũng ở đây, về sau nếu rảnh tui mang ông đi xem."
Kiến trúc to lớn, điêu khắc tinh xảo, hoa hòe, suối phun... Kỳ Ngôn đều xem lướt qua, đối với người khác có lẽ sẽ cảm thán nhưng cậu lại chẳng mấy hứng thú.
Bầu trời đêm của Leto có tận hai mặt trăng, nên có ít nơi tăm tối. Hạ Tri Dương liếc xem kiến trúc thấp bé, cỏ dại mọc đầy khó hiểu nỗi vì sao Kỳ Ngôn lại muốn ở khu bình dân này. Nhưng những lời này không thể nói ra, hắn lú đầu khỏi xe, hoa tai bằng bạc lóe lóe: "Ông nghỉ ngơi đi nha, có gì cần tìm tui."
Ánh trăng ảm đạm chiếu lên dáng người mảnh khảnh của Kỳ Ngôn: "Được, cảm ơn cậu hôm nay đã đón tôi."
"Không có chi."
"Dù gì chúng ta cũng đã quen biết nhau từ hồi ba tuổi lận." – mấy lời này Hạ Tri Dương không có mặt mũi nói, hắn gãi dầu. "Dù sao ông cũng phải chú ý tình huống, trễ hai ngày hả về nhà... Thôi không nói nữa, tui đi à."
Sau khi xe huyền phù vút khỏi tầm mắt, Kỳ Ngôn theo ký ức đi vào nơi cư trú. Thật ra năm 11 tuổi cậu có quay lại Leto, ở lại chỗ này. Khu cư trú kiểu cũ, chẳng thấy ai trên đường, đến nỗi có thể đếm được có mấy căn hộ đang sáng đèn.
Đến trước cửa nhà, cậu dừng lại, ngón tay run rẩy, vốn cho rằng bản thân đã khắc phục ảnh hưởng từ 8 năm trước nhưng hiện thực khiến cậu biết rằng không phải.
Đứng ở tại chỗ, gió đêm thổi qua áo sơ mi mỏng manh, cậu hoảng hốt hít thở. Giây tiếp theo như nhận ra điều gì lạ, cậu nhìn đèn đường tối tăm, cây cối lặng im, bụi cây thấp bé, đột nhiên nghe được một mùi máu nhạt. Cậu nhăn mi, đi theo hướng gói vài bước.
Trong một góc tối, có một người nằm nghiêng, hôn mê bất tỉnh, mùi máu nồng nặc. Kỳ Ngôn lại gần, lấy ra thiết bị đầu cuối cá nhân mở đèn, lúc này mới rõ người trước mặt. Trên eo người này có một vết thương to như nắm tay, làn da xung quanh vết thương nhăn nheo, bên hông còn có một lớp băng gạc đẫm máu đã khô. Nhìn là biết sắp chết!
Cậu nhìn lại vết thương liền nhận ra người này bị súng nguyên tử bắn, chỉ có cái này mới lưu lại dấu vết như vậy. Nhưng loại súng này có sức sát thương quá khủng bố nên đã bị cấm, chỉ có quân đội viễn chinh ở tiền tuyến mới có.
Sau ba giây, Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nâng cằm đối phương. Theo ánh sáng yếu ớt, lộ rõ một gương mặt rất đẹp.
Vì mất máu quá nhiều mà làn da, màu môi trở nên nhợt nhạt, khiến cho khuôn mặt này càng thêm góc cạnh rõ ràng, đường nét khuôn mặt vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, nào giống người đang bị thần chết canh chừng?
Sau khi thấy rõ người này, con ngươi Kỳ Ngôn co lại, hô hấp đình trệ vài giây, đầu ngón tay run rẩy nãy giờ trở nên cứng nhắc.
"Rầm" – bên tai vang lên tiếng nổ mạnh liên tiếp, màng tai đau đớn khiến người ta khó đứng thẳng.
"Báo cáo chỉ huy, đội tàu bảo vệ đoàn diệt!"
"Báo cáo chỉ huy, chiến hạm tiêm kích 2-31 mất kết nối!"
"Báo cáo! Hệ thống phòng hộ mất hiệu lực, tầng thiết giáp bị phá!"
"Báo cáo!...."
Vô số hình ảnh vặn vẹo, ầm ĩ dần trở nên không rõ ràng như cách một tầng màn che. Bàn tay dán vào vách khoang bỏng rát, máu chưa chảy đã đóng vảy, rồi hóa thành hư vô.
Ầm!
Lục Phong Hàn đột nhiên mở mắt.
Một màn hình màu đèn hiển thị số liệu mà anh quen thuộc xuất hiện. Nhịp tim, huyết áp, tỉ lệ chữa trị....và ngày tháng: 29/7/216 lịch hành tinh.
Ký ức cuối cùng là hôn mê ở một góc kín 3 ngày trước.
Anh không chết, có người cứu.
Anh cúi đầu nhìn một hàng ký tự ở góc dưới bên phải màn hình – khoang trị liệu cá nhân VI. Chưa kịp sắp xếp ý thức thì đã thấy một dòng thông báo – người ngoài khoang biết anh tỉnh nên đang mở khoang.
Kỳ Ngôn nhấn nút xanh, bên phải khoang hình trứng trong suốt mở ra, dịch bên trong rút cạn, còn người bên trong.... Cậu lập tức bị người ta khóa cổ tay phải, người này còn dùng lực đẩy cậu dính vào tường.
Chưa kịp đứng vững thì lưng đã đập vào mặt tường, xương tưởng đâu vỡ vụn, đau đớn khôn tả. Trong lúc đó thì yết hầu bị người ta dùng ngón tay khóa chặt, hô hấp trở nên khó khăn, lồng ngực khó chịu.
Lúc này hai người dán chặt, tên này còn không có mặc quần áo, cơ bắp như được điêu khắc dính đầy dịch y tế nhưng lại tỏa ra mùi thuốc súng, thậm chí có cả mùi máu.
Sức mạnh áp đảo làm Kỳ Ngôn chỉ muốn lùi về sau nửa bước cho dễ thở, nhưng ngặt nỗi phía sau là tường, không lui được.
Ánh mắt Lục Phong Hàn như băng lạnh, dùng giọng trầm, chậm hỏi: "Ai phái mày tới?"
Kỳ Ngôn lấy lại tinh thần, chậm rãi hô hấp, cố gắng khiến bản thân bình ổn đáp từ từ: "Mày cho là ai phái tao đến? Chỗ này là Leto, nhà tao."
Tròng mắt cậu đen nhánh, lông mi dài rũ xuống, nhìn mềm mại, vô hại.
Lục Phong Hàn phát hiện trong tình huống này, mạch máu cổ của cậu đang bị anh ấn chặt, nhưng người này ra vẻ không sợ chết, hay là có thứ dựa vào?
Khi thấy người ta đang nhìn mình chăm chú, Kỳ Ngôn cười cười. Lục Phong Hàn cảm giác sai sai, thân hình nhúc nhích nhưng bị chế trụ ngay lập tức.
Kỳ Ngôn đặt tay ra sau lưng Lục Phong Hàn, rõ ràng báo: "Súng gấp Hummingbird Type 62, dài 11,2 cm, đặt 6 viên đạn siêu nhỏ. Khoang trị liệu làm mày có phản ứng chậm chạp, nó sẽ có ích."
Lục Phong Hàn hơi rùng mạnh rồi bật cười không chút để ý, lại có lòng đùa giỡn: "Đúng là có ích, mày muốn tao dạy mày nổ súng không? Lần này miễn phí không thu tiền."
Rõ ràng tính mạng đang ở dưới tay Kỳ Ngôn nhưng anh lại tỏ vẻ mình mới là người làm chủ.
Không đợi động tác tiếp theo của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn kết thúc giằng co, dùng họng súng nhắm vào anh, nhìn thẳng: "Buông tay được chưa? Anh làm tôi đau."
Kỳ Ngôn từ đầu đến cuối không muốn nổ súng, cầm ra chỉ muốn cho hắn biến cậu vô hại.
"Được thôi, theo ý cậu." – Lục Phong Hàn buông lỏng tay.
Đồng thời, Kỳ Ngôn ném súng lên thảm làm phát ra âm thanh nặng nề. Cậu ho khan vài tiếng rồi ném áo sơ mi trắng cho Lục Phong Hàn: "Mặc vào."
Một phút sau, Lục Phong Hàn thong thả cài nút, chừa lại ba cái trên cùng làm lộ ra cơ bắp trước ngực. Anh nhìn về phía người đang ngồi trên sô pha.
Đối phương đan xen giữa thanh niên và thiếu niên, da trắng, trên cổ có vệt đỏ, do ho khan mà đuôi mắt ửng hồng. Nhìn đến cổ tay còn thấy một vòng xanh tím.
Lục Phong Hàn lười nhác dựa tường, không chút đứng đắn hướng cằm về cổ tay Kỳ Ngôn: "Tôi chỉ nắm cổ tay cậu mười mấy giây mà tưởng đâu dùng hình với cậu không."
Kỳ Ngôn ngẩng đầu liếc anh ta một cái, coi như không nghe thấy gì, tiếp tục viết chữ. Bị lơ đẹp nhưng Lục Phong Hàn không quan tâm, ngó qua giấy bút trong tay cậu.
Thời giờ ít thấy ai xài giấy bút nữa, nhưng để lưu mấy thứ quan trọng vẫn phải dùng tới vật phẩm nguyên thủy này, Lục Phong Hàn không lạ. Anh chỉ cảm thấy hình như Kỳ Ngôn còn trắng hơn giấy, có điểm giống... giống một đống tuyết. Nhẹ nhàng bảo vệ có thể an toàn nhưng mà để ở trên tay thì dễ dàng tan chảy.
Lục Phong Hàn chậc lưỡi nghĩ thầm: Người ngày nhìn yếu ớt thật, mình mà huấn luyện sống không nổi nửa ngày.