[Kỳ Hâm] Nuông Chiều Đến Hư Hỏng

Chương 44: Cùng nhau cố gắng




Sau những trận đấu quyết liệt, đội của Mã Gia Kỳ thành công ghi danh vào trận trung kết. Ngày hôm nay khán giả ở hiện trường đông hơn rất nhiều, sinh viên hai trường đều đến xem chia thành hai bên mà cổ vũ cho đội nhà mình.

Trận đầu tiên Mã Gia Kỳ bị đối thủ chơi xấu mà bị ngã trong lúc tranh bóng, lúc đó có lẽ tâm trạng khá xấu và tức giận nên Mã Gia Kỳ đã tranh bóng rất tàn nhẫn, vẫn có thể giành được tỉ số về đội.

Nhưng qua trận thứ hai thì Mã Gia Kỳ thể hiện không được tốt lắm, phần bả vai của anh bị thương mà đau nhức, gây khó khăn cho việc chuyền bóng. Đối thủ lại liên tục chơi xấu, tìm ra điểm yếu rồi luôn nhắm tới phần vai đau của Mã Gia Kỳ mà chạm mạnh.

Cũng vì thế mà trận thứ hai tỉ số đã hoà nhau, Mã Gia Kỳ đánh phải bàn bạc lại lối tấn công khác.

Trình Hâm lo lắng ngồi bên cạnh xem xét phần vai trái của Mã Gia Kỳ, bên vai đã được dán một miếng dán giảm đau. Nhìn sắc mặt u ám của Mã Gia Kỳ, cậu lại không dám lên tiếng. Hai hàng mày của anh hơi nheo lại, nét mặt sắc bén nhìn chằm chằm đối thủ như muốn tìm ra điểm yếu của người nọ.

Trình Hâm do dự chạm vào cánh tay anh, hơi cúi lại gần, bộ dạng thận trọng hỏi: “Gia Kỳ, anh không sao chứ?”

“Không sao. Đừng lo lắng.” Mã Gia Kỳ giật mình choàng tỉnh, ánh mắt sâu sắc u ám ban nãy khi vừa quay qua nhìn cậu đã trở nên dịu dàng hơn. Nét mặt hoà hoãn trấn an cậu.

Cách nào cậu cũng không thể bớt lo lắng được, cậu sợ Mã Gia Kỳ sẽ không kìm nén được tâm trạng mà tự làm đau bản thân: “Anh đừng tức giận, chú ý bả vai một chút. Đừng để bị thương.”

Mã Gia Kỳ bật cười, tâm trạng khó chịu cũng dịu xuống, thoải mái dùng ngón tay vuốt dọc mũi cậu: “Biết rồi, đừng cau có như ông cụ non nữa.”

Nhìn thái độ cợt nhã không nghiêm túc của Mã Gia Kỳ, cậu buồn bực đánh vào bàn tay anh một cái, không khỏi càm ràm thêm vài câu. Nhưng Mã Gia Kỳ không phản ứng lại, bàn tay đặt sau gáy cậu vui vẻ xoa nắn nhẹ.

Mã Gia Kỳ uống thêm một ngụm nước rồi chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng. Anh khẽ xoa nắn hai bên vai, trước khi đối mặt với bên đối thủ. Người đã cố tình làm anh bị thương, có vẻ như không hề áy náy gì, ngược lại còn công khai nói đểu muốn khích động đến tâm trạng của anh.

“Mã Gia Kỳ, năm ngoái sơ suất mà thua mày, năm nay nhất định tao sẽ đạp mày xuống.”

Mã Gia Kỳ không hề bị mấy lời khiêu khích đó làm ảnh hưởng, ngược lại còn thấy buồn cười, xem gã như một kẻ ảo tưởng mà cười nhạo: “Muốn thắng? Còn phải xem mày có khả năng đó hay không.”

Tên kia bị Mã Gia Kỳ làm cho xấu hổ, mặt mày đỏ bừng tức giận, giọng nói nghẹn lại gằn xuống, đi qua còn cố tình hất mạnh vào tay Mã Gia Kỳ khiêu khích: “Mày!! Mã Gia Kỳ mày đừng có kiêu ngạo, đợi tao thắng mày, xem mày còn có thể lên mặt với ai.”

Trận đấu cuối cùng được bắt đầu, hai bên khán đài đều căng thẳng theo dõi trận đấu. Trên sân các thành viên đều nghiêm túc chú ý xung quanh, từng đợt xông lên cướp bóng, chuyền bóng, rồi ném bóng vào rổ ghi điểm. Khi chỉ còn vài phút nữa là kết thúc nhưng tỉ số vẫn hoà nhau, mọi người như nín thở mong chờ.

Trình Hâm như kiến ngồi trên đống lửa, ánh mắt gấp gáp nhìn về phía Mã Gia Kỳ đang đối đầu với tên kia. Cậu nhìn thấy đối phương đang nói gì đó với Mã Gia Kỳ, nhìn qua sắc mặt có vẻ như đang khiêu khích Mã Gia Kỳ.

Giây sau đã thấy Mã Gia Kỳ bất thình lình xông lên, chen qua người tên kia rồi từ xa ôm bóng bật cao lên ném một cú vô cùng nguy hiểm. Khoảnh khắc như mốt đóng băng, Trình Hâm nín thở nhìn theo đường chuyền của bóng. Quả bóng rổ lăn vào vòng theo khung rổ rồi chui tọt xuống lưới. Thành công ăn được ba điểm, thời gian cũng đúng lúc chỉ còn vài giây là kết thúc.

Tới khi tiếng còi vang lên kết thúc, khán đài bùng nổ hét lớn. Mấy thành viên dự bị cũng sung sướng bật dậy chạy vào sân ôm chầm lấy nhau, vui vẻ mà hò hét. Trình Hâm không dám xen vào, đứng ở bên ngoài mỉm cười nhìn dáng vẻ ăn mừng của bọn họ, tim cũng đập rất nhanh như muốn hoà vui cùng.

Một lúc sau các thành viên vào trong để nghỉ ngơi, Mã Gia Kỳ mới chạy tới chỗ cậu, nét mặt phá lệ mà cười rất tươi. Trình Hâm đưa cho anh một chai nước, cẩn thận dùng khăn lau mồ hôi cho anh.

“Đàn anh, anh thật giỏi!” Hai tay bật lên ngón cái, ánh mắt lấp lánh tròn xoe nhìn anh ngưỡng mộ mà tự hào.

Mã Gia Kỳ vẫn còn dư âm mệt mỏi của trận đấu, lồng ngực phập phồng thở mạnh, một hơi tu hết chai nước, ánh mắt vui vẻ nhìn xuống cậu, vu vơ nói ra một câu: “Có thưởng không?”

Trình Hâm không do dự mà ôm lấy mặt anh, nhào tới hôn thật mạnh lên môi anh, không còn xấu hổ mà cười tươi như mặt trời nhỏ, rất đáng yêu: “Moa! Người yêu của em là giỏi nhất!!!”

“Chỉ vậy thôi à?” Mã Gia Kỳ hơi ngơ ngác nhưng vẫn muốn trêu chọc cậu, nhìn thấy cậu tức giận phồng mang trợn má mới thoả mãn cúi xuống, đặt tay sau gáy cậu kéo mạnh lại, dùng sức hôn sâu xuống cánh môi mềm mại của cậu.

Trình Hâm hoảng hốt đặt tay lên ngực anh, bối rối muốn đẩy ra nhưng càng đẩy thì Mã Gia Kỳ lại càng ôm chặt. Xung quanh vang lên tiếng ồ lớn của các thành viên trong đội bóng, họ thích thú lấy điện thoại ra chụp chụp vài tấm.

Đến khi Trình Hâm không nhịn được nữa mà đẩy Mã Gia Kỳ ra, gương mặt không biết do thiếu oxy hay xấu hổ mà đỏ bừng lên. Thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, còn bị trêu chọc nữa. Mặt Trình Hâm càng thêm đỏ, thẹn quá hóa giận mà đánh thật mạnh lên người Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ bật cười trước phản ứng gay gắt của cậu, Mã Gia Kỳ dẫn cậu vào bên trong vắng người, tay ở dưới cằm cậu mà gãi nhẹ, khẽ liếm môi một cái, âm giọng trầm khàn nói: “Bây giờ mới biết ngại à?”

“Em ghét anh…” Trình Hâm xấu hổ đến phát khóc, ấm ức muốn đánh anh thêm vài cái nữa cho bỏ.

Bàn tay chỉ vừa mới chạm lên ngực anh thì bị bàn tay khác giữ lại, bị cưỡng ép xoè năm ngón tay ra, Trình Hâm còn định mắng thêm vài câu thì ngón giữa nhận được một cảm giác lành lạnh.

Trình Hâm ngơ ngác nhìn Mã Gia Kỳ xỏ một chiếc nhẫn bạc vào tay mình, động tác của anh vô cùng dịu dàng mà vuốt nhẹ chiếc nhẫn, khoé miệng lại cong lên dịu dàng mỉm cười.

“Anh…” Trình Hâm bị bất ngờ đến đông cứng, mãi vẫn chưa phản ứng lại được, cứ lắp bắp mãi.

“Nó sẽ là vật đính ước, nếu em dám làm mất, anh sẽ chặt chân em.”

Động tác và giọng nói rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại như đang đe doạ tâm hồn bé nhỏ của Trình Hâm. Trong đầu không khỏi suy nghĩ, hay là không nhận được không?

Như nghe thấy tiếng lòng của cậu, Mã Gia Kỳ đã đi trước một bước mà cảnh cáo: “Nếu em cố tình tháo nó ra khi chưa được sự cho phép, anh sẽ đánh em.”

“…”

Được rồi, không nói lại anh.

Trình Hâm bĩu môi ngắm nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt phủ một tầng nước lấp lánh, trái tim không thể nào bình tĩnh được mà đập thật mạnh. Như có một dòng nước ấm chạy qua sưởi ấm cả người cậu. Trình Hâm xúc động đến phát khóc, nước mặt ồ ạt chảy ra tuôn thành một dòng lấp lánh trên gương mặt ửng hồng.

Mã Gia Kỳ ôm cậu vào lòng, bàn tay đặt sau lưng cậu vỗ nhẹ. Đầu cúi xuống đặt ở bên vai cậu, dịu dàng mà ấm áp: “Đừng khóc, tuy chiếc nhẫn này không đáng giá. Nhưng chờ vài năm nữa, anh sẽ tặng em một chiếc khác, một chiếc nhẫn độc nhất, chỉ giành cho mình Đinh Trình Hâm.”

“Không cần, chiếc nhẫn này rất đẹp. Em rất thích. Cảm ơn anh, Gia Kỳ.” Trình Hâm lắc đầu, ngón tay khẽ xoa xoa mặt trên bóng loáng của chiếc nhẫn, giọng nói nghẹn ngào khẽ xoa dịu trái tim Mã Gia Kỳ: “Rất thích nó, cũng rất yêu anh. Sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé! Em sẽ cố gắng mỗi ngày lại yêu anh thêm một chút, à không phải là rất nhiều rất nhiều, yêu anh rất nhiều!”

“Ngốc thật. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh anh thật vui vẻ, anh sẽ thay phần em, mỗi ngày đều yêu em, thương em.” Mã Gia Kỳ cưng chiều vuốt ve vành tai cậu, giọng nói từ tính trầm thấp xoa xoa trái tim cậu.

Trình Hâm ngước nhìn gương mặt góc cạnh của anh, ánh mắt lại như cố ý mà chạm nhau, trong đôi mắt đen thẫm của anh không giấu nổi nét nhiễm ý cười, đôi mắt dịu dàng này suốt đời chỉ được phép nhìn cậu. Trình Hâm hài lòng mỉm cười rồi ôm chặt lấy anh, ở trong ngực anh khẽ lẩm bẩm: “Đời này được yêu anh chính là rất xứng đáng.”

“Ngốc.”