[Kỳ Hâm] Nuông Chiều Đến Hư Hỏng

Chương 33




“Về rồi à?”

Trình Hâm còn đang mãi mê chụp lén thì bị phát hiện, giật mình muốn thót tim. Thấy ánh mắt của anh tia qua nhìn mình, Trình Hâm lúng túng nhoẻn miệng cười cười chạy tới ôm lấy cổ của anh từ đằng sau, trọng lượng cơ thể đè hết lên người anh.

“Anh ăn chưa?”

Mã Gia Kỳ vòng tay ra sau đỡ lấy cậu rồi đứng dậy, ngoái đầu lại thấp giọng nói: “Ăn rồi. Đói sao?”

“Không có, hôm nay em đã ăn rất nhiều đó.” Trình Hâm bám víu lấy cổ anh, chân cũng nhón nhón lên quấn lấy eo, chu chu môi nói chuyện, một bộ dạng mềm mềm manh manh lại ngon miệng.

“Ừ, chơi vui là được.” Mã Gia Kỳ mỉm cười, vỗ vỗ mông cậu. Nhấc bổng cậu lên cõng ra ghế sofa phòng khách. Trình Hâm kể lại toàn bộ chuyến đi cho anh nghe, nhưng nhất định vẫn lén đem chuyện cậu ăn rất nhiều đồ cay giấu vào. Cả hai lại cùng ngồi ở trên ghế nhàm chán xem phim.
Đến khi Trình Hâm chớp mắt buồn ngủ, kéo kéo áo anh, thoạt nhìn có hơi mệt mỏi mà gục đầu bên vai anh: “Đàn anh, em buồn ngủ.”

Mã Gia Kỳ cũng thuận theo ý cậu, tắt TV rồi nhấc cậu trở về phòng ngủ. Đặt cậu xuống giường rồi chính mình đi kiếm một bộ đồ ngủ khác thay vào. Xong xuôi mới chỉnh lại điều hoà rồi vén chăn nằm xuống bên cạnh ôm cậu ngủ.

Nửa đêm Mã Gia Kỳ bị tiếng thút thít làm tỉnh, anh hé mắt ra thì thấy căn phòng vẫn tối đen như mực. Chưa kịp thích ứng thì bên cạnh hơi động nhẹ, hình như là đang run rẩy. Anh lo lắng ngồi dậy bật đèn lên, đem người cậu xoay lại thì đập vào mắt là gương mặt lấm lem nước mắt của Trình Hâm.

Mã Gia Kỳ hơi hoảng, dùng ống tay lau đi nước mắt của cậu, trên trán cậu đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

“Sao vậy? Em đau ở đâu à?”
Trình Hâm ban đầu bị đau còn cố gắng nhịn được nhưng cơn đau ngày càng lớn, thấy anh đã ngủ nên cậu không dám làm phiền. Mới cuộn người lại một góc ôm bụng nhẫn nhịn. Nhưng giờ anh đã tỉnh rồi, nên cậu không nhịn nổi nữa mà khóc oà lên: “Bụng…em đau bụng…huhu…đàn anh, bụng em đau lắm…”

“Ngoan ngoan đừng khóc, anh đi lấy thuốc cho em.” Mã Gia Kỳ chỉ kịp vuốt cậu vài cái rồi lật đật hất chăn chạy đi tìm thuốc. Chăm chú nhìn cậu nuốt từng viên thuốc xuống mới nhẹ nhõm hơn, anh vuốt nhẹ sống lưng cậu, cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu.

Đợi thêm một lúc Mã Gia Kỳ mới hỏi: “Đỡ hơn không?”

Trình Hâm lắc lắc đầu, nằm gục xuống giường mà sụt sịt ôm bụng. Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ không thể làm gì hơn, yên lặng ngồi cạnh xoa xoa bụng giúp cậu giảm đau một phần. Thuốc ngấm dần Trình Hâm cũng không còn run như vừa rồi nữa, hơi thở nhè nhẹ ổn định lại. Dần dần cậu mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi, đuôi mắt đỏ hoe vẫn còn đang đọng lại nước mắt mà ươn ướt tội nghiệp.
Mã Gia Kỳ vò rối tóc mình, anh bất lực nhìn đồng hồ. Tên nhóc này thật biết hành người. Không biết đi chơi rồi lại ăn bậy cái gì vào, thật không thể khiến người khác ngừng lo lắng mà.

Trong lòng tuy trách móc cậu nhưng vẫn vô cùng lo lắng và bứt rứt. Anh ngồi xoa bụng cho cậu thêm một chút nữa, mới không trụ nỗi mà gục xuống ngủ luôn. Thôi đành để sáng mai dậy rồi xử lí tên nhóc này sau vậy.

Sáng thức dậy Trình Hâm vẫn còn cảm thấy bụng mình âm ĩ đau nhói. Quay qua thì không thấy Mã Gia Kỳ đâu cả, tiếng lục đυ.c bát đĩa ở bên ngoài như là câu trả lời cho cậu. Trình Hâm lọ mọ đi về phòng chậm chạp đánh răng và thay quần áo. Đi vào bếp thấy trên bàn có một bát cháo trắng nóng hổi, tâm trạng lại ỉu xìu, cậu ghét nhất là ăn cháo.

“Đàn anh, sao lại ăn cháo?” Nhưng nhận lại câu trả lời lạnh nhạt của Mã Gia Kỳ: “Bớt hỏi lại, ăn hết đi.”

Cậu bĩu môi nhìn bát cháo trắng nhợt nhạt mà thấy buồn nôn, ngước đầu lên tiếp tục muốn thương lượng: “Em ăn mì được không?”

“Chỉ có cháo trắng và sữa, một tuần.” Mã Gia Kỳ cầm thêm một ly sữa đặt bên cạnh bát cháo, tiếp tục nói: “Một tuần này em chỉ được ăn cháo trắng.”

Trình Hâm như vừa nghe được một việc chấn động, hai mắt kinh động tròn xoe mở lớn nhìn anh: “A?! Tại sao chứ?!!!”

“Còn không phải hôm qua em ăn uống bậy bạ rồi đau bụng sao? Từ giờ sẽ quản lại việc ăn uống của em.”

Trình Hâm nào có chấp nhận được sự việc này, việc ép cậu từ bỏ những món ăn mà cậu thích là rất độc ác. Cơn giận dồn lên, cậu đẩy bát cháo qua một bên, vô cùng ương bướng khoanh tay đặt trước ngực, mặt nhìn qua một hướng khác, không chút suy nghĩ mà nói ra những lời khó nghe: “Anh sao lại quản nhiều như vậy nha. Ăn một chút thì có sao đâu chứ.”

Hai tay của Mã Gia Kỳ nắm lại thành quyền, gân guộc nổi lên như đang kiềm chế sự tức giận, anh hít một ngụm khí rồi thả lỏng, sắc mặt trở nên bình thản mà giọng nói cũng trầm thấp đến đáng sợ: “Được, vậy thì tùy em, cứ đi ăn mấy thứ đó đi rồi hỏng dạ dày, sau đừng có gọi anh, anh không quản nữa.” Anh nói xong liền bỏ về phòng, khi ra trên vai khoác balo, lướt qua phòng bếp không thèm để ý tới cậu một chút nào. Một mạch đi thẳng ra khỏi nhà.

Trình Hâm nghe tiếng cửa đóng mạnh lại, tim cậu lúc này mới nhảy lên một nhịp, khi nãy cậu đã không suy nghĩ kĩ càng. Mã Gia Kỳ bỏ đi rồi bây giờ trong lòng cậu lại thấy hoảng loạn, chưa bao giờ anh tức giận đến như vậy. Nhưng lại không mắng cậu một câu, mà tàn nhẫn hơn là dứt khoát mặc kệ cậu rồi bỏ đi luôn. Trình Hâm lo lắng mà bấm bấm vào lòng bàn tay, trong lòng suy nghĩ rối tung không biết phải làm gì.

Mã Gia Kỳ giận rồi, phải làm sao đây?