[Kỳ Hâm] Nuông Chiều Đến Hư Hỏng

Chương 25




Trình Hâm nằm dài ra bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bảng với một đống thí nghiệm vật lý nhàm chán đã học lý thuyết từ hồi trung học. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại nhưng số lần Trình Hâm đi thực hành chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trình Hâm thở dài, chọc chọc cái bút lên cuốn sổ: “Sắp tới kì nghỉ Quốc Khánh rồi cậu có định về quê không?”

Giản Lâm chống cằm ngồi cạnh, ánh mắt hơi đánh qua rồi lại thở dài: “Chắc là không đâu, tớ đã đăng ký đi làm thêm mấy ngày lễ rồi.”

“Cậu siêng thật đó.”

“Cậu thì sao? Định ở lại với đàn anh hả?” Giản Lâm cũng hỏi ngược lại cậu. Trình Hâm hơi trầm ngâm trước câu hỏi: “Không đâu, đàn anh nói sẽ về nhà. Tớ ở lại để làm gì chứ?”

“Vậy về nhà vui vẻ, khi nào trở lại nhớ mang quà cho tớ.”

Trình Hâm ậm ừ đồng ý, trong đầu lại suy nghĩ xem về rồi sẽ làm gì trong mấy ngày lễ. Ba với anh trai thì đi làm bận rộn cả ngày, cậu thì không muốn tham gia hội làm đẹp với mẹ đâu. Nếu Mã Gia Kỳ ở lại cậu nhất định sẽ bám lấy anh suốt mấy ngày lễ luôn.
“Đàn anh, em về quê với anh được không?” Trình Hâm nằm trên giường nhìn Mã Gia Kỳ đang sắp xếp đồ vào vali, trong người cứ nhộn nhạo khó chịu.

“Bớt nói nhảm đi.” Mã Gia Kỳ đẩy vali cất gọn vào một góc. Ánh mắt dừng trên người Trình Hâm, cậu nằm rang rộng tay chân trên giường. Anh đi tới vỗ vỗ lên mông cậu: “Đừng có nằm nữa, không dọn đồ sao?”

“Em không muốn về tẹo nào.” Trình Hâm thu gọn tay chân lại cuộn tròn người lại, giọng nói thập phần buồn chán.

Mã Gia Kỳ đưa tay nhẹ nhàng trơn mớn cái má mềm của cậu: “Về nhà không phải học, nằm ườn ra ăn rồi ngủ không phải rất đúng ý của em sao?”

Trình Hâm thuận theo tay anh mà cọ cọ: “Nhưng mà ai cũng bận, không ai chơi cùng vậy thì chán lắm.”

“Em gọi điện cho anh thường xuyên được không?” Cậu túm lấy tay áo anh kéo kéo, mềm giọng làm nũng.
“Được.” Mã Gia Kỳ không do dự mà trả lời ngay.

Ngày về nhà, Trình Hâm được anh trai tới nhà ga đón. Cả tối không ngủ khiến tâm trạng Trình Hâm hơi xuống dốc, ngồi trên tàu một đoạn xa lại càng thêm mệt. Đinh Trạch Dương đón cậu lên xe thì cậu đã lăn ra ngủ ngon lành.

Mẹ Đinh đã chuẩn bị một bàn ăn chờ cậu về chỉ việc ngồi vào ăn. Nghe tiếng oto thì vui vẻ chạy ra đón cậu. Bà vui cười ôm lấy cậu, vuốt lưng rồi hôn hôn má xem cậu như một đứa trẻ nhỏ. Bà cau mày bóp bóp hai cái má của cậu, như không hài lòng mà nói:

“Aiya Tiểu Đinh sao lại gầy như vậy? Hằng ngày ăn cơm không ngon sao?”

Trình Hâm bất lực muốn giải thoát cho hau cái má đáng thương của mình, vội vàng ôm lấy vai bà đẩy vào trong nhà: “Mẹ~ con tăng tận 2kg đó.”

Trong nhà ba Đinh cũng đã đi làm về, đang ngồi chờ cậu ở phòng bếp. Trình Hâm chạy tới ôm lấy cổ ông làm nũng: “Ba~”
“Aiyo lớn rồi còn làm nhõng nhẽo.”

Đinh Trạch Dương đẩy vali của cậu ở phía sau, không khỏi muốn trêu ghẹo: “Sao lúc thấy anh mày không nồng nhiệt như thế nhỉ?”

Trình Hâm hai tai muốn vểnh hết lên, chu chu môi phản bác: “Anh đâu có cho em tiền!” Đinh Trạch Dương buồn cười muốn đi tới kẹp cổ cậu thì cậu nhanh một bước bỏ chạy sang ôm lấy mẹ.

“Mày đang sống bằng tiền của anh mày đấy nhé, đấm cho phát giờ.”

“Xùy không thèm, em xin tiền ba, ba cũng nhiều tiền.”

Nhìn hai anh em nói qua nói lại khiến ba mẹ cũng phải nhức đầu theo, mỗi lần hai anh em gặp nhau kiểu gì cũng phải cãi nhau một trận mới chịu. Trình Hâm bướng bỉnh, ngang ngược không bao giờ chịu thua mà cãi đến cùng. Đinh Trạch Dương tuy hay ghẹo em nhưng lại rất cưng em trai nên lúc nào cũng chịu thua.

“Anh không thắng được em đâu!” Trình Hâm thấy anh trai giơ tay đầu hàng. Trong lòng vô cùng kiêu ngạo vẻ mặt nhếch mép như một kẻ chiến thắng, khoanh tay đặt trước ngực vênh mặt lên nhìn anh trai.

Đinh Trạch Dương nhếch miệng cười khổ: “Được được, không thắng nổi tiểu tổ tông ạ.”

Ăn xong Đinh Trạch Dương sẽ là người rửa bát, Trình Hâm được ba mẹ cưng chiều đem ra phòng khách, gọt hoa quả ăn ngồi tâm sự hết việc học hành lại việc yêu đương. Trình Hâm bị hỏi nhiều, nghe không nổi nữa liền kiếm cơ lúc ba mẹ không chú ý nữa, cầm một miếng dưa chạy vào bếp muốn đưa cho Trạch Dương: “Anh, ăn dưa.”

Đinh Trạch Dương lắc đầu né đi: “Anh không ăn, em ăn đi.”

Trình Hâm không phản ứng gì chỉ ồ một tiếng nhỏ rồi đứng dựa lưng vào tủ bếp, im lặng chờ anh trai rửa bát. Đinh Trạch Dương thấy cậu không định đi nên lẳng lặng hỏi vài câu.

“Đi học thấy như nào? Có bị bắt nạt không?”

“Anh nghĩ em là ai. Ai dám bắt nạt Đinh Trình Hâm em chứ.” Trình Hâm chu môi tự tin trả lời.

“Thế đã yêu ai chưa?” Đinh Trạch Dương lại hỏi tiếp, lần này cậu im lặng do dự không biết nên nói thật hay nói dối. Sợ nói ra lỡ anh mách với ba mẹ thì chắc chắn họ sẽ đòi gặp đàn anh bằng được cho mà xem.

Đinh Trạch Dương như nhận ra sự luống cuống của cậu, bình thản nói: “Anh không cấm em yêu đương đâu, nhưng đừng có vì yêu mà lơ là việc học.”

“Em biết rồi.”

Rửa bát xong anh lau khô tay vào một cái giẻ, đi qua tiện tay xoa xoa đầu cậu dặn dò: “Nếu ai bắt nạt em thì cứ gọi cho anh, anh trai tới chặt chân nó giúp em.”