[Kỳ Hâm] Bạn Trai Cuồng Kiếm Soát Của Tôi

Chương 6: Mang đi




"Đi thôi!"

Thiếu niên áo trắng nói với Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm rụt rè hỏi lại "Tôi có thể mang đồ của mình đi không?"

Thiếu niên áo trắng quay đầu đối với Đinh Trình Hâm cười, gật gật đầu, Đinh Trình Hâm quay người chạy theo hướng phòng Đinh Kiến Nhân và Trương Ái Lệ. Một lúc sau đã thấy người chạy đến trước mặt Đinh Kiến Nhân hỏi.

"Bức tranh mẹ tôi để lại cho tôi đâu?"

"Ta biết sao được, tự mình tìm đi!" Đinh Kiến Nhân tức giận nói.

"Tôi tìm không được, ông mau đưa cho tôi!"

Đinh Trình Hâm hốc mắt đỏ lên, có thể thấy được bức tranh này quan trọng như thế nào với cậu ấy. Ánh mắt ôn nhu của thiếu niên áo trắng bị câu nói kia của Đinh Kiến Nhân làm cho tiêu tán không còn sót lại chút gì.

"Tam Nhi!"

Thiếu niên áo đen nghe vậy vài giây liền hiểu ý đi đến trước mặt Đinh Kiến Nhân, cầm một ngón tay của Đinh Kiến Nhân, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, ngón tay của Đinh Kiến Nhân bị gãy.

"Ba ba, ba người sao thế ô ô..."

Đinh Y Vân sợ tới mức ôm lấy Đinh Kiến Nhân bật khóc, thiên kim đại tiểu thư lần đầu nhìn thấy cảnh này không bị dọa ngất xỉu chính là không tồi.

"Nói! Bức tranh đâu?" Mã Gia Kỳ không còn kiên nhẫn.

"Còn không nói, tôi chỉ có thể đem tay này của ông bẻ gãy."

"Ở...ở..." Đinh Kiến Nhân liếc nhìn vợ của mình một cái, bà ta liền bật người nói ra câu để tôi đi lấy sau đó chạy vào phòng.

Sau một hồi, Trương Ái Lệ đen bức tranh mẹ Đinh Trình Hâm để lại cho cậu ấy đưa cho Đinh Trình Hâm.

"Sao lại hỏng rồi!"

"Đã lâu như vậy rồi, có thể tìm thấy đã là tốt rồi, cậu không cần kén chọn nữa, mau cùng bọn họ đi đi" Trương Ái Lệ nói.

Đinh Trình Hâm đem bức tranh cẩn thận bỏ vào túi, sau đó nói với thiếu niên áo trắng "Có thể đi rồi."

"Chỉ một bức tranh? Không có gì muốn lấy nữa sao?" Mã Gia Kỳ có chút bất ngờ.

"Trong phòng tôi còn có vài bức tranh của tôi, quên đi, không cần mang theo..."

Thiếu niên áo trắng cho thuộc hạ một ánh mắt, thuộc hạ liền hiểu ý đi lên phòng Đinh Trình Hâm đem toàn bộ tranh của Đinh Trình Hâm mang đi.

"Quần áo đâu?"

"Thưa Nhị Gia, quần áo trong phòng thực sự ít đến đáng thương, cho nên thuộc hạ đã không lấy."

"Thật không? Đinh tổng, ông đối xử với đứa con này thực sự quá tốt, có thể làm con của ông thật sự là xấu hổ tám đời."

"Hết cách, về sau tôi sẽ mua cho cậu ấy những thứ tốt nhất, đống đồ rách nát này không cần cũng không sao."

Thiếu niên áo trắng đưa Đinh Trình Hâm rời khỏi Đinh gia, ngay lúc này, Đinh Y Vân móng tay hung hăng đâm vào da thịt, tại sao người thiếu niên áo trắng dẫn đi không phải là mình?

Ngay khi người của Đinh gia thả lỏng được một chút, thiếu niên áo đen lại quay lại, trái tim của bọn họ lại treo lơ lửng.

"Hắc hắc... Không cần sợ, tôi chỉ muốn nói với Đinh tổng, nếu không thể nhớ được tên của chúng tôi, thì hãy gọi chúng tôi là Hắc Bạch Vô Thường đi!"

Thiếu niên áo đen nói với ba người đang ngồi trên đất xong, làm một cái mặt quỷ sau đó ngâm nga rời đi.

Là Hắc Bạch Vô Thường làm nhiều người nghe tên đều sợ mất mật.

Thiếu niên áo đen ngồi ở vị trí phó lái qua gương nhìn thấy thiếu niên áo trắng và Đinh Trình Hâm đang ngồi phía sau. Đinh Trình Hâm vẫn cúi đầu, ôm chặt lấy bức tranh mẹ cậu ấy để lại cho cậu ấy.

"Này, tiểu tử, chúng tôi đem cậu đưa đi, cậu không sợ hãi chúng tôi sẽ làm cậu bị thương sao?"

Đinh Trình Hâm nghe vậy, bả vai hơi động hạ xuống, thiếu niên áo trắng liếc nhìn thiếu niên áo đen với dáng vẻ trách móc.

"Được... được... Là em không đúng... em không nói nữa là được."

"Không sợ... Không có gì có thể tệ hơn ở trong căn nhà đó."

Đinh Trình Hâm bất ngờ trả lời.

Thiếu niên áo đen quay đầu nhìn lại phía cậu, đúng vậy, tại cái nơi cậu gọi là nhà đó lại là nơi cậu chưa từng cảm nhận được một tia ấm áp của gia đình thật sự. Mẹ kế bình thường đều tỏ vẻ khinh miệt cậu, bị chị kế và ba ruột đánh đập dã man.

"Về sau em sẽ không lại phải chịu loại ủy khuất này nữa!"

Thiếu niên áo trắng nói xong nhìn ra phía ngoài cửa xe, Đinh Trình Hâm trộm nhìn sườn mặt người đàn ông, trái tim bất giác lệch một nhịp.