[Kỳ Hâm] Bạn Trai Cuồng Kiếm Soát Của Tôi

Chương 10: Tính toán




"Đinh Trình Hâm... tỉnh... tỉnh... dậy uống thuốc đã rồi ngủ tiếp!"

Mã Gia Kỳ ôn nhu gọi Đinh Trình Hâm dậy, cậu chậm rãi mở to mắt, nghĩ người gọi mình tỉnh dậy là mẹ của mình, liền tràn ngập ủy khuất mà chu môi nhỏ, ôm lấy Mã Gia Kỳ khóc lớn.

"Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ. mẹ mau dẫn con đi, con muốn cùng mẹ rời khỏi thế giới này... huhu."

Mã Gia Kỳ cũng ôm lấy cậu, để cậu ngồi lên đùi mình nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, giống như đang dỗ dành tiểu hài tử...

Đinh Trình Hâm phát hiện không đúng, tỉnh táo lại đang thấy chính mình ngồi trên đùi Mã Gia Kỳ, bật người đẩy Mã Gia Kỳ ra, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi nhận sai người."

"Không có gì, em có sao không? Anh đi vào phòng phát hiện em đang nằm trên mặt đất."

"Không có gì, bệnh dạ dày tái phát thôi."

"Em không ăn cơm à? Như thế nào bệnh dạ dày lại tái phát."

Đinh Trình Hâm không trả lời, cúi đầu, Mã Gia Kỳ thấy lòng bàn tay Đinh Trình Hâm có những vết bọng nước, nghĩ chính mình nhìn nhầm rồi, ngày hôm qua hình như không thấy, liền cầm tay Đinh Trình Hâm nhìn kỹ lại.

Đúng là bọng nước, tay không thể vô duyên vô cớ mà có bọt nước, bình thường đều do làm việc quá mức mà ra.

"Làm việc..."

Mã Gia Kỳ dường như phát hiện cái gì, đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng, sau đó Andy liền theo Mã Gia Kỳ bước vào phòng.

"Andy, tôi hỏi em, tại sao trên tay Đinh Trình Hâm lại có bọng nước?"

"Nhị Gia, em làm sao biết được."

"Em hôm nay đột nhiên sao lại trở nên chăm chỉ như vậy, đem tất cả căn nhà đều quét dọn sạch sẽ, chắc là rất mệt mỏi đi?"

"Vẫn... vẫn tốt, đây đều là việc em nên làm."

"Ta xem tay em còn trắng trắng mềm mềm không giống như đã làm qua rất nhiều việc."

"Nhị Gia, anh có ý gì? Em không rõ!"

"Đinh Trình Hâm, em nói cho anh hôm qua em đã làm những gì?"

"... Không làm gì cả!"

"Nhị Gia, em theo anh lâu như vậy, anh không thể không tin tưởng em được!"

"Em không phải sợ, có anh ở đây cô ấy không dám gây khó dễ em!"

Mã Gia Kỳ xoay người lại, sử dụng ngữ khí ôn nhu sợ dọa Đinh Trình Hâm sợ.

"Cô ấy... Cho tôi làm rất nhiều việc, tôi một ngày không có ăn cơm..."

"Cậu nói hươu nói vượn!"

"Là như vậy à, Andy?"

Mã Gia Kỳ vốn dĩ khẳng định Andy có thể làm như vậy là vì trước kia có mấy lần mang nữ nhân trở về, đều bị Andy bắt nạt, nhưng Đinh Trình Hâm đâu phải nữ nhân, cô làm vậy để làm gì?

Andy như đang bị ủy khuất nước mắt lưng tròng nói:

"Nhị Gia, ngài thay đổi rồi, chỉ một ngày thôi mà ngài như biến thành một người khác. Trước kia khi ngài mang người về dù em có làm gì ngài cũng sẽ không nói em..."

"Andy, em ấy cùng những người đó không giống nhau, lần này ta không trách em, nếu như có lần sau, đừng trách ta không khách khí, ta không dễ nói như Tam Nhi đâu!"

"Em đã biết!"

Andy khóc chạy ra khỏi phòng Đinh Trình Hâm, cô làm như vậy còn không phải vì Nhị Gia, Nhị Gia là người của cô, ai cũng đừng mong cướp đi, từ bốn năm trước ngày Nhị Gia cứu chính mình, đem cô về nhà, cô đã thề rằng sẽ lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của Nhị Gia.

Chỉ cần là lệnh của Nhị Gia phân phó, cô sẽ đều làm, dù lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần Nhị Gia phân phó cô tuyệt đối không dám từ chối.

Mã Gia Kỳ thở dài một hơi, đem ly nước ấm đặt lên tay Đinh Trình Hâm, ôn nhu nói:

"Em uống chút nước ấm làm dịu dạ dày, anh đi nấu cơm cho em."