[Kỳ Hâm] Ác Ma Sủng Tôi

Chương 12




Cậu ngồi vào một góc tường khóc đến sưng đỏ cả mắt rồi thiếp đi trong sự mệt mỏi đó,còn bên anh trong 1 tuần tuy vẫn biết cậu còn ở trong nhà vẫn còn yêu mình nhưng anh thì ngược lại hết yêu cậu rồi bây giờ anh yêu không phải là cậu mà là Lam Kha nhưng anh không hề biết cô ta là bạn cùng thời cấp ba cảu cậu,tính cách mưu mô,xảo nguyệt,dẹo dẹo xà nẹo mấy lão già giàu để ăn bám lấy tiền lên giường chục thằng nhưng anh vẫn tin ả còn trong trắng như tờ giấy trắng chưa bị vẩy mực lên vậy (trời ạ nghe nói muốn ói chưa phải tờ giấy trắng quết cả tấn đống mực lên hả),bây giờ anh cũng chẳng thèm quan tâm cảm giác của cậu ra sao,sinh hoạt ngày thường mà chỉ lo cho ả có khi còn không về nhà làm cậu ngồi đợi đến nữa đêm người làm khuyên cách mấy cũng không chịu đi ngủ còn anh thì sao vùi đầu vào tình yêu của ả bỏ cậu bơ vơ lúc trước người làm và anh với cậu ăn chung với nhau những bửa cơm trong vui vẻ lắm nhưng bây giờ nó chỉ còn cảm giác lạnh lẽo không khí âm u bao chùm cả căn nhà như trước trên mặt ai cũng hiện ra gõ chữ Buồn,hôm nay là cuối tuần cậu thức dậy sớm xuống nhà ăn sáng cùng người làm không thấy anh đâu cậu hỏi

- Mọi người ơi Tiểu Mã ca đâu rồi

- Thưa phu nhân cậu chủ ở ngoài vườn ạ

- Vâng em cảm ơn chị

- Dạ không có gì thưa phu nhân

Cậu vui vẻ chạy một mạch ra vườn thấy anh đang nói chuyện với ai đó trong rất vui vẻ,cậu núp sau tán cây nghe lén,mọi dung cuộc hoại thoại

- Bảo bối à anh nhớ em chết được

- Người ta cũng nhớ anh lắm chứ bộ

- Mà hôm nay cuối tuần em có muốn đi đâu không qua đón nè

- Ngườu ta muốn đi mua sắm,đi ăn,đi công viên với anh

- Rồi được chú anh qua đón bảo bối nha

- Vâng yêu anh quá đi

- Giờ thì cúp máy nha bảo bối

- Vâng

Anh tắt điện thoại quay lại thì thấy cậu đứng đó nhìn bằng ánh mắt vô hồn anh thản nhiên hỏi

- Nghe hết rồi à

Cậu chỉ thẫn thờ gật đầu nhẹ một cái,anh cười quăng cho cậu một câu

- Nghe rồi thì nên biết thân biết phận đi đừng có làm phiền tôi và bảo bối của tôi

- Tiểu Mã ca đó có phải Lam Kha không

Cậu cố gặng hỏi anh kiềm chế lại không cho nước mắt rơi trước mặt anh nếu như vậy anh sẻ cười khinh cậu là yếu đuối,cậu cố nuốt lệ vào đợi câu trả lời của anh,nhưng không ngờ anh lại lạnh nhạt nói

- Đúng sau này đừng kêu tôi như vậy nữa ghe tởm chết nếu đã biết luôn em ấy rồi nếu dám hãm hại em ấy thì cậu không xong với tôi đâu

Nói rồi anh lạnh lùng đi ngang cậu,cậu lúc chết lặng nói không nên lời ngồi thẳng xuống đất,những giọt nước mắt cậu cố kiềm nén nảy giờ không chịu được nữa cứ thế mà chảy ra hai bên gò má ửng hồng kia,người làm trong nhà thấy anh đi ra vẻ mặt như vậy là thấy có chuyện không ổn một người chạy ra kiếm quản gia ở phía trước nhà đang tỉa cây kiểng ở đó nói

- Bác ơi phu nhân và cậu chủ cãi nhau hay sao á mà cậu chủ bỏ đi lên công ty rồi kìa còn phu nhân không thấy vào

- Cái gì phu nhân đang ở đâu

- Dạ ngoài vườn

- Đi chúng ta mau đi ra đó với thằng bé nhanh không nó lại nghỉ quẳng mà tự tử đấy

Ông quản gia bỏ công việc đang tỉa cây dang dở kia cùng với người làm chạy ra vườn vừa ra tới đã thấy cậu ngồi dưới đất khóc đến đau lòng,mọi người vội chạy lại đỡ cậu lên ghế người làm hỏi

- Phu nhân ngời có sao không vậy

- Em không sao chị đừng lo

- Cháu khóc đến nổi này mà nói không sao có chuyện gì nói ra chúng nếu giúp được có thể giúp

??????Hết??????

Mọi người đón xem Hâm ca nói gì với họ nà