Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 91: Trắng Và Đen




Chương 91: Trắng Và Đen

Thứ b·ị đ·ánh trúng lúc nãy chỉ là một trong các nhiệt ảnh do hắn ta biến ra nhằm không cho Trần Phúc đánh trúng trong lúc bị lóa mắt.

Trần Phúc lúc này không biết ai là thật, ai là giả, chàng gấp rút phi thần về phía xa để giữ khoảng cách.

Thế nhưng mọi chuyện không dễ dàng được như Trần Phúc dự tính, ngay khi chàng vừa phi lên thì tên Minh Quang đã hết bị lóa mắt, hắn ta điều khiển cả nhiệt ảnh phi tới áp sát Trần Phúc nhằm thiêu đốt chàng trên không.

Bị bao vây tứ phía, Trần Phúc nghiến răng kêu lên:

- Đừng có giỡn mặt, Ánh Thiên!

Vừa nói Trần Phúc vừa phát ra hàng vạn tia sáng hủy diệt từ trong cơ thể bay ra đánh tan hết đám nhiệt ảnh lao tới và nuốt chửng luôn tên Minh Quang vào trong luồng sáng hủy diệt

Ánh sáng của Trần Phúc bay tới đâu phá hủy vật chất, đất đá tới đó, biết được sức mạnh hủy diệt của chiêu thức này, Trần Phúc đã cố nén nó lại chỉ phát ánh sáng đến một khu vực nhỏ rồi thu hồi nguyên khí.

Thế nhưng tất cả những gì nằm trong khoảng cách một trăm trượng đều đã biến mất, ở phía trên, một ngọn núi to lớn nằm trong bảy núi của Thất Sơn đã bị thổi bay, mặt đất phía dưới thì bị phá hủy tạo ra một cái hố khổng lồ và sâu thẩm.

Sau khi ánh sáng kết thúc, Trần Phúc rơi xuống đáy hố sâu, chàng tiếp đất quỵ gối thở hổn hển vì mất quá nhiều nguyên khí để có thể thi triển Ánh Thiên.

Minh Quang thì lơ lửng ở giữa không trung, lớp chất lỏng đã bị thổi bay một phần để lộ ra lớp da b·ỏng n·ặng do bị tia hủy diệt của Trần Phúc đánh vào.

Hắn ta như một con thú giận dữ đang liên tục nghiến răng cắn lợi hậm hực vì bị trúng đòn, hắn đang rất muốn g·iết Trần Phúc để rửa hận.

Rồi Minh Quang dơ hai tay lên trời, tụ khí tạo ra một quả cầu chất lỏng khổng lồ và đậm đặc. Hắn ta hét to một tiếng vang trời rồi ném quả cầu đó thẳng xuống hướng Trần Phúc.

Trần Phúc đứng phía dưới nhìn lên thì thấy nguyên một cục chất lỏng màu đỏ y hệt như một mặt trời đang rơi xuống hố sâu.



Trần Phúc nghiến răng ken két rồi chuyển nguyên khí sang tay trái tung ra chiêu Thập Tự Thiên Uy, ngay lập tức một vệt hắc khí hình chữ thập phát ra, nó xoay vòng liên tục trong tay Trần Phúc, chàng chưởng lên một phát, hắc khí hình chữ thập bắn thẳng vào quả cầu chất lỏng và xẻ nó ra làm tư.

Thế nhưng bốn phần của quả cầu vẫn chưa bị tiêu hủy, nó vẫn rơi xuống cái hố và lũ lược trôi vào giữa đáy hố, nơi mà Trần Phúc đang đứng.

Trần Phúc dậm chân một phát, một vòng tròn hắc khí phát ra bên dưới, tất cả những chất lỏng chảy đến đều bị hút vào không gian hư không, chẳng mấy chốc, mọi thứ lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tên Minh Quang đứng phía trên nhìn thấy cảnh tượng đó thì cau mày, hắn ta thốt lên:

- Cái gì chứ? Thứ tà thuật đó rốt cuộc là gì?

Trần Phúc ở dưới này đưa tay trái lên, chàng nhìn chằm chằm vào Minh Quang rồi nói:

- Hắc Thuật - Lực Hút Kinh Hoàng!

Ngay sau câu nói của Trần Phúc, một lực hút khủng kh·iếp tác động lên người Minh Quang kéo hắn ta bay thẳng về phía Trần Phúc. Hắn ta trợn tròng hai mắt kêu lên:

- Cái gì?

Chẳng mấy chốc, Minh Quang đã bị kéo xuống chỗ Trần Phúc, chàng nắm lấy cổ họng hắn, nhất bổng cơ thể hắn lên và sử dụng chiêu Hấp Thụ.

Ngay sau đó, nguyên khí của Minh Quang lũ lượt chạy vào tay trái của Trần Phúc. Trong giờ phút này tên Minh Quang vận khí đốt nóng cơ thể, toàn bộ chất lỏng có sức nóng cực đại trên cơ thể hắn bay ra và nuốt chửng lấy Trần Phúc.

Cứ tưởng lần này xong Trần Phúc rồi nhưng không, ngay khi đám chất lỏng chạm vào chàng thì bỗng nhiên một luồng lửa đen phát ra từ Găng Bóng Tối, nó bao trùm lấy cơ thể Trần Phúc.

Lúc này Trần Phúc giống như một cột lửa cháy hừng hực nhưng có màu đen xì, rất khó coi và vô cùng đáng sợ.



Mớ chất lỏng chạm vào hắc hỏa thì bị thiêu cháy thành tro, nhìn thấy cảnh tượng đó, Minh Quang kinh hãi mặt mày trắng bệch, không còn một giọt máu, hắn trưng mắt không tin vào những gì mình thấy:

- Cái gì? đốt cháy cả chất lỏng nóng nhất, rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy?

Khuôn mặt Trần Phúc hiện ra trong dòng hắc hỏa, hai con mắt của chàng lúc này tỏa ra hắc khí dữ dội, một giọng nói trầm hạ rùng rợn như từ địa ngục phát ra:

- Ta... là Ma Vương!

Minh Quang nghe xong thì không khỏi hãi hùng, thế nhưng hắn ta chưa kịp nói thêm gì thì Trần Phúc đã phát hắc hỏa tới thiêu trụi hắn thành tro bụi.

Sau đó Trần Phúc giải trừ hắc hỏa, đang định đi về thì miệng chàng tự nhiên cử động:

- Này, ngươi làm quá rồi đó, có cần phải đốt hắn như vậy không?

Sau câu nói, con mắt bên phải của chàng tắt hắc khí, nó chuyển sang phát ra ánh sáng mờ ảo, lúc này cả hai nhân cách thiện và ác đều đang song song hiện hữu trên cơ thể chàng.

- Ngươi thì biết cái gì? Nhân từ với kẻ thù chính là tàn bạo với bản thân, cái ngưỡng nhu nhược như ngươi thì chẳng làm ra cái trò trống gì đâu - nhân cách bóng tối nói.

- Ngươi thì hay ho gì? Làm ăn kiểu như ngươi thì có mà đi bán muối, mau cút vào trong cho ta đi hành sự - nhân cách ánh sáng quát to.

- Bây giờ là ban đêm, tên trắng nhà ngươi nên đi ngủ đi! Để đêm nay bổn đại gia đi kỹ viện chơi một chút.

- Ngươi nói cái gì? Mau cút vào trong thằng đen hôi kia!

- Ngươi mới nên cút đi đó, thằng trắng đần độn!



Hai nhân cách thiện và ác đang hiện diện, lúc này Trần Phúc đang tự cãi nhau với chính mình...

***

Trong khi đó, ở trên tầng ba của tháp Thông Thiên, Ngọc Hành và Kim Long đang đối mặt với nhau, tình hình có vẻ rất căng thẳng, rồi sau một hồi lâu nhìn nhau, Kim Long lên tiếng trước:

- Ngọc Hành muội muội, tại sao muội lại làm việc cho Thánh nữ?

Ngọc Hành vẫn không biến sắc, cô bước đi trên đ·ống đ·ổ n·át, những quả hắc cầu cũng lơ lửng di chuyển theo từng bước đi của cô, rồi khi đến trước mặt Kim Long, Ngọc Hành lạnh giọng:

- Đơn giản vì ta thích!

Kim Long nghiến răng, sắc mặt rất khó chịu, chàng nói to:

- Chẳng lẽ muội đã quên hết những ngày tháng vui vẻ ở bên nhau trước kia của chúng ta rồi hay sao?

Nói tới chuyện ngày xưa, Ngọc Hành không giữ nổi sự bình tĩnh, nàng tuôn trào sự giận giữ quát to:

- Ta nhớ chứ, ta nhớ như in từng bông hoa, từng nụ hôn, từng cái nắm tay. Nhưng ta hận, ta hận một kẻ bạc tình để ta chờ ở dưới gốc cây từ sáng đến chiều trong ngày m·ưa b·ão. Và ta đã thề, thề rằng một ngày khi gặp lại kẻ đó ta sẽ g·iết c·hết hắn, cuối cùng thì ngày đó cũng đến.

Vừa nói Ngọc Hành vừa vận khí vào những quả hắc cầu khiến nó xoay vòng nhanh hơn tỉ lệ thuận với cơn giận giữ của cô ấy lúc này.

Kim Long cúi gằm mặt xuống để tránh ánh mắt của Ngọc Hành:

- Huynh xin lỗi! Là huynh không tốt, đã để muội phải khổ nhiều vì huynh.

Nghe xong Ngọc Hành lại càng giận, giận đến mức cắn môi mình chảy máu. Ngày đó Kim Long đột nhiên biến mất, không nói không rằng, để cô chỉ biết đứng ở nơi hẹn ước mà trông ngóng trong vô vọng.

Nỗi hận thù khiến cô căm hận cái nơi này, cái nơi đã cho cô hy vọng của những ngày tươi sáng rồi lại đột ngột c·ướp đi nó như một cơn gió.

Và rồi để trả thù Thất Sơn, cô đã gia nhập Thất Tinh để cùng bọn họ gieo nên nỗi kinh hoàng cho cái nơi mà cô căm ghét.