Chương 85: Sức Mạnh Nguyên Thủy
Nghe thấy vậy thì hai mắt Lâm Phong sáng lên, miệng hớn hở nói:
- Có thật không nhị ca?
- Tất nhiên là thật rồi, huynh mà ra tay, nhất định sẽ có hàng ngon - Trần Phúc quả quyết.
- Nhị ca đúng là nhất! - Lâm Phong cười tít mắt.
Trần Phúc nở mũi rồi nói:
- Vứt cây gậy đi rồi chúng ta ra ruộng bắt dế.
Sau đó Lâm Phong quẳng cây gậy đầu sói vào gốc tre và đi bắt dế với Trần Phúc. Vài hôm sao, khi Đinh Toàn đi làm nhiệm vụ về thì thấy Lâm Phong không còn mang theo cây Gậy Lang Vương nữa, trong lúc hai huynh đệ đang ngồi ăn cơm thì chàng gặng hỏi:
- Này tam đệ, cây gậy huynh đưa cho đệ đâu rồi?
Lâm Phong nhanh nhão đáp:
- Cây gậy đó ấy à, nhị ca nói nó vô dụng nên kêu đệ vứt nó đi rồi.
Đinh Toàn đang ăn mà phải phun vội miếng gà ra sau khi nghe lời Lâm Phong nói, chàng quát lớn:
- Cái gì? Thằng quỷ Trần Phúc biết cái gì mà nghe nó? Rồi đệ vứt cây gậy ở đâu?
Lâm Phong hơi hoảng sợ, cậu lắp bắp nói:
- Đệ... đệ quăng nó ở ngoài gốc tre sau nhà.
Nghe thấy vậy thì Định Toàn vội chạy ra sau nhà tìm cây gậy, cũng may là nó vẫn còn ở dưới gốc tre. Rồi Đinh Toàn cầm cây gậy vào trong nhà và nói với Lâm Phong:
- Cây gậy này không giống những Thần Binh khác, nó mạnh hay yếu đều phụ thuộc vào ý chí của người sở hữu, đệ còn nhỏ nên chỉ có thể dùng nó để phòng thân, khi nào sử dụng được nguyên khí thì huynh sẽ hướng dẫn đệ cách sử dụng nó, khi bộc phát được sức mạnh của nó, mấy cái găng như của Trần Phúc chỉ là đồ bỏ nếu so với cái gậy này đấy.
Lâm Phong nghe xong thì trầm trồ, không ngờ cây gậy này lại ẩn chứa bí ẩn riêng của nó:
- Nếu vậy thì nhị ca chả biết gì mà cũng bài đặc, làm đệ cứ tin sái cổ - Lâm Phong chu mỏ nói.
Đinh Toàn vừa ngồi xuống bàn ăn vừa nói:
- Thằng quỷ đó chỉ có phá là giỏi, tốt nhất đừng có nghe lời nó nói.
Đinh Toàn vừa nói dứt câu thì Trần Phúc từ bên ngoài chạy vào, trên tay cầm một cây kiếm sắc bén và dài thòn, miệng hí hửng nói:
- Tam đệ, nhị ca tìm được con hàng ngon cho đệ rồi đây nè.
Thấy Trần Phúc vào, Đinh Toàn nhìn qua với ánh mắt lạnh toát, đùng đùng sát khí. Trần Phúc thấy vậy thì tắt hẳn nụ cười, cậu nói:
- À ùm... để khi khác nha tam đệ.
Vừa nói xong thì Trần Phúc vội vã quay lưng vắt chân lên cổ bỏ chạy. Thấy vậy Đinh Toàn quát lớn:
- Bây giờ là đúng lúc rồi! Còn định chờ khi nào nữa?
Vừa nói Đinh Toàn vừa phi thân một phát, chẳng mấy chốc đã lao tới tóm lấy đầu Trần Phúc và quật xuống đất. Trần Phúc thấy không thể chạy thoát khỏi nên quay mặt lên cười gượng và nói:
- Đại ca! Sau hôm nay huynh về sớm vậy?
- Ta không về sớm thì sao biết được thằng quỷ nhỏ đệ dạy hư tam đệ ra sao? Hôm nay ta đánh ba roi cho đệ chừa nhé, lần sao mà còn dụ dỗ tam đệ chơi mấy món đồ đem ra từ trong Hoàng cung thì ăn mười roi nhé.
Vừa nói Đinh Toàn vừa vung gậy đầu sói đang cầm trên tay lên quất vào mông Trần Phúc liên tiếp ba cái cực mạnh.
Trần Phúc mới vừa cười gượng đó mà sau khi ăn ba gậy của Đinh Toàn thì khóc lóc thảm thiết, miệng liên tục kêu la:
- Đệ chỉ muốn tốt cho tam đệ thôi mà? Có gì sai chứ?
- Tốt này!
Vừa nói Đinh Toàn vừa đánh thêm một gậy nữa khiến Trần Phúc càng khóc lớn hơn nữa:
- Đại ca đáng ghét, chỉ biết ăn h·iếp đệ.
Trần Phúc càng nói thì Đinh Toàn càng đánh mạnh hơn, rồi đến khi Trần Phúc hết nói nổi thì Định Toàn hỏi:
- Sau hả, đã thấy cây gậy này lợi hại chưa hả?
Trần Phúc mếu máo, mặt mày tèm lem nước mắt, nước mũi nói trong sự đau đớn:
- Rồi ạ!
Lâm Phong ở trong nhà nhìn ra mà toát hết mồ hôi, cậu gật gù nghĩ thầm: "Đúng là cây gậy đó đánh đau thật, đến mức người cứng đầu như nhị ca mà còn b·ị đ·ánh đến mức phải công nhận là nó lợi hại."
***
Lúc này Lâm Phong đã hóa thành hình dạng Nguyên Thủy, tuy cơ thể đã nhỏ lại như dạng người nhưng hình thái đã biến đổi trở thành đầu sói mình người, cao to vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, hai con mắt thì phát ra ánh sáng màu xám tro, đôi tay có móng vuốt sắc bén, bộ long màu xám vẫn được giữ lại, nhưng không nhiều và dày đặc như dạng Siêu Thú. Có thể nói đây là hình dáng nữa người nữa thú rất hung tợn và đầy sát ý.
Tên Thiên Cơ nhìn thấy cơ thể Lâm Phong biến đổi thì lui lại, mặt hơi nhăn nhó nói:
- Đáng ghét! Lại cái quái gì nữa đây? Tên nhóc c·hết tiệt này sao mà đủ trò hết vậy?
Ở bên này, Lâm Phong dù vẫn chưa di chuyển được nhưng vẫn ý thức được rằng mình vừa thức tỉnh một hình dạng mới của Gậy Lang Vương, chàng cảm thấy khí tức bên trong cơ thể đang cuồn cuộn luân chuyển, có thể bộc phát ra bên ngoài bất cứ lúc nào.
Lâm Phong lúc này chỉ có mỗi cái quần che thân, phía sau vẫn còn cái đuôi sói ngeo nguẩy, chàng bắt đầu mở miệng, bộ răng nanh sắc nhọn hiện ra, chàng nói:
- Tên khốn nhà ngươi, muốn hạ ta thì chờ một trăm năm nữa đi.
Vừa nói Lâm Phong vừa hú lên một tiếng ngân dài đầy kiêu hãnh. Thiên Cơ thấy vậy thì cười khẩy rồi nói:
- Dù có biến thành cái quái gì thì cũng như vậy thôi, ngươi không cử động được thì chỉ có con đường c·hết mà thôi.
Vừa nói Thiên Cơ vừa dịch chuyển tới trước mặt của Lâm Phong và vung rìu chém xuống. Lâm Phong lúc này bộc phát toàn bộ khí tức tích tụ từ nãy đến giờ.
Một luồng lục khí màu xám cuồn cuộn phát ra từ trong người Lâm Phong đẩy Thiên Cơ văng ra hai mươi tám thước về phía xa.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Phong tụ khí vào cổ họng và bắn ra một viên Tro Cầu bay thẳng về phía Thiên Cơ và phát nỗ, sức nổ kinh hoàng của Tro Cầu khiến hắn ta bay xuyên qua vách tường và văng ra khỏi tháp Thông Thiên rồi rơi xuống đất gục ngay tại chỗ.
Khi này các vòng quỷ đạo cũng đã được giải trừ, Lâm Phong hóa lại thành người và cũng nằm gục xuống sàn vì kiệt sức. Ngay lúc này, tên Thiên Xú cũng hiện ra từ trong Lãnh Địa Chân Không cùng với sát của Bá Sơn và Minh Hải...
***
Trong lúc đó, ở bên ngoài tháp Thông Thiên, một cái giếng trời rộng hai thước, sâu mười tám thước được hình thành khi Thiên An rơi xuống bằng cách xoay tròn đâm dao vào đất.
Nàng vừa phi lên từ cái giếng thì nhìn thấy có một tên đầu trọc cũng đang rơi xuống từ tháp Thông Thiên.
Thiên An nhìn qua thì không quen biết, nàng đoán có lẽ hắn ta là kẻ địch b·ị đ·ánh bay xuống đây.
Rồi Thiên An mặc kệ tên đó, nàng hướng mắt nhìn l·ên đ·ỉnh tháp thì thấy hàng loạt vệt sáng từ các vì sao trên bầu trời chiếu thẳng xuống đỉnh tháp.
Thiên An định quay lại đó để cứu Huyền Trân thì bỗng nhiên nàng nhìn thấy một hiện tượng lạ.
Ở trên đỉnh tháp, lúc này Thánh nữ Tuyết Mẫn đang tập trung thi triển pháp trận hiến tế sát người để hoàn thành quá trình Thăng Thiên.
Ở trong vòng pháp trận, Huyền Trân đột nhiên tỉnh lại, nàng cảm thấy một sức ép lớn đang đè nén lên cơ thể mình, liếc mắt nhìn xung quanh thì Huyền Trân phát hiện mình đang bị trói chặt và nằm trong một pháp trận.
Lúc này Huyền Trân không có nhiều sức lực do trải qua thời gian dài hôn mê cùng thương tích từ trận chiến hôm trước.
Để có thể nhanh chóng lấy lại sức lực, Huyền Trân lén lút thả ra một cái dây gai, nó bò nhẹ nhàng dưới sàn đi tới chỗ mấy cái sát người phía sau.
Cái dây gai đó chọc thủng lớp da của sát c·hết, Huyền Trân bắt đầu hút chất xơ từ cái sát và dung nạp vào cơ thể mình...