Chương 78: Tử Chiến Hư Không
Lúc này tên Thiên Quyền bước tới và nói với giọng điệu hết sức nham nhở:
- Các ngươi đang ở một nơi được gọi là vùng đất của địa ngục, bởi vì tử thần đã mở toang cánh cửa và chào đón các ngươi rồi.
Bá Sơn và Minh Hai nghe xong thì tỏ vẻ lo lắng, không biết đây là nơi nào, bọn họ muốn bước đi cũng không được vì cơ thể cứ lơ lửng, v·ũ k·hí cũng trở nên nhẹ toanh, không có chút sức nặng nào.
Thấy hai người họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thiên Quyền nói:
- Đây là môi trường chân không, hoàng toàn không có trọng lực, các ngươi hoàn toàn không thể di chuyển được khi đang ở trong đây. Thế nên, hãy đi c·hết đi!
Vừa nói hắn ta vừa thụ thế tung chiêu Bước Nhảy Chân Không, "soạt" một phát xuất hiện tới trước mặt hai người họ và vung kiếm chém tới.
Trong lúc còn đang hoang mang thì đối thủ đột ngột xuất hiện trước mặt khiến hai người họ không kịp tránh né, mà dù có muốn tránh không không tránh được vì hoàn toàn không thể di chuyển dù chỉ một bước, và hiển nhiên họ đã ăn trọn cú chém của tên Thiên Quyền ở ngang bụng, máu bắn ra tung tóe, cả hai văn ra sau và ôm bụng đau đớn kêu lên:
- Cái gì vậy chứ? - Bá Sơn nói.
- Không biết nữa, nhưng chúng ta đã hoàn toàn rơi vào lãnh địa của hắn - Minh Hải nói.
Nhìn thấy hai người bọn họ vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Thiên Quyền lại nói:
- Ơ trong đây ta có toàn quyền quyết định mọi thứ, các ngươi bây giờ chỉ như cá nằm trên thớt mà thôi, mạng sống của các ngươi bây giờ sẽ do ta quyết định, chỉ một cái chớp mắt là ta có thể khiến các ngươi đầu lìa khỏi cổ.
Nghe Thiên Quyền nói xong hai người họ vẫn chưa hiểu được gì, chỉ có thể hiểu rằng tình thế đang rất là nguy hiểm, nếu không tìm cách thì sẽ có nguy cơ t·ử t·rận rất cao.
Rồi hai người họ thủ thế, cảnh giác cao độ chờ xem tên Thiên Quyền sẽ làm gì tiếp theo. Hắn cũng không để hai người họ phải chờ đợi lâu khi ngay tức khắc nhảy tới trước mặt bọn họ và vung kiếm chém tới.
Bá Sơn và Minh Hải lúc này đã có cảnh giác nên kịp thời đưa Thần Binh lên đỡ đòn. Khi đang mặt đối mặt, tên Thiên Quyền mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Vẫn còn cố chống cự sao? Đáng khen đấy, nhưng mà để ta coi cố gắng được bao lâu.
Vừa nói hắn ta vừa vung kiếm chém tới tấp vào hai người họ. Dù không thể di chuyển, nhưng cả hai vẫn cử động các bộ phận trên cơ thể khá dễ dàng, thậm chí cảm giác cử động ở trong đây còn nhẹ nhàng và dễ dàng hơn khi ở bên ngoài nữa.
Cả hai ra sức vừa chống đỡ đồng thời t·ấn c·ông ngược lại khiến Thiên Quyền cũng khốn đốn vô cùng.
Thế nhưng có một điều rằng, do cơ thể của Thiên Quyền có tồn tại trọng lực, nên những đòn đánh của hắn có sức nặng hơn hẳn hai người họ, hắn ta cứ một chém là lại đẩy một người ra xa khiến cho sự chủ động hoàn toàn thuộc về tên Thiên Quyền.
Rồi khi đang chém nhau, hắn ta lui ra một nhịp và phi tới tung ra chiêu Trảm Chân Không chém ra một làn sóng vô hình nhưng uy lực kinh người lao tới đánh bay hai người họ văn đi mười tám thước về phía sau.
Bá Sơn và Minh Hải sau khi trúng đòn trực diện đã b·ị t·hương trầm trọng, bọn họ hoàn toàn yếu thế trước tên Thiên Quyền khi ở trong môi trường của hắn. Bá Sơn ôm bụng đau đớn nói:
- Không ổn rồi nhị đệ, chúng ta cùng đường rồi, tên này có khả năng nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta.
Minh Hải cũng chẳng khá hơn là bao, giọng yếu ớt nói:
- Đáng ghét, nhất định phải có cách nào đó, chúng ta không được từ bỏ cuộc.
Bá Sơn cúi đầu buồn bã, dường như trong ánh mắt có một chút gì đó của sự tuyệt vọng và bế tắc.
Ở bên đây, Thiên Quyền nói như đang thì thầm, giọng vô cùng đáng sợ:
- Đúng rồi, không còn cách nào khác ngoài buông tay chệt c·hết đâu.
Vừa dứt câu, hắn ta đột ngột dịch chuyển tới trước mặt và đâm một nhát vào bụng Bá Sơn khiến huynh ấy học máu mồm. Minh Hải ở bên này kinh hãi kêu lên hai tiếng:
- Đại ca!
Thiền Quyền ấn kiếm đâm sâu hơn nữa khiến máu từ trong người Bá Sơn chảy ra tùm lum, rồi hắn ta cười một cách sung sướng nói:
- Cảm giác thể nào hả? Có phải là rất sảng khoái đúng không?
Bá Sơn lúc này đã đau đớn đến mức sắp không còn ý thức, nhưng huynh ấy vẫn ngước lên và nhìn thẳng vào Thiên Quyền, trong ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn, Bá Sơn một tay nắm chặt cây kiếm của Thiên Quyền nhầm không để hắn có cơ hội chạy thoát, tay còn lại vu·ng t·hương đâm một phát thẳng vào người Thiên Quyền khiến hắn cũng học máu mồm.
Tên Thiên Quyền vội rút kiếm ra khỏi người Bá Sơn và tung cước đá huynh ấy văn ra xa. Sau đó hắn dứt khoát rút cây thương ra khỏi người mình, máu bắn ra tung tóe, hắn lấy ngón tay cái quẹt v·ết m·áu trên khóe miệng rồi đưa lên lưỡi liềm một phát, hắn cảm nhận vị tanh của máu rồi mỉm cười nói:
- Đúng là khi con người ta rơi vào đường cùng đó là lúc họ đáng sợ nhất, cũng sản khái đấy, con chuột nhắt à.
Thiên Quyền từ nhỏ đã mồ côi, bôn ba khắp hang cùng ngõ hẻm trong Thế Giới Ngầm, cuộc sống thiếu thốn nên thân hình ốm tong, ốm teo từ bé cho đến lớn.
Dù khó khăn là thế, trên miệng hắn lúc nào cũng nở một nụ cười, thế nhưng nụ cười đó không phải dùng để tận hưởng niềm vui, mà nụ cười đó giúp hắn có thể thưởng thức những u tối của cuộc sống một cách trọn vẹn.
Bởi vì cuộc sống ở Thế Giới Ngầm luôn đầy rẫy những tội ác, nên việc nhìn ngắm những thứ đó đã dần hình thành cho hắn một thói quen luôn cười trước mọi nỗi đau.
Và trong một lần chém lộn, hắn ta một mình h·ành h·ạ sát c·hết của những kẻ bại trận, nhìn thấy nụ cười thâm ác của hắn, ông trùm b·uôn l·ậu ở Hải Đông đã thu nhận hắn về dưới trướng. Sau đó thì hắn cũng gia nhập Lục Tinh và hộ tống Thánh nữ đến Thất Sơn.
Ở bên này, Minh Hải nhìn thấy Bá Sơn b·ị đ·ánh văn ra, dù đau đớn nhưng không thể di chuyển được, miệng chỉ có thể kêu lên:
- Đại huynh...
Bá Sơn ôm lấy v·ết t·hương, cố nén cơn đau và nói:
- Nhị đệ, ta rất vui vì được cùng đệ và mọi người chiến đấu, cuộc đời ta chỉ là những sự nhục nhã, hôm nay được c·hết trên chiến trường cũng là một vinh dự cuối cùng. Xin hãy thay ta chăm sóc cho tam đệ và tứ đệ, cả đệ nữa, đệ cũng phải bảo trọng, huynh... huynh đi đây.
Nói rồi Bá Sơn trúc hơi thở cuối cùng, cơ thể buôn lõng, thả trôi lơ lửng trong dòng chân không. Ở bên đây, Minh Hải chưa kịp nói lời nào thì Bá Sơn đã ra đi, Minh Hải c·hết lặng, nước mắt rơi xuống hai dòng lênh láng, miệng cắn chặt môi đến chảy máu, nỗi đau đớn tột cùng tới mức không nói nên lời.
- Hắn đã đi rồi, ngươi cũng nên đi luôn cho có đôi.
"Ót"
Giọng của Thiên Quyền thì thầm bên tai Minh Hải, và rồi một cú đâm từ sau lưng ghim thẳng vào giữa lòng ngực của Minh Hải.
Minh Hải trợn tròng hai mắt, vừa đau thể sát, vừa đau trong lòng, nỗi đau đớn đến mức không còn cảm giác đau nữa, các dây thần kinh đã tê rần, não chẳng còn nhận thức được gì, chỉ biết một điều đây là cơn ác mộng, và nó sắp kết thúc cùng với sinh mạng của huynh ấy.
Minh Hải cứ như thế, từ từ t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, cơ thể thả trôi lơ lửng, đến giờ phút cuối cùng, hai huynh đệ họ vẫn không chạm được nhau một lần, nhưng dòng máu của họ đã chảy ra và lơ lửng, họa huyện vào giữa chân không.
Thiên Quyền thè lưỡi liếm lấy dòng máu đó rồi cười mãn nguyện, hắn chưa bao giờ có cảm giác phấn khích đến như vậy, cảm giác nhìn người khác đau đớn đến tột cùng, nó khiến hắn như muốn phát điên trong sự sung sướng.