Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 73: Chức Trách Của Người Làm Quan




Chương 73: Chức Trách Của Người Làm Quan

Với tốc độ bỏ chạy nhanh như gió, Thiên An đã đi khỏi đó chỉ trong một cái chớp mắt khiến cho tên Thiên Cơ dù có không muốn cũng chẳng thể cản được nàng, hắn ta lui lại tức giận nói:

- Đáng ghét! Nếu có người lên trên thì Thánh nữ sẽ không vui đâu, tên khốn nhà ngươi mau cút ra.

Vừa nói Thiên Cơ vừa lao lên t·ấn c·ông Lâm Phong với một sát ý vô cùng khủng kh·iếp...

***

Trong khi đó, ở bên ngoài Mộc Trấn, Trần Phúc đã cùng Vân Nhi uống đến khi trăng lên khỏi mái nhà. Thế nhưng không phải cả hai cùng say như lần trước, lần này Vân Nhi đã say khướt và ngủ th·iếp đi, con Trần Phúc vẫn còn tỉnh táo.

Chàng đưa nàng vào phòng trọ của quán ăn rồi sau đó viết một lá thư kể về thân phận của mình, kể về những việc xấu mà quan phủ, cụ thể là cha nàng đã làm, rồi Trần Phúc kể luôn việc chàng sắp làm với cha của nàng cho nàng biết và kết thư bằng một câu "mong nàng hãy hiểu cho ta."

Vì tin tưởng Thiên An sẽ lo ổn thỏa chuyện bên kia nên sau khi để lại lá thư đoạn tuyệt, Trần Phúc phi thẳng đến phủ tri huyện, đứng trước cửa phủ, chàng nhìn lên trời, hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Hai tên lính canh thấy Trần Phúc đi tới thì chặn lại hỏi:

- Ngươi là ai? Muốn làm gì?

Trần Phúc không nói không rằng, một đấm một đá đánh bay hai tên linh sang một bên, rồi chàng mở cửa phủ và tiến vào bên trong.

Lúc này tên quan tri huyện đang cùng mấy tên lính chuẩn bị đưa các sát người lên xe chở hàng và đi đến tháp Thông Thiên. Nhìn thấy Trần Phúc bước vào mấy tên lính bước ra nói:

- Này! Ngươi là ai? Sao lại vào được đây?

Trần Phúc đứa tay phải lên bắn một tia sáng nhỏ xuyên thẳng qua vai hắn ta, tay trái thì mốc trong người ra kim bài thông hành nói:

- Người của Triều đình đây! Mau bỏ v·ũ k·hí xuống! Các ngươi đã b·ị b·ắt!

Tên lính kia kêu la trong đau đớn vì b·ị b·ắn vào vai, còn tên quan tri huyện đứng phía sau vừa nghe thấy hai từ Triều đình liền tái xanh mặt mày, hốt hoảng đến nổi chân không đứng nổi mà té ngửa, miệng lắp bắp nói:



- Ngươi, ngươi... ở đâu ra mà dám g·iả m·ạo người của Triều đình? Bây, bây đâu! Bắt, bắt hắn ta lại cho ta.

Ngay sau câu nói của tên quan thì "đùng" một phát, Trần Phúc bắn một Tia Hủy Diệt sang bên hông phủ phá hủy cả một dãy tường, gạch đá rơi xuống, khói bụi mịt mù một phía.

Sau đó Trần Phúc mặt lạnh như băng, tiếng nói vừa phải nhưng chứa đựng sát ý vô cùng lớn:

- Ta nói lại! Không muốn c·hết thì bỏ v·ũ k·hí xuống!

Tất cả người ở trong phủ kể cả tên quan tri huyện nhìn thấy cảnh tượng khủng kh·iếp mà người lạ mặt này tạo ra thì hoảng sợ tột độ, lúc này đã tin rằng đây đích thị là người của Triều đình.

Mấy tên lính sau đó bỏ hết v·ũ k·hí giáo mác xuống, mặt mày kinh hãi nhìn về phía Trần Phúc.

Trần Phúc chỉ tay về một gốc cột phía trong rồi nói:

- Tất cả lại đứng xung quanh cây cột đó đi.

- Người... ngươi định làm gì? - tên quan huyện lắp bắp nói.

- Ta nói thì làm đi! - Trần Phúc dứt khoát.

Sau khi tất cả lại đứng quanh gốc cột, Trần Phúc lấy ra một cọng dây thừng dài rồi trói tất cả dính vào gốc cột.

Sau đó Trần Phúc viết một lá thư ghi rõ sự tình ở đây rồi cho con cò đưa thư bay đến huyện khác để báo tin yêu cầu người của quan phủ tự đến xử trí vấn đề của họ.

Khi đã làm xong việc, Trần Phúc quay qua ông quan huyện đang bị trói vào gốc cột nói:

- Ông biết tội của mình là gì rồi chứ?



Quan huyện lúc này đã lấy lại bình tĩnh, ông từ kinh hãi đã chuyển qua bản mặt ủ rũ:

- Tôi biết! Thế nhưng tôi không thể làm gì hơn, khi bọn chúng đến, với sức mạnh hủy diệt, bọn chúng khống chế tất cả mọi thứ, tôi buộc phải nghe theo lời bọn chúng để ít nhất là cứu lấy mạng sống người thân của tôi.

Nghe xong Trần Phúc đáp:

- Nếu đã là một người làm quan, khi có biên sự xảy ra thì điều đầu tiên nghĩ đến phải là dân chúng chứ không phải là người thân. Tôi biết việc đưa ra quyết định đúng đắn là một điều không dễ, nhưng cái ngày mình trở thành một người làm quan là cái ngày mà số phận của mình đã gắng với hai chữ "bách tính." Ông hiểu chứ?

Ông ta có lẽ đã nhận ra điều gì đó, ông ta ngước lên nhìn Trần Phúc và nói:

- Tôi hiểu! Tôi chỉ xin một điều, con gái và thê tử tôi không có lỗi gì cả, xin hãy tha cho bọn họ.

- Ông yên tâm! Khi người của lộ xuống tôi sẽ nói giúp cho họ.

- Cảm ơn cậu!

Ông quan huyện vừa nói xong thì "rầm" một cái, một q·uả c·ầu l·ửa từ trên trời rơi xuống phía trước sân, quả cầu dần dần hóa thành tên Nhất Tinh Minh Quang.

Ngay khi nhận lệnh hắn đã tức tốc bay tới phủ nhưng có lẽ mọi thứ đã muộn màng. Thấy tên này có vẽ là tên phát sáng hôm bữa đuổi theo mình, Trần Phúc bước ra phía sân chào hỏi:

- Có vẻ có khách quý ghé thăm trong đêm rồi đây!

Ở trong này khi Trần Phúc đi ra ngoài thì một tên lính nói nhỏ:

- Tốt quá rồi! Là Nhất Tinh Minh Quang, nhất định ngài ấy có thể cứu chúng ta.

Quan huyện cau mày rồi nói:



- Ta cũng hy vọng hắn có thể cứu được.

Rồi một tên lính khác quay qua hỏi quan huyện:

- Này đại nhân, ông nghĩ ngài ấy có thể đánh bại tên đó không?

Quan huyện suy tư một chốc rồi nói:

- Cũng không biết chắc được, người của Triều đình không phải dễ ăn, ngươi có thấy sức mạnh của hắn lúc nãy không? Kèo này khó nói lắm.

Ở ngoài sân, tên Minh Quang vừa đáp xuống thì nhìn khung cảnh xung quanh, thấy đ·ống đ·ổ n·át cùng với đám người quan phủ đang bị trói phía trong thì cũng đoán ra sự tình, hắn nói:

- Có vẻ như ta đã tới trễ một bước, phải để ông bạn quan huyện của ta chịu thiệt thòi rồi.

- Ta nghĩ là trễ hơi nhiều bước đấy, ta đến đây cũng nữa canh giờ rồi - Trần Phúc bình thản nói.

Tên Minh Quang này tướng mạo cao ráo, khí chất rất ung dung, nhìn thấy đối thủ một mình có thể khống chế toàn bộ quan phủ nhưng vẫn không hề có chút nao núng, tỏ rõ sự điềm đạm của một người có thực lực. Hắn chắp một tay phía sau rồi đi qua vài bước nói:

- Khí chất lạnh lùng, lời nói tuy không hùng hổ nhưng chứa đựng sự tự tin vô cùng lớn, có vẻ như ngươi không phải hạng vô danh tiểu tốt, hãy xưng thanh thế.

- Nếu như ngươi đã muốn biết thì ta cũng xin mạn phép được nói, ta chính là Thủ lĩnh Hồng Minh, Trần Phúc!

***

Một buổi chiều của 3 năm về trước, lúc đó Trần Phúc vừa nhận sắc phong trở thành một trong hai thủ lĩnh của Hồng Minh viện, chàng có một buổi uống trà với Hoàng Thuyên để nói về việc này.

- Sư phụ! Hoàng thượng vừa lập ra Hồng Minh viện và Người đã giao cho con làm một trong hai Thủ lĩnh.

Hoàng Thuyên hớp một ngụm trà rồi nói:

- Thủ lĩnh... cái danh tuy hư mà thực, tuy thực mà hư. Để giữ được nó không phải là dễ dàng, người đứng đầu luôn là người hứng mũi chịu sào, người gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất trong một tổ chức, cũng là người phải đưa ra quyết định đúng đắn nhất mỗi khi biến số xảy ra. Phía trước vẫn còn nhiều sóng gió, nhưng dù sao sư phụ cũng chúc mừng con. Con đã không phụ công sức dạy dỗ của ta...