Chương 64: Ngoảnh Lại
Sau khi nghe hắn nói một hồi thì Huyền Trân cũng đại khái hiểu được lí do tại sao mình lại lơ lửng như thế này còn hắn thì không, đếu đó đồng nghĩa với lợi thế địa hình đang thuộc về hắn ta, nàng phải tuyệt đối cần thận nếu không muốn bỏ mạng ở nơi này.
- Quả la một món Thần Binh ấn tượng đấy tên dị hợm, nhưng kể cả khi ở trong chân không thì ngươi cũng không làm gì được ta đâu.
Nói rồi Huyền Trân chắp tay vận khí tung ra chiêu Cơn Lốc Lá, ngay lập tức từ trong vạt áo Huyền Trân, hàng loạt chiếc lá bay ra và tụ thành một cơn lốc lá bay thẳng về phía tên dị hợm. Hắn ta thấy vậy thì khom người thụ thế chém tới và nói:
- Quá chậm! Bước Nhảy Chân Không!
Tên dị hợm nhảy một phát, chỉ trong một cái chớp mắt đã đi xuyên qua cơn lốc và đến ngay trước mặt Huyền Trân, Huyền Trân chưa kịp nhận ra chuyện gì thì hắn ta đã vung kiếm chém một nhát lên người nàng khiến máu bắn ra tung tóe.
Rồi Huyền Trân ngã gục ngay sau đó, thấy vậy tên dị hợm cũng giải trừ thuật thức, biến môi trường xung quanh trở lại bình thường. Tên đầu trọc thấy đồng bọn hiện ra bên ngoài cùng cơ thể Huyền Trân đang nằm dưới đất thì hắn bước lại nói:
- Ả còn sống không?
- Chắc là chưa c·hết, ta đã cố tình tránh yếu điểm.
- Vậy thì tốt! Chúng ta đang cần một nữ đồng trinh còn sống để Thánh nữ hiến tế, để ta đem nó lên tầng năm giam lại - vừa nói tên đầu trọc vừa đi tới lấy dây thừng trói Huyền Trân lại và vát nàng vào trong.
- Cẩn thận vào! Nó cũng hấp hối rồi đấy!
- Ta biết rồi!
***
Trong lúc đó, Lâm Phong phụ trách đi về hướng nam Thất Sơn để thám thính tình hình của xưởng rèn v·ũ k·hí.
Thế nhưng chàng đi một hồi lại chả biết mình đi đâu, khi dừng lại nhìn xung quanh thì đang ở giữa một thửa ruộng hoang mọc đầy cỏ dại. Chán nản ngồi dưới đám cỏ, Lâm Phong nói thầm:
- Cái gì chứ? Mình đang ở đâu đây? Mà thôi kệ, ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Vậy là chàng lăng ra nằm ngủ giữa ruộng một cách vô tư và chẳng mấy bận tâm đến thế sự. Một canh giờ sau, đang trong lúc say giấc nồng thì Lâm Phong chợt tỉnh dậy vì nghe có tiếng ai đó la ý ới từ xa.
Ngẩng đầu lên ngó xem có chuyện gì thì chàng thấy một ông lão đang đuổi theo một con trâu, miệng liên tục quát lớn:
- Giúp! Giúp với! Ai bắt con trâu lại giúp tôi với!
Cảm thấy giờ chơi đã tới, Lâm Phong cười khẩy một cái rồi chạy ra chặn đầu con trâu lại. Con trâu thấy Lâm Phong trước mặt thì phi thẳng tới đưa chiếc sừng ra định húc bay chàng.
Thế nhưng Lâm Phong đã rút gậy đầu sói ra phi lại gõ một phát vào đầu con trâu khiến nó bất động rồi chao đảo, loạng choạng lùi lại phía sau.
Ngay lập tức Lâm Phong nắm lấy dây thừng rồi phi lên lưng con trâu, sau đó chàng cưỡi nó đi về hướng ông lão. Ông lão hối hả chạy tới, thấy ông đứng thở hổn hển Lâm Phong cười tươi rồi nói:
- Ông lão! Nhà ông ở đâu? Để cháu dắt nó về luôn cho!
- Cảm ơn cậu trai trẻ! Không có cậu thì già này thật không biết làm sao để bắt được nó lại, nhà tôi ở hướng kia, xin nhờ cậu vậy - ông lão chỉ tay về phía làng Lưu Anh rồi nói.
Sau đó cả hai cùng nhau đi về, chẳng mấy khi mới được cưỡi trâu, Lâm Phong vui vẻ vừa đi vừa nói:
- Cháu tên Lâm Phong! Ông tên gì?
- Ta là Chu Lai! Mọi người thường gọi ta là lão Chu.
- Con cháu đâu mà để ông đi bắt trâu một mình vậy?
- Ngày xưa nhà nghèo nên ta chỉ ở vậy đến già chứ chẳng màng thành gia, thế là đến bây giờ cũng chỉ ở một mình thôi cháu à.
- Chán nhạ! Sống như vậy không buồn à lão Chu?
Ông cười rồi nói:
- Cũng đã dần quen rồi nhóc à, mà cũng có những người hàng xóm bầu bạn, nói chung những điều xung quanh đôi khi đơn giản thôi cũng là niềm vui nếu ta trân trọng nó. Từng cái cây ngọn cỏ đều có một sự sống riêng, ta làm bạn với chúng cũng đủ yên lòng rồi.
- Ra là vậy! - Lâm Phong vuốt cầm gật gù.
- Tiểu tử! Ngươi có người bạn nào là đồ vật không?
Lâm Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Có! Là chiếc gậy sau lưng cháu, nó luôn đi cùng cháu như hình với bóng.
Lão Chu ngoái lên nhìn chiếc gậy đầu sói của Lâm Phong rồi nói:
- Gậy nhìn ấn tượng đó, có khi nào ngươi trò chuyện và ngồi lắng nghe nó chưa?
- Nó chỉ là một cây gậy vô tri vô giác, nói với nó khác nào nói chuyện với khúc gỗ đâu lão già?
Ông ta cười rồi nói:
- Một lúc nào đó hãy thử lắng nghe bằng cả trái tim, ngươi sẽ cảm nhận được thanh âm từ nó.
Lâm Phong nhăn mặt, chả hiểu lão Chu đang nói gì, rồi chàng cũng im lặng cho qua chuyện, ông lão thì cứ cười với vẻ ung dung tự tại.
Sau đó cả hai đi một chóc thì cũng tới nhà ông lão, nhà ông thì cũng là nhà tranh vách đất như đa phần các ngồi nhà trong làng, ngôi nhà này còn nằm cạnh nhiều nhà khác, tạo thành một dãy nhà san sát nhau ở giữa làng.
Sau khi cột con trâu ngoài gốc cây thì lão Chu nói:
- Vào nhà uống chén trà không tiểu tử?
- Cũng được đó lão già!
Sau đó cả hai ngồi trước hiên nhà, lão Chu lấy ấm trà ra pha rồi mời Lâm Phong một ly, ông nói:
- Nhóc làm gì mà lúc nãy ở ngoài ruộng thế?
Uống ngụm trà rồi Lâm Phong đáp:
- Cháu đi loanh quanh rồi buồn ngủ quá nằm ngủ luôn ở đó ấy mà.
Nghe xong ông lão cười rồi nói:
- Đúng là tuổi trẻ, thong dong, tự do tự tại thật.
- Coi vậy chứ cũng còn nhiều thứ phải lo, phải nghĩ lắm đó lão à.
- Thế sao? Làm ta cũng nhớ lúc ta tuổi nhóc, ta lúc nào cũng phải ra ruộng phụ giúp gia đình, làm quần quật từ sáng đến chiều thì cũng hết một ngày, cuối cùng tuổi trẻ lại qua đi trong những cái lo của gia đình chứ chẳng có một khoảnh khắc nào ta thật sự dành cho bản thân.
- Thế lão có hối hận vì để mọi thứ qua đi như vậy không?
- Có hối tiếc cũng bằng thừa, ngày đó làm gì có sự lựa chọn, chỉ có thể tự hài lòng với những gì mình đang có thôi nhóc à. Và cũng chẳng nên vì thế mà đổ lỗi hay cho rằng ông trời đang bất công với mình. Suy cho cùng việc gì nên xảy ra thì nó sẽ xảy ra, đôi khi số mình nó lại hợp với việc đó hơn là một cái gì khác nằm ngoài tầm với đó nhóc.
Nghe lão Chu nói xong Lâm Phong cũng chợt thấy tâm trạng hơi mông lung:
- Không biết tuổi trẻ của cháu rồi sẽ như nào nhỉ, cũng có thể là sẽ như lão vậy, cũng chẳng thể nghĩ cho bản thân vì những trách nhiệm trên vai.
Lão Chu cười rồi nói:
- Một thằng nhóc nhìn có vẻ vô ưu vô lo như ngươi mà trách nhiệm gì lớn tới mức quên đi bản thân chứ?
Lâm Phong ngã người ra ngước nhìn trời rồi nói:
- Cũng không có gì to tát? Mà dù ngày mai có ra sau thì bây giờ cứ hết mình với hiện tại là được rồi đúng không ông già?
Lão Chu cười to rồi vỗ vai Lâm Phong bép bép nói:
- Đúng rồi đó! Chỉ có cố hết sức thì mới không hối tiếc. Giống như ta lúc này cũng chẳng có gì phải ngoảnh lại vì đơn giản ta đã làm hết mọi thứ có thể rồi.
Nói xong hai người cùng ngồi cười to, ngay lúc đó ở bên nhà có một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi cầm một cái chén đi từ nhà bên cạnh qua nói:
- Ông Chu ơi nhà cháu hết gạo rồi, cho cháu mượn một bát gạo được không ạ? Mẹ cháu đi mua gạo mà tới giờ chưa về, đệ đệ cháu nó đói quá không đi nổi nữa rồi.
Vừa nói cô bé đó vừa chỉ tay về phía một cậu nhóc tầm mười tuổi đang nằm phía sau, cậu nhóc đó mặt mày xanh xao, không còn một giọt máu, dường như là đã nhịn đói rất lâu.