Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 58: Thánh Nữ Xuất Kiếm




Chương 58: Thánh Nữ Xuất Kiếm

Nghĩ rằng Trương Lĩnh đã bị nghiền nát trong đống hỏa thạch, Ngọc Tuyền đi tới định tóm lấy Minh Hải đang ngồi há hốc mồm ở đằng xa thì bỗng nhiên quả cầu thiên thạch bắt đầu xuất hiện các vết nứt, từ trong lỗi của nó, các tia sáng màu vàng đồng liên tục chiếu ra bên ngoài. Ngọc Tuyền thấy vậy nghiến răng nói:

- Cái gì! Đừng nói tên đó vẫn còn sống đấy nhé!

Rồi "bùm" một phát, quả cầu p·hát n·ổ, thiên thạch văn tứ tung, Trương Lĩnh từ từ hiện ra vung đôi cánh đồng và phát khí vàng dữ dội khiến cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, nhìn thấy cảnh tượng đó Ngọc Tuyền ngỡ ngàng thốt lên:

- Ngươi... ngươi là cái thứ gì vậy?

- Ta sao? Ta là người đồng đó mà!

Vừa nói Trương Lĩnh vừa vỗ cánh bay đi trong không trung với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã tóm được đầu Ngọc Tuyền, chàng ném cô ta lên trời và bay tới xoay ba vòng tung một cú Bạch Lạc Tiên Cước đá thẳng vào bụng cô ta khiến ả văng xuống dưới mặt đường lún vào đất ba thước hộc máu mồm và rồi gục ngay tại chỗ.

Sau đó Trương Lĩnh ngưng phát khí và thu cánh lại, chàng từ từ rơi xuống quỵ gối thở hổn hển, ở bên này nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra, Minh Hải chỉ biết trố mắt nhìn trong sự ngỡ ngàng, rồi chàng chạy lại nói với Trương Lĩnh.

- Trương huynh đệ! Cậu thật là lợi hại, có thể đánh bại được một trong Thất Tinh Hộ Vệ, bạn của cậu ai cũng mạnh như vậy hết sao?

- Còn hơn thế nữa! Mà Thất Tinh thì có nghĩa là còn sáu tên nữa đúng không?

- Đúng vậy! Chưa kể Thánh nữ của bọn chúng còn lợi hại hơn nữa, nhưng ta tin rằng chúng ta có cơ hội chiến thắng.

- Tôi cũng nghĩ vậy! - Trương Lĩnh đứng lên nói.

Ngay khi bọn họ đang vui mừng thì ở phía xa, một người phụ nữ mặc áo bào đỏ đang phi thân từ trên mái nhà xuống. Nhìn thấy cô ta, Trương Lĩnh nói:

- Lại cái gì nữa vậy?

Nhìn thấy người phụ nữ trước mắt, Minh Hải bắt đầu toát mồ hôi, chàng lắp bắp nói:



- Không... không thể nào! Tại sao cô ta lại có mặt ở đây kia chứ!

- Rốt cuộc cô ta là ai mà huynh có vẻ hoảng hốt vậy?

- Cô ta chính là... Thánh nữ Tuyết Mẫn!

- Cái gì?

Trương Lĩnh lúc này cũng toát hết mồ hôi, chàng vừa mới bung hết nguyên khí trong trận chiến vừa rồi, giờ mà đấu thêm một trận nữa thì e rằng không ổn. Tuyết Mẫn vừa đáp xuống nhìn cảnh tượng xung quanh thì bình thản nói:

- Ta đã đến trễ rồi sao? Thật đáng tiếc! - rồi cô ta nhìn sang Trương Lĩnh nói - có thể đánh bại một trong bảy thủ hạ của ta, nói đi, ngươi là ai? Và ngươi muốn gì khi xuất hiện ở đây?

- Ta là Trương Lĩnh! Một người của Hồng Minh viện! Ta đến đây là để tống cổ ngươi vào ngục - Trương Lĩnh dù mạnh miệng nhưng trong lời nói có chút dè dặt.

Tuyết Mẫn cau mày, mặt biến sắc khi nghe thấy ba từ Hồng Minh viện, cô cũng tức giận khi nghe thấy Trương Lĩnh muốn đến đây bắt mình:

- Hồng Minh sao? Các ngươi có biết các ngươi là kẻ thù của toàn bộ Thế Giới Ngầm hay không? Bọn chó săn của Triều đình! Không một ai trong Thế Giới Ngầm là không muốn phanh thây xẻ thịt các ngươi ra để thỏa sự căm thù. Ấy vậy mà ngày hôm nay một thân một mình ngươi lại đến tìm bọn ta, ngươi có biết mình đang đối đầu với ai hay không?

Từng lời của Tuyết Mẫn nói đã khiến Trương Lĩnh cũng nổi giận, chàng quát lớn:

- Vậy đám t·ội p·hạm các ngươi có biết bọn ta chỉ muốn bâm thây từng người các ngươi ra sau những gì các ngươi đã làm với người dân hay không? Các ngươi lấy quyền gì để căm thù? Chính những người dân vô tội bị bọn khốn các ngươi hà h·iếp mới có tư cách nói tới hai chữ căm thù.

- Láo xược!

Vừa nói Tuyết Mẫn vừa phát khí lực dữ dội khiến gió mạnh thổi lên đẩy lùi Trương Lĩnh và Minh Hải về phía sau. Minh Hải vừa dùng tay chắn gió trước mặt vừa nói.

- Thật kinh khủng, sức mạnh của cô ta rất lớn, e rằng chúng ta không phải là đối thủ của ả.



Trong khi Trương Lĩnh đang nghiến răng ken két thì Tuyết Mẫn nói tiếp:

- Các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Cả cái đám dân đen nữa! Các ngươi cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, kẻ yếu thì không có quyền được đòi hỏi những quyền lợi chính đáng. Các ngươi chỉ được phép yên phận và cung phụng bậc thánh thần như ta mà thôi, sinh mạng của các ngươi đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.

- Thánh thần sao? Để ta coi ngươi cỡ nào mà dám xưng là thánh ở đây.

Vừa nói Trương Lĩnh vừa vận khí vào tay tung Đấm Giao Long đấm thẳng tới mặt Tuyết Mẫn trong sự kêu la ngăn cản của Minh Hải:

- Đừng dại dột Trương huynh đệ! Chúng ta không đánh lại ả ta đâu!

Mặc những lời nói của Minh Hải, Trương Lĩnh quyết lao lên, ở bên này Tuyết Mẫn nói:

- Đúng là ngạo mạn mà!

Vừa nói cô ta vừa vận khí phát ra từ trong vạt áo một thanh kiếm màu đỏ rực dài khoảng hai thước, trên lưỡi kiếm có các dòng khí tức bao quanh uốn lượn, đích thị là Thần Binh Huyền Thoại.

Thanh kiếm đó bay đi với tốc độ cực nhanh và đâm thẳng vào nắm đấm của Trương Lĩnh.

Kiếm và đấm v·a c·hạm giữa không trung, dù đã cố cầm cự nhưng Trương Lĩnh vẫn bị đẩy lùi vì lực đâm vô cùng lớn của thanh kiếm phát đến.

Trương Lĩnh tiếp đất, chàng thở gấp vì đã không còn tí sức lực nào trong người, Minh Hải thấy vậy chạy đến đỡ lấy Trương Lĩnh và nói:

- Đừng cố nữa! Mau chạy thôi, hiện tại chúng ta không phải là đối thủ của ả ta!

Vừa nói Minh Hải vừa lôi Trương Lĩnh đi, thế nhưng ở bên này Tuyết Mẫn nói:

- Định chạy sau? Còn lâu ta mới để bọn phản loạn các ngươi chạy thoát.



Vừa nói cô ta vừa phi đi với tốc độ cực nhanh đến tóm lấy thanh kiếm đang lơ lửng trên không và chém một phát cực mạnh vào Trương Lĩnh và Minh Hải.

Hai người họ học máu văn ra xa tám thước và nằm dưới mặt đường, Trương Lĩnh có giáp đồng hộ thân nên chỉ bị nội thương nhưng cũng đã gục ngã, còn Minh Hãi thì b·ị c·hém một nhát dài trên người và cũng b·ất t·ỉnh nhân sự.

Nhìn thấy cả hai đã nằm dưới đường, Tuyết Mẫn quay đi và nói với mấy tên thuộc hạ ở đằng sau:

- Tống chúng vào xưởng, tên nào còn sống thì cho lao động khổ say, tên nào c·hết thì quẳng xác xuống dưới ao cho cá ăn thịt.

- Tuân lệnh Thánh nữ!

Nói rồi cô ta phi thân đi mất, còn mấy tên thuộc hạ ở đây thì khiên cơ thể hai người họ về xưởng...

***

Trong khi đó, ở bên này sau khi ăn bữa cơm cứu đói của Hồng Bảo xong thì cả bọn chia nhau ra đi khắp nơi với ý định vừa tìm người vừa dò la tình hình chung về nơi này.

Trong lúc tất cả những người khác phụ trách đi về tứ phía thì Thiên An lại đi vào Mộc Trấn ở phía bắc tìm đến phủ quan tri huyện để xem mặt mũi tên đó ra sao mà dám cấu kết với kẻ xấu hà h·iếp dân lành.

Sau khi đi vòng quanh trấn, hỏi thăm người dân thì cuối cùng Thiên An cũng đến và đứng trước cửa phủ tri huyện, nàng quát lớn với hai tên lính gác cổng:

- Nè! Quan tri huyện này đâu? Mau kêu hắn ra đây gặp ta.

Hai tên lính nhìn nhau ngơ ngác, rồi một tên bước ra chỉ thương vào mặt Thiên An nói:

- Con nha đầu này là ai? Sau dám hỗn láo ở quan phủ?

Tên đó vừa nói dứt câu thì Thiên An đã phi tới kề dao vào cổ hắn và quay qua nói với tên lính còn lại:

- Không muốn tên này c·hết thì vào kêu quan tri huyện ra đây gặp ta.

Tên lính kia thấy đồng bọn mình bị khống chế thì giơ thương lên miệng lắp bắp nói:

- Ngươi... ngươi dám làm bậy ta... ta sẽ kêu quân lính ra bắt giam ngươi.