Chương 52: Thức Tỉnh Nguyệt Nhãn
Mạc Thiên Nhãn bay lên từ hố sâu, Thiên An ở trên này đã vận khí vào dao chờ sẵn, nàng đã nghe thấy được sự chuyển động của mọi tế bào trong cơ thể Mạc Thiên Nhãn nên đã xác định rõ vị trí của ông ta.
Và khi Mạc Thiên Nhãn vừa ló người lên khỏi mặt đất, Thiên An đã tung chiêu Pha Lê Áp Kích, một chiêu thức kết hợp giữa tư thế đâm dao và trạng thái Kích Tốc, giúp tăng lực đâm lên gấp một trăm lần.
Ngay lập tức, một tia sáng màu hồng đâm tới, xuyên thủng lớp giáp và ghim thẳng vào ngực Mạc Thiên Nhãn chỉ trong vòng chưa đến một cái chớp mắt.
Thiên An từ từ hiện ra, nàng đang ở trước mặt Mạc Thiên Nhãn cầm con dao đâm vào tim ông ta. Mạc Thiên Nhãn ngỡ ngàng, ông ta lắp bắp nói:
- Tại... tại sao... ngươi có thể?
- Cũng như ông, tôi đã có thể nghe thấy tất cả, kể cả những thứ mắt thường không nhìn thấy, và tôi đã hiểu được sự sống bên trong những thứ đó.
Vừa nói, Thiên An vừa rút con dao ra khỏi tim Mạc Thiên Nhãn khiến màu bắn ra tung tóe.
- Không... không thể nào...
Mạc Thiên Nhãn lắp bắp nói rồi từ từ trở lại trạng thái người bình thường và rơi xuống cái hố ông ta đã tạo ra, đó chắc hẳn sẽ là nấm mồ lý tưởng nhất cho ông ta.
Lâm Phong ở bên này ngơ ngác ngỡ ngàng đến bật ngửa, cảm xúc cứ lên rồi xuống như một cơn sóng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Khi vừa trước đó cứ nghĩ là Thiên An đã bị đá vào đầu, nhưng chỉ ngay sau lại là thấy Mạc Thiên Nhãn b·ị đ·âm c·hết. Thật sự ngay lúc này chàng không còn nghĩ được gì và chỉ biết thở phào vì Thiên An còn sống.
Sau khi dồn toàn lực vào chiêu vừa rồi, giờ đây Thiên An chẳng còn tí sức lực nào, nàng tiếp đất, chân bước loạng choạng, không còn đứng vững.
Thấy vậy Lâm Phong liền chạy lại đỡ lấy Thiên An trước khi nàng ngã xuống đất, nhìn thấy Lâm Phong, Thiên An hé môi cười tươi nói:
- Sao hả? Thấy tỷ có lợi hại không?
- Quý dữ luôn! - bỗng Lâm Phong nhìn thấy mắt của Thiên An hơi khác lạ - mà Thiên An tỷ, mắt của tỷ... nó đang phát sáng.
Lúc này cả hai bên mắt của Thiên An phát ra một luồng ánh sáng mờ, nó nổi bật lên trong đêm tối, đồng tử của nàng cũng chuyển từ hình tròn sang hình mặt trăng lưỡi liềm cong và nhỏ nằm giữa tròng đen.
Thiên An khạc nhiên, nàng vội hỏi:
- Nhìn giúp tỷ đồng tử của tỷ có gì khác không?
- Nó bị khuyết lại giống như hình trăng lưỡi liềm vậy? - Lâm Phong nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh của Thiên An và nói.
Thiên An nghĩ thầm: "Vậy là đúng rồi, mình từng đọc trong kỳ thư của dòng họ, mắt phát sáng, đồng tử hình trăng khuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Nguyệt Nhãn. Việc lúc nãy mình có thể cảm nhận được vị trí của mọi vật thể xung quanh chính là khả năng bao quát không gian có được khi mới thức tỉnh, quả đúng như trong kỳ thư có viết."
Giờ Thiên An mới để ý, Nguyệt Nhãn đang liên tục đốt cháy nguyên khí trong người nàng để duy trì trạng thái kích hoạt. Nàng nhắm mắt lại, ngưng vận khí và từ từ thả lỏng cơ thể, rồi nàng mở mắt ra.
- Ý! Nó hết sáng và đồng tử cũng tròn lại bình thường rồi này tỷ! - Lâm Phong ngạc nhiên nói.
- Biết gì không? Đó là Nguyệt Nhãn, đôi mắt chỉ có người mang huyết thống họ Trần mới sở hữu - Thiên An đưa hai ngón tay lên để ngang che một bên mắt lại tinh nghịch nói.
Lâm Phong há hốc mồm, Nguyệt Nhãn là đôi mắt đặc trưng của Trần gia, được người đời ca tụng là đệ nhất nhãn lực, có khả năng thao túng không gian và thời gian.
Nó là thứ v·ũ k·hí giúp người của họ Trần bình định thiên hạ, đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Chàng đã nghe nói về đôi mắt này từ lâu nhưng hôm nay mới được nhìn thấy tận mắt, quả nhiên là lợi hại đúng như lời đồn.
- Quá dữ luôn! Tỷ đúng là cao thủ rồi, xin hãy nhận đệ làm đệ tử - Lâm Phong chắp tay hành lễ nói.
- Ùm... cái này để tỷ coi lại, phải xem xét kỹ tư chất mới được à - Thiên An vừa vuốt cằm vừa bĩu môi nói.
- Chán ghê! Còn phải xem xét gì nữa? - Lâm Phong xị mặt.
- Hi hi, thôi lo kiếm chỗ ngủ đi ông thần, khuya rồi này, ở đó mà chán với nản - Thiên An cười rồi đứng lên nói.
- Mình vào trong nhà ông gấu trú đỡ đi tỷ, dù mất cái nóc nhưng có còn hơn không - vừa xị mặt đó nhưng khi thấy nụ cười của Thiên An, Lâm Phong cũng đã vui vẻ lại ngay.
Rồi đêm đó cả hai vào tá túc tạm bợ trong ngôi nhà nhỏ không có mái giữa rừng hoa phách tím...
***
Sáng hôm sau, Trương Lĩnh và Huyền Trân quay lại ngọn núi hôm qua thì gặp lại Thiên An và Lâm Phong. Lúc đó không thấy Trần Phúc đâu thì cả bọn quyết định vào ngôi làng dưới núi để tìm chàng.
Đến khi mặt trời vừa lên tới sườn núi, Trần Phúc đang nằm ngủ chảy ke trong quán nhậu thì bỗng nghe hình như có ai đang lay người mình dậy. Chàng mở mắt ra nhìn thì thấy bốn người Thiên An, Lâm Phong, Huyền Trân và Trương Lĩnh đang đứng nhìn mình với một ánh mắt sắc lẹm trìu mến. Trong lúc chưa tỉnh ngủ, Trần Phúc ngồi dậy dụi mắt nói:
- Gì vậy? Mới sáng sớm mà đông đủ quá vậy?
Thiên An vừa bẻ ngón tay canh cách vừa nói:
- Bọn này người thì trôi sông ngủ ngoài rừng, người thì liều c·hết tiêu diệt con gấu hung hãn. Còn huynh ở đây uống say bí tỉ, coi bộ êm ấm quá nhạ!
Không để Trần Phúc nói thêm lời nào, Thiên An lao vào đấm cho Trần Phúc một cái cấm đầu xuống đất b·ất t·ỉnh nhân sự, không còn biết trời trăng gì luôn.
- Chúng ta lên đường tiếp thôi mọi người!
Vừa nói Thiên An vừa bước lại nắm đầu Trần Phúc lên và lôi đi, y hệt như mẹ lôi con. Trương Lĩnh và Huyền Trân thì đã sớm đoán trước được tình cảnh này khi nhìn thấy Trần Phúc nằm ngủ từ xa nên cũng không mấy bất ngờ.
Còn Lâm Phong thì dù đã biết Thiên An tỷ bá đạo rồi nhưng khi nhìn thấy nhị huynh của mình bị hạ đo ván chàng cũng toát hết cả mồ hôi mồ kê vì kinh hãi.
***
Vài hôm sau, nhóm Trần Phúc đã đến huyện Đại Man, một huyện nhỏ nằm ở trung tâm lộ Tuyên Quang, cách thành Thăng Long khoảng hai trăm dặm về phía bắc.
Ở trước mặt bọn họ lúc này là một dãy núi cao kéo dài từ đông sang tây không nhìn thấy điểm dừng, đỉnh núi thì cao chót vót, xuyên qua những tầng mây.
Cả bọn nhìn vào thì ngán ngẩm không biết phải đi qua nơi đây bằng cách nào. Đi đến phía chân núi, có một quán nước ven đường, cả bọn đi vào vừa uống chút trà vừa hỏi thăm. Trương Lĩnh nói với vị chủ quán:
- Đại tẩu ơi cho bọn cháu hỏi đường đi qua dãy núi này được không ạ?
Vị đại tẩu vừa pha trà vừa nói:
- Các cháu muốn qua được dãy Thất Sơn thì phải đi ghe qua U Minh cốc, sau đó đi bộ theo hướng bắc là có thể ra khỏi núi nha.
- Chỗ ghe ở đâu vậy đại tẩu? Sau bọn cháu không thấy sông, suối gì quanh đây hết?
- Tí nữa các cháu cứ đi theo con đường mòn phía trước kia, khoảng một dặm là có bến đò, mà đò chỉ ra vào U Minh cốc ngày hai lần sáng và trưa thôi nên các cháu tranh thủ kẻo muộn nha.
- Ra là vậy! Cảm ơn đại tẩu.
Nói rồi cả bọn khẩn trương đi men theo con đường mà vị đại tẩu chỉ, đi tí thì nhóm cũng đến được bến đò.
Thế nhưng khi ra tới nơi lại không thấy ghe gì cả, nghĩ chắc là chưa đến giờ nên cả bọn ngồi bên bờ sông chờ đợi ghe đến.
Sau thời gian ngồi chờ mòn mỏi mấy canh giờ thì cuối cùng cũng có người đến. Đó là một nam nhân tuổi tầm ba mươi đang chèo một chiếc ghe khá lớn, đủ chất lên đó khoảng mười người.
Vừa chèo tới bờ thì người thanh niên kia nói với giọng khẩn trương:
- Vào Thất Sơn phải không? Nhanh lên đi, trời sắp mưa rồi...