Chương 43: Cùng Nhau Cố Gắng
Thấy vậy Trần Phúc nói:
- Sao hả? Chưa gì mà đã sợ rồi à?
Huyền Trân thu tay lại và nói:
- Tôi từ nhỏ đã theo sư phụ bôn ba khắp nơi để phá giải những dị tượng, trừ tà diệt ma. Giờ sư phụ đã q·ua đ·ời, tôi típ nối con đường ông đã đi. Tôi cố gắng bao ngày cốt cũng chỉ muốn giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, mang lại cho họ một giấc ngủ ngon, không phải sống trong sợ hãi. Tôi đồng ý nhận lời gia nhập cùng các huynh cũng là vì thấy được sự đồng điệu trong tư tưởng và cách làm việc.
- Vậy quyết định của cô là...
- Qua trận chiến vừa rồi tôi thấy mình chưa đủ sức để làm những việc lớn lao, tôi cần phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa mới đủ sức giúp đỡ nhiều người. Tôi sẽ gia nhập cùng Hồng Minh các huynh, từ nay xin hãy chiếu cố nhé! - vừa nói Huyền Trân vừa mỉm cười nhìn Trần Phúc, một nụ cười hiền hòa và dịu dàng.
Thấy vậy, Trần Phúc cũng mỉm cười rồi quay mặt ra hướng những áng mây xa xăm hô to:
- Ước mơ của tôi là giải cứu thế giới.
Huyền Trân nghe xong thì ngước lên nhìn Trần Phúc với vẻ mặt ngơ ngác, rồi Trần Phúc lại qua nói:
- Ước mơ của cô là gì? Nói đi!
Huyền Trân thoáng ngạc nhiên, rồi cô cũng mỉm cười tiến tới, hướng về khoảng không vô định và hô to:
- Ước mơ của tôi cũng là giải cứu thế giới.
Trần Phúc bước tới đưa nắm tay lên và nói:
- Cùng cố gắng nhé!
Huyền Trân mỉm cười rồi cũng dơ nắm tay lên cụng tay Trần Phúc:
- Nhất trí!
- Hai tên ngốc! Có cần phải hét to giữa chùa như vậy không?
Thiên An cùng Trương Lĩnh từ phía sau bước tới, nàng cũng cụng tay với Trần Phúc và Huyền Trân.
- Ước mơ của tôi là trở thành người mạnh nhất, cũng là để giải cứu thế giới, rất mong được giúp đỡ.
Trương Lĩnh cũng đến cụng tay và nói:
- Ước mơ của tôi là trừ khử hết t·ội p·hạm, cũng là để giúp đỡ cho nhiều người.
Một cảm giác là lạ xuất hiện bên trong Huyền Trân, cuộc sống nay đây mai đó, cô độc một mình khắp cùng trời cuối đất. Lần đầu tiên nàng có khái niệm "cùng nhau" nó khiến nàng cảm động, nhất thời không nói nên lời.
Thấy vậy, Trần Phúc hô hô to:
- Được rồi! Giờ chúng ta lên đường tiếp thôi! Ây da!
Vừa nhất chân lên đi thì cơn đau ở bụng lại ùa tới khiến Trần Phúc kêu lên.
- Đồ ngốc! Phải dưỡng thương trước đã - Thiên An nói.
- Mà tính ra Trần Phúc là người b·ị t·hương nặng nhất ấy nhỉ? - Trương Lĩnh nói.
Cả bọn cùng cười phá lên sau câu nói của Trương Lĩnh, còn Trần Phúc thì chỉ "xí" một cái với vẻ cay cú.
Rồi bỗng Huyền Trân nhớ ra một việc:
- Tôi nhớ ra mình còn có việc phải làm, mọi người cứ thong thả đi nhé.
Nói rồi Huyền Trân vội vàng chạy đi trong sự ngơ ngác của ba người kia.
Huyền Trân chạy ra phía sau chùa, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy chú tiểu Huệ Thông đâu, Huyền Trân vội chạy lên chánh điện tìm người để hỏi thăm. Nhìn thấy đại sư Hư Không đang đi phía trước, Huyền Trân vội chạy lại hỏi:
- Sư thầy ơi, sư thầy có thấy chú tiểu Huệ Thông ở đâu không ạ?
Hư Không nói trong sự buồn bã:
- Hôm trước khi không thấy trụ trì và Huệ Thông ở đâu, mọi người trong chùa mới chia nhau ra đi tìm hai người họ. Thế nhưng cho đến giờ vẫn không ai tìm thấy gì, có lẽ Huệ Thông đã...
- Vậy là... mình đã không kịp...
Huyền Trân như c·hết lặng, nàng ngã quỵ, hai tay chóng xuống nền gạch, người nàng rung rung, những giọt nước mắt bắt đầu tuông ra và rơi xuống bàn tay.
Huyền Trân đã hứa với Huệ Thông là sẽ không để cho một ai phải c·hết nữa thế nhưng cay đắng thay, người cuối cùng b·ị s·át h·ại lại chính là chú tiểu Huệ Thông.
Dù đã tìm ra h·ung t·hủ và tiêu diệt hắn, thế nhưng với Huyền Trân lần này nàng đã thất bại... thất bại hoàn toàn.
Sau đó, khi biết được Thiên Không đã bị nhóm của bốn người tiêu diệt, Hư Không đã kể lại toàn bộ sự thật về Thiên Không cho Huyền Trân nghe.
Mọi chuyện bắt đầu từ hai mươi trước, lúc đó Minh Không đã phạm giới luật và bị giam ở phòng kinh pháp để sám hối.
Thế nhưng không ngờ là khi ở trong phòng kinh pháp, ông ta đã tìm thấy tài liệu ghi chép về cây Trượng Thủy Tề và cách để tu luyện Huyết Sen.
Thế là ông ta đã nung nấu dã tâm chiếm đoạt cây Trượng Thủy Tề từ lâu. Cho đến một ngày của bảy năm trước, Minh Không được ân xá và xóa tội, ông ta được thả ra.
Sau đó ông ta lén lút đi ra sau núi lấy cắp cây Trượng Thủy Tề của chùa. Phát hiện được việc đó, trụ trì Thiên Không đã đuổi theo Minh Không nhằm truy bắt và đòi lại cây trượng.
Mấy ngày sau đó, trụ trì trở về với thương tích đầy mình, ông ta nói không thể đánh bại Minh Không nên đã bỏ cuộc và tháo chạy về lại chùa.
Lúc đó thầy Hư Không và các đệ tử trong chùa không ai là nghi ngờ, họ cứ tin là trụ trì nói thật.
Cho đến tận bây giờ, khi mọi chuyện sáng tỏ, Hư Không mới biết lúc đó Thiên Không đã g·iết c·hết Minh Không và bí mật chiếm đoạt lấy Trượng Thủy Tề rồi tu luyện Huyết Sen...
***
Vài hôm sau, khi thương tích đã bình phục, cả bọn chào tạm biệt chùa Thủy Ấn và tiếp tục lên đường hướng tới bắc Tuyên Quang.
Chặng hành trình vẫn còn rất xa khi Tuyên Quang là một lộ rất lớn, có chiều dày hơn hai trăm dặm, băng qua núi non trùng điệp vô cùng hiểm trở.
Hôm đó, cả bọn đã đặt chân đến huyện Đáy Giang, một huyện nhỏ phía nam Tuyên Quang. Đi trên những con đường mòn hai bên là những đám cỏ xanh rì dẫn đến một ngôi làng khá đông dân cư trước đó vài dặm. Cả nhóm đi đến đâu là tiếng than thở phát ra đến đó:
- Trời ơi! Bụng tôi mới lành mà đi mấy ngày mấy đêm giờ nó rách ra nữa rồi - Trần Phúc vừa ôm bụng vừa lom khom chống gậy đi như ông già.
- Chuyện này không ổn chút nào, tôi vừa mới gãy ba cái xương sườn xong mà đi kiểu này chắc ngày mai đem chôn luôn quá - Trương Lĩnh cũng vừa chống gậy đi vừa ôm sườn nhăn nhó trong sự đau khổ.
Trong khi đó mặc kệ hai chàng trai kêu la thảm thiết phía sau, hai cô gái vẫn bình thản đi phía trước như không có chuyện gì xảy ra. Thiên An quay qua hỏi Huyền Trân:
- Cô thấy thế nào Huyền Trân? Đi như vầy có mệt lắm không?
- Cũng không mệt lắm, trước đây tôi cũng đi chu du khắp nơi như thế này nên cũng quen rồi - Huyền Trân tươi cười đáp.
- Trời ơi trời! Không mệt lắm!
- Lại còn "quen rồi"
Trần Phúc và Trương Lĩnh muốn té ngửa với câu nói của Huyền Trân, trong khi hai người họ mệt sắp xỉu mà hai cô gái lại chả hề hấn gì làm hai chàng trai muốn khóc thật sự.
Huyền Trân chỉ tay về phía Trần Phúc và Trương Lĩnh rồi nói:
- Hai người họ ổn không vậy Thiên An?
Thiên An xua tay nói:
- Ui kệ đi, hồi nào cũng vậy hết á, chúng ta cứ đi trước kiểu gì bọn họ cũng tự lết theo thôi.
Thiên An đã quá quen với cảnh kẻ than người thở này rồi, lúc trước chỉ có Trần Phúc hay càu nhàu thì Thiên An còn vừa đấm vừa lôi đi được, nhưng giờ lại thêm Trương Lĩnh cũng mặt nhăn mày nhó nữa thì nàng cũng đành bó tay với hai thanh niên lười biếng này.
Huyền Trân thì mới gia nhập nhóm nên chưa quen với điều này lắm, có lẽ nàng cần thêm thời gian để có thể hiểu hơn về những người đồng đội.
Cả bọn đang đi thì bỗng nhiên từ trên trời, một tiếng la thất thanh vang lên, kèm theo đó là một nam nhân đang rơi về hướng bốn người.
- Cái gì vậy? Cái gì vậy? - Trần Phúc hốt hoảng hô to.
- Là con người! - Thiên An nói.
Nam nhân đó rơi càng lúc càng nhanh, chỉ còn vài thước nữa là va vào nhóm Trần Phúc. Nhìn thấy một cơ thể người đang bay tới, Trương Lĩnh hốt hoảng la lên:
- Ý trời! Ý trời! Đừng có rơi xuống đây nhá, xương tôi chưa lành đó, trời ơi...