Chương 41: Giao Chiến Giữa Không Trung
Nói rồi Huyền Trân chắp tay vận khí triệu hồi Thần Thụ. Chỉ trong nháy mắt, một cây cổ thụ to đùng chui lên từ dưới đất, khi thân cây mộc được vài thước thì Huyền Trân bắn ra dây leo từ cánh tay móc vào thân cây, Huyền Trân đu lên và rồi từ từ chuyển hóa cơ thể thành thực vật quấn quanh cây cổ thụ.
Chẳng mấy chốc, Huyền Trân đã hòa làm một với cây cổ thụ, cây cổ thụ tiếp tục vươn lên không trung với tốc độ cực nhanh và không ngừng gia tăng kích thước.
Đến khi cây cổ thụ to bằng con rồng nước thì cũng là lúc hai bên đâm vào nhau, đỉnh của cây cổ thụ nhọn hoắt, nó xẻ đôi con rồng nước ra và tiếp tục vươn lên tới những tầng mây.
Tuy con rồng nước đã bị cắt đôi nhưng dòng nước khổng lồ bị chia làm hai vẫn băng băng lao xuống phía mặt hồ theo hai hướng.
- Nó vẫn chưa dừng lại sao? Đáng ghét! - Trần Phúc thốt lên.
Rồi chàng chuyển khí sang tay trái, ánh mắt chàng biến đổi, nhân cách bóng tối dần chiếm lấy cơ thể Trần Phúc.
Găng bóng tối tỏa khí bao lấy cánh tay trái của chàng, chàng bắt đầu tạo ra một luồng khí hình chữ thập xoay vòng vòng dưới bàn tay, Trần Phúc thốt lên:
- Thập tự thiên uy.
Rồi Trần Phúc vung tay tung luồng khí bay thẳng lên trời, luồng khí càng bay càng to ra theo hình nón.
Khi này, dòng nước khổng lồ từ trên lao xuống v·a c·hạm với luồng khí đen thì bị nó đẩy đi tứ phía, nước văn tung tóe rơi xuống khắp nơi tạo ra một cơn mưa bao phủ cả sườn núi.
Dù đã giải quyết được dòng nước khổng lồ ập xuống, thế nhưng khi luồng hắc khí bay đến độ cao mấy trăm thước thì đã va vào cây cổ thụ của Huyền Trân và vô tình phá hủy thân cây khiến nó từ từ ngã về phía mặt hồ.
Huyền Trân ở trên cao từ từ tách mình ra khỏi ngọn cây cổ thụ, nàng nhìn xuống thì thấy thân cây đã bị cắt làm đôi và phần phía trên đang từ từ rơi xuống, nàng hốt hoảng:
- Cái gì! Tên nào đã chặt cái cây vậy? Trời ơi! Cứu tôi với!
Rồi thân cây cổ thụ bắt đầu ngã xuống giữa không trung cùng Huyền Trân và tiếng la thất thanh vang vọng cả một khoảng trời.
Tên Thiên Không lúc này đang đứng trên mặt bị cắt ngang của thân cây cổ thụ khổng lồ, những hạt mưa rơi xuống làm không khí đã u ám nay còn thêm lạnh lẽo, ông ta nói thầm:
- Thủy long của mình to như thế mà bọn nó cũng phá được, lại còn gọi ra cái cây khổng lồ này, đúng là phiền phức mà!
Rồi Thiên Không đưa mắt nhìn về phía ngọn cây cổ thụ đang rơi xuống, ông ta phát hiện ra Huyền Trân cũng đang rơi xuống theo ngọn cây.
- Một con chuột đang mắc kẹt giữa bầu trời sao?
Nói rồi Thiên Không vận khí bay hết tốc lực về phía Huyền Trân với ý định thủ tiêu nàng ngay trên không.
Ở phía dưới bờ hồ, Trần Phúc nhìn thấy Thiên Không đang nhắm vào Huyền Trân đang lơ lửng giữa trời, chàng vội vận khí sang găng ánh sáng và liên tiếp bắn tia hủy diệt lên nhằm ngăn chặn Thiên Không.
Ở phía trên, Thiên Không nhìn thấy các chùm ánh sáng bắn lên, ông vội vàng tránh né. Trần Phúc ở dưới cũng nhanh chóng tung chiêu liên tục lên quyết không để cho Thiên Không chạy thoát.
Thiên Không bay đến đâu thì Trần Phúc truy đuổi đến đó khiến cho bầu trời lúc này đã trở thành một trận địa ánh sáng khi mà các v·ụ n·ổ liên tục được tạo ra sau mỗi phát bắn tia hủy diệt của Trần Phúc.
Thế nhưng tốc độ của Thiên Không quá nhanh, ông ta đã tránh né được hết các tia sáng và đang băng băng lao đến t·ấn c·ông Huyền Trân.
Khi nhìn thấy Thiên Không đâm đinh ba tới trước mặt, Huyền Trân bắt giác tung ra dây leo quấn thẳng về phía thân cây cổ thụ đang rơi. Nàng đu dây vòng quanh thân cây để tránh né cú đâm của Thiên Không.
Sau một cú đu dây, Huyền Trân lúc này đang đứng trên thân cây cổ thụ, Thiên Không thì đang bay lơ lửng trên không, thân cây cổ thụ thì vẫn cứ rơi tự do về phía mặt hồ Vọng Âm.
Một cuộc chiến giữa bầu trời nổ ra, Trần Phúc ở phía dưới liên tục bắn tia hủy diệt lên hướng Thiên Không.
Huyền Trân ở trên này chắp tay vận khí điều khiển thân cây cổ thụ khiến nó mọc ra các nhánh cây nhọn hoắt, chúng như những con rắn uống lượng lao đi với tốc độ cực nhanh t·ấn c·ông Thiên Không.
Bị bao vây tứ phía, Thiên Không vừa phải tránh né các tia sáng bay từ dưới lên, vừa phải ra sức chém đứt các nhánh cây cổ thụ lao tới.
Tức giận, ông ta phát khí bao phủ cơ thể rồi xoay vòng đâm tới phá hủy hết các nhành cây bay đến. Chưa dừng lại, Thiên Không tiếp tục lao thẳng tới vị trí của Huyền Trân với tốc độ cực nhanh. Huyền Trân vội điều khiển các nhánh cây lao tới quấn quanh Thiên Không nhằm chặng bước tiến của ông ta.
Thế nhưng với sức công phá khủng kh·iếp, Thiên Không dễ dàng đánh bật hết tất cả những gì lao tới mình và băng băng bay tới chỗ Huyền Trân như một cơn lốc kinh hoàng.
Lúc này thân cây cổ thụ đã rơi xuống gần hồ Vọng Âm và chỉ còn cách mặt nước vài chục thước. Huyền Trân quyết định phi thân đâm thẳng xuống hồ để tránh sự truy đuổi của Thiên Không.
Thế nhưng ông ta vẫn không từ bỏ mà lao theo quyết t·ruy s·át bằng được Huyền Trân. Huyền Trân vừa bay giữa không trung vừa quay lên bắn ra hàng loạt dây gai để t·ấn c·ông Thiên Không.
Ông ta cũng không vừa khi vận khí dùng đinh ba chém đứt hết tất cả những dây gay bay tới. Với tốc độ cực nhanh của mình, Thiên Không đã áp sát Huyền Trân.
Lúc này cả hai chỉ còn cách mặt nước vài thước và sắp lao thẳng xuống hồ, Thiên Không đâm đinh ba thẳng về phía Huyền Trân khiến nàng không còn đường thoái lui.
Huyền Trân cứ tưởng kì này mình toi mạng rồi nhưng "bùm" một cái. Từ đâu xuất hiện một chùm tia sáng lao tới bắn thẳng vào Thiên Không khiến ông ta bị thổi bay một trăm tám mươi thước sang tận bờ bên kia của hồ Vọng Âm.
Thì ra, trong lúc Thiên Không tập trung t·ấn c·ông Huyền Trân, thì ở phía bờ hồ, Trần Phúc đã có đủ thời gian để ngắm nghía và tung ra một đòn tia hủy diệt chính xác đến từng sợi tóc để cứu Huyền Trân thoát c·hết trong gang tấc.
Huyền Trân ở bên này thì lao thẳng xuống mặt nước, chưa kịp ngoi lên thì thân cây cổ thụ đã rơi xuống tới nơi, nó tạo ra một chấn động khủng kh·iếp xẻ đôi hồ Vọng Âm khiến nước trong hồ dâng cao sang hai bên và tạo ra những đợt sóng khổng lồ đánh thẳng vào bờ.
Huyền Trân may mắn dùng dây leo để bám vào thân cây mới giữ được mạng, nàng bị sóng cuốn trôi dạt vào tận trong cánh rừng phía sau bờ hồ. Cơ thể nàng bây giờ đầy rẫy những v·ết t·hương tạo ra trong lúc vật lộn với dòng nước cuồn cuộn chảy xiết.
Trong lúc chấn động xảy ra Trần Phúc đã nhanh chóng phi thân l·ên đ·ỉnh cây đại thụ ở cạnh bờ hồ để trú ẩn nên may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng v·ết t·hương ở bụng vẫn khiến chàng đau điếng từ nãy đến giờ, nếu không sớm kết thúc mọi chuyện, có lẽ Trần Phúc khó mà qua khỏi hôm nay.
Ở phía bên kia bờ hồ, sau khi ăn trọn chùm tia hủy diệt của Trần Phúc và bị dòng nước cuốn trôi, Thiên Không từ từ bay lên cao, một tay cầm đinh ba, tay còn lại ôm vai, thương tích đầy mình, máu me chảy khắp cơ thể, ông ta thở hổn hển nói:
- Lũ khốn kh·iếp! Dám làm ta ra như vầy, ta thề sẽ g·iết hết các ngươi! - ông ta hét lên.
Huyền Trân phi thân l·ên đ·ỉnh ngọn cây gần bờ hồ, nhìn thấy Huyền Trân trong bộ dạng tơi tả, Trần Phúc nói:
- Cô vẫn còn sống à? Tôi tưởng cô đã bỏ mạng ở dưới đáy hồ rồi chứ.
- Tôi cứ nghĩ mình không qua khỏi cho đến khi nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của huynh.
Trần Phúc nhếch mép cười rồi nói:
- Còn đánh được chứ?
- Không vấn đề gì!
- Vậy thì lên thôi!