Chương 38: Khoảng Cách Sức Mạnh
Ở trên không, những tia nước phân tách thành nhiều mảnh rơi xuống xung quanh hồ Vọng Âm như một cơn mưa giữa trời gió. Trương Lĩnh típ đất thở hổn hển, thấy thế Trần Phúc vội lao tới đỡ lấy Trương Lĩnh:
- Không sao chứ?
- Tôi sắp kiệt sức rồi.
- Nhắm mắt lại đi
Nói rồi Trần Phúc chuyển nguyên khí xuống tay trái, chàng đặt tay lên trán Trương Lĩnh truyền cho huynh ấy một nữa nguyên khí của mình. Sau một hồi thì Trương Lĩnh cũng bình phục phần nào, Trần Phúc nói:
- Đỡ hơn chưa?
- Tôi khá hơn rồi.
Tên trụ trì Thiên Không ở bên này bước lên từ hố sâu, một tay chống đinh ba, một tay ôm ngực, ông ta thở hổn hển nói thầm:
- Đáng ghét! Bọn nhóc này là cái thứ gì vậy?
Trần Phúc bước tới nói:
- Sau hả thầy trụ trì? Giờ thì cánh cổng địa ngục đang mở ra và chào đón ai hả?
Ông ta bắt đầu cười, giộng cười tỏ rõ sự độc ác tận bên trong con người:
- Các ngươi biết gì không? Hi vọng chính là thứ tồi tệ nhất vào những lúc như thế này, cảm giác vừa mới có một chút cơ hội chiến thắng nhưng rồi liền bị dập tắt, sẽ khiến con người ta rơi vào đau khổ cùng cực.
Nói rồi ông ta vận khí vào cây đinh ba và cấm nó xuống đất, khí lực từ cây đinh ba tạo ra một làn sóng xung kích cực mạnh bay đến khiến bốn người họ bị đẩy lui.
Thiên Không bay đến cực nhanh tóm lấy đầu Trần Phúc chà mạnh xuống đất và lôi chàng đi một đoạn dài.
Trần Phúc không kịp phản ứng với tốc độ bộc phát của ông ta, chỉ nghe thấy chàng kêu la trong đau đớn trong lúc v·a c·hạm với từng mảnh đất đá.
Chưa dừng lại ở đó, Thiên Không ném Trần Phúc lên trên cao, từ trong cây đinh ba, một con thủy long bay ra đâm thẳng vào Trần Phúc khiến chàng văn xa tám mươi thước về phía xa và đâm vào thân cây cổ thụ của Huyền Trân gọi lên lúc nãy rồi rơi xuống đất.
Nhân lúc Thiên Không tập trung t·ấn c·ông Trần Phúc, từ bên dưới bờ hồ, Huyền Trân tung chiêu Dây Leo lên trói chặt Thiên Không.
Ngay lập tức Thiên An tung loạt Mưa Pha Lê lên bắn thẳng vào Thiên Không. Những mảnh pha lê liên tục cắt qua lớp giáp phục tạo ra các v·ết t·hương trên cơ thể tên trụ trì.
Chưa dừng lại ở đó, Trương Lĩnh từ dưới đất lao lên bồi thêm một cú Đấm Giao Long vào mặt Thiên Không khiến ông ta bay tít lên trời cao.
Có vẻ sự kết hợp giữa Huyền Trân Trương Lĩnh và Thiên An là rất vừa vặn trong một trận chiến, nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để hạ gục Thiên Không.
Sau khi dính đòn, ông ta ngay lập tức lao xuống như tên bắn, dùng cây đinh ba đâm một nhát vào người Trương Lĩnh khiến chàng bay thẳng xuống bờ hồ lún sâu ba bốn dưới mặt đất.
- Thủy Long Tận Diệt.
Thiên Không hô lên một tiếng rồi bay xuống cấm cây đinh ba vào đất, hàng loạt con thủy long từ cây đinh ba bay ra tứ phía.
Thủy long lao đi với tốc độ cực nhanh phủ kín cả một khu vực, chúng bay tới đâm thẳng vào Huyền Trân và Thiên An đánh lui hai người họ vào tít trong rừng sâu.
Trần Phúc ở bên phía những cây cổ thụ cũng nằm trong tầm t·ấn c·ông của thủy long, cơ thể chàng lúc này thương tích khắp nơi, chàng cố gượng dậy sau khi bị dính đòn và bật Khiên Ánh Sáng để chống đỡ những con thủy long lũ lượt lao đến mình.
Ở dưới hố, Trương Lĩnh nhìn thấy những con thủy long bay qua mặt mình thì há hốc mồm, do chàng đang nằm trong hố sâu nên may mắn không bị ảnh hưởng bởi chiêu vừa rồi.
Thiên Không tiến lại phía những cây cổ thụ nói với Trần Phúc:
- Thế nào hả nhóc? Ngươi có nhìn thấy chênh lệch sức mạnh giữa ta và các ngươi không?
Trần Phúc nghiến răng:
- Ông nghĩ mình đang cố làm điều gì? Có được sự trường sinh ở cuối đời bằng cách g·iết hại người khác? Tôi thật sự không biết lý do để ông tiếp tục tồn tại ở cái thế giới này là gì?
Ông ta cười to rồi nói:
- Sự sống bất tận! Để có được nó ta đã phải đánh đổi hằng ấy năm để đạt được, ngươi hỏi lý do để tiếp tục sống sao? Thật nực cười! Nếu ngươi không biết sống để làm gì thì có thể đi c·hết đi, ngay bây giờ thì càng tốt.
- Ta không biết những tên tà ác như ông nghĩ gì nữa, làm hại người khác để trục lợi cho bản thân, có lẽ lòng trắc ẩn là thứ ông đã b·ị đ·ánh mất trong quá trình phát triển, và một con người không có sự thấu hiểu thì sẽ không xứng đáng được tồn tại.
- Ngươi đang cố kết tội ta đấy à? Thằng nhãi ranh! Ngươi còn quá nhỏ để hiểu được những thứ vị tha đó chỉ là vô nghĩa trong cái thế giới tranh đấu này. Nếu không bỏ đi cái đạo lý thiếu khách quan kia thì một ngày nào đó ngươi sẽ bị vùi lấp bởi sự tàn nhẫn của lòng người.
Trần Phúc cười khẩy:
- Có lẽ ông đã quá già để được dạy về cách làm người.
Nói rồi Trần Phúc vận Đấm Ánh Sáng lao lên t·ấn c·ông Thiên Không. Ở bên này ông ta cũng hô to:
- Còn ngươi thì quá nhỏ để biết được thế giới này tàn nhẫn tới mức nào.
Nói rồi ông ta lao lên dùng cây đinh ba đâm tới với tốc độ cực nhanh. Đấm ánh sáng của Trần Phúc chạm vào cây đinh ba, ánh sáng phát ra dữ dội khiến Thiên Không lóa mắt.
Lúc này ông ta không còn nhìn thấy gì cả, nhân cơ hội Trần Phúc bắn ra một chùm tia hủy diệt cực lớn chiếu thẳng vào Thiên Không khiến ông ta bị thổi bay một trăm hai mươi tám thước về phía sau.
Những tưởng Thiên Không sẽ bị hạ gục sau đòn hủy diệt của Trần Phúc nhưng không, ngay trên đường bay, ông ta đã hết bị lóa mắt.
Ngay lập tức khắc ông ta đã vận khí vào cây đinh ba bắn ra một loạt thủy long bay thẳng về phía Trần Phúc. Những con thủy long lao tới với tốc độ cực nhanh đánh thẳng vào lòng ngực Trần Phúc khiến chàng bay vào những cây cổ thụ một lần nữa.
Sau khi tiếp đất, Trần Phúc nằm dưới gốc cổ thụ ôm ngực, nôn ra máu và thở dốc. Thiên Không thì sau khi lãnh trọn đòn tia sáng của Trần Phúc thì cũng bay đi hết lớp giáp phục, chỉ còn lại mỗi cái quần che thân.
Trương Lĩnh giờ mới bò lên lại mặt đất, chàng nhìn thấy Trần Phúc đang nằm lăn lốc dưới góc cây thì vội phi tới:
- Không sao chứ?
- Không sao! Để tôi nằm đây một lát - vừa nói Trần Phúc vừa quay mặt vào gốc cây cổ thụ.
Ngay lúc này Thiên An và Huyền Trân cũng đã quay trở lại sau khi b·ị đ·ánh bay vào tít trong rừng. Phi lên trên không, Thiên An hô to:
- Lão già đáng ghét! Mau chịu c·hết đi!
Nói rồi Thiên An phóng dao liên tục về phía Thiên Không. Còn Huyền Trân bên dưới cũng tung deo leo ra hướng thẳng về sư trụ trì. Ông ta thốt lên:
- Lại cái trò cũ rích, không ăn được ta hai lần đâu.
Nói rồi Thiên Không tung ra hàng loạt thủy long bay tới hướng dây leo và loạt dao. Thấy thế Thiên An mỉm cười nói:
- Không hẳn là như cũ đâu.
Thiên An vận khí điều khiển loạt dao tránh né những con thủy long và hướng chúng bay thẳng về phía Thiên Không. Huyền Trân cũng hô to:
- Phân tách.
Huyền Trân vận khí vào dây leo khiến nó từ một sợi phân ra thành nhiều sợi luồn lách qua đám thủy long và hướng về phía Thiên Không.
Ông ta há hốc mồm:
- Cái gì chứ?
Dù bất ngờ nhưng bấy nhiêu vẫn chưa khiến Thiên Không nao núng, ông ta phát khí tung chiêu Liên Kích đấm đinh ba tới xoay vòng với tốc độ cao.
Thiên Không lao đi như một cơn lốc cuốn bay đám dây leo và loạt dao bay tới. Chưa dừng lại ở đó, đòn Liên Kích tiếp tục đâm thẳng về phía Thiên An đang lơ lửng trên không.
Thấy thế Thiên An nhanh chóng vận khí tung ra chiêu Vòng Xoáy Pha Lê, nàng đưa hai con dao về phía trước và xoay vòng lao đi với tốc độ xé gió, dòng khí lực màu hồng bao quanh Thiên An cuồn cuộn như một con mãnh thú phóng đi trong không trung.
Hai vòng xoáy đinh ba và pha lê v·a c·hạm, lượng khí khổng lồ phát ra tạo thành một đợt sóng xung kích tỏa đi tứ phía phá hủy mọi thứ nó gặp phải trên đường bay.
Ở phía hồ mặt nước bị xé toạc, còn bên cánh rừng, các cây to liên tục bị cắt đôi. Ở dưới mặt đất, tất cả mọi người phải nằm xuống để tránh né đường sóng sắt như lưỡi kiếm bay tới.
Hai c·ơn l·ốc x·oáy của Thiên An và Thiên Không đâm vào nhau ở trên không trung, hai bên kèn cựa chẳng ai nhường ai. Rồi "xẹt" một cái, cả hai lướt qua nhau, Thiên an từ từ rơi xuống, còn tên Thiên Không thì bay lơ lửng trên không, dường như đòn vừa rồi vẫn chưa làm gì được ông ta.