Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 25: Cầu Hòa Bất Thành




Chương 25: Cầu Hòa Bất Thành

Cùng lúc đó ở bên trong Mộng Giới, Minh Nguyệt cầm lấy lưỡi đao và phóng thẳng cây đao về phía Trần Phúc, Trần Phúc nhẹ nhàng lách người tránh né.

Cây đao bay ngang qua đầu Trần Phúc rồi bỗng Minh Nguyệt biến mất, chỉ trong chớp mắt Minh Nguyệt đã xuất hiện ở sau lưng Trần Phúc, nàng cầm lấy cán đao chém thẳng vào đầu Trần Phúc, nhưng thanh đao chưa chạm được vào người Trần Phúc thì đã bị bật ra.

Do ở trong Mộng Giới này Minh Nguyệt có thể làm được mọi điều khiến Trần Phúc không ngờ tới nên ngay từ lúc chuyển sức mạnh sang Găng Ánh Sáng chàng đã sớm bọc Giáp Phòng Hộ quanh người.

Quả nhiên là sự cẩn trọng củ Trần Phúc có tác dụng, nếu lúc nãy không có lớp giáp thì có lẽ đầu của chàng đã lìa khỏi cổ.

Đúng thật là chiến đấu trong điều kiện hoàn toàn có lợi cho đối phương như vầy khiến Trần Phúc vô cùng khốn đốn khi không thể đoán trước được Minh Nguyệt sẽ làm gì tiếp theo.

Minh Nguyệt thấy lưỡi đao bị bật ra thì vội lui lại tám thước, miệng nói với ý thăm dò:

- Một lớp bảo vệ sao? Vậy thì đòn vật lý thông thường chắc là không có tác dụng với huynh rồi.

Trần Phúc hỏi:

- Nếu ta không lầm thì ở trong cái thế giới này cô chỉ sử dụng được sức mạnh vật lý thôi đúng không?

Từ nãy đến giờ, mọi đòn t·ấn c·ông của Minh Nguyệt đều sử dụng thanh đao trên tay mà phát công. Nói cách khác, cô ta một là chỉ sử dụng được sức mạnh vật lý, hai là vẫn còn ẩn chứa huyền cơ gì đó. Trần Phúc vờ hỏi như vậy để xem cô ta có dở thêm chiêu bài gì đọc lạ nữa không.

Minh Nguyệt thừa biết Trần Phúc có ý gì, nàng quyết định tung cho chàng một quả mù để chàng không thể đoán định được giới hạn của nàng là gì:

- Huynh đoán đúng rồi đấy, ta nghĩ có thể đòn vật lý thông thường sẽ không có tác dụng với lớp giáp đó, thế nhưng ta tự hỏi liệu đòn vật lý đặc biệt thì sẽ như thế nào?

Minh Nguyệt vận khí vào đao, nàng bay lên cao tám mươi trượng rồi cầm cán đao xoay một vòng, bỗng phía sau Minh Nguyệt xuất hiện một hố đen khổng lồ, Minh Nguyệt lại cầm lưỡi đao phóng tới.

Từ trong hố đen hàng trăm thanh Ám Nguyệt Đao khổng lồ bay ra theo với tốc độ cực nhanh nhấm thẳng vào Trần Phúc. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Phúc toát mồ hôi, thốt lên:

- Cái gì! Lại nữa sao?



Một cây đao khổng lồ lúc nãy thôi đã khiến chàng phải chật vật lắm mới chống đỡ nổi. Giờ thì là hàng trăm thanh đao như vậy bay xuống.

Trần Phúc nghiến răng ken két, đến bước đường cùng, chàng buộc phải tung hết sức nếu không thì khó giữ được tính mạng. Trần Phúc hô to:

- Nếu vậy thì lần này đừng trách ta, Tia Sáng Siêu Hủy Diệt.

Trần Phúc vận khí vào tay phải bắn ra một chùm tia sáng khổng lồ bay thẳng đến hướng Minh Nguyệt.

Tia sáng phát đi theo hình nón cứ càng lên cao nó càng to ra và đến khoảng cách bốn mươi trượng đã gần như che phủ cả bầu trời.

Ở dưới nhìn lên chẳng thấy gì, ở trên nhìn xuống chỉ thấy chói mắt vô cùng.

Chùm tia sáng và hàng trăm thanh đao khổng lồ v·a c·hạm tạo ra một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp giữa không trung, sóng xung kích từ v·ụ n·ổ thổi bay tất cả mọi thứ trong bán kính mười tám dặm. Trần Phúc hô to:

- Cái này là cô ép ta, xuống suối vàng xin đừng oán hận.

Dù loạt đao khổng lồ đã v·a c·hạm và nổ tung hết nhưng chùm tia hủy diệt của Trần Phúc vẫn tiếp tục bay thẳng đến hướng Minh Nguyệt trong làng k·hói m·ù m·ịt.

Chùm tia khổng lồ đó như muốn nuốt chửng lấy bầu trời, và nuốt luôn cả Minh Nguyệt.

- Đắc ý quá rồi đó! Mật thám!

Sau khi v·ụ n·ổ xảy ra Minh Nguyệt đã ngay lập tức dịch chuyển xuống vị trí của Trần Phúc. Ngay sau câu nói, nàng vung thanh Ám Nguyệt Đao chém một phát vào Trần Phúc.

Lần này không còn là một đòn t·ấn c·ông vật lý bình thường mà là một cú chém với lưỡi đao chứa đầy nguyên khí, nó vô cùng sắc bén và uy lực.

Minh Nguyệt ra tay quá nhanh và nguy hiểm khiến Trần Phúc không kịp trở tay và b·ị đ·ánh văn ra xa mười tám thước, cơ thể lăn lộn mấy vòng dưới đất mới dừng lại.

Bụi từ v·ụ n·ổ bắt đầu tan, toàn bộ đấu trường đã hoàn toàn bị thổi bay sau v·ụ n·ổ. Mọi thứ bây giờ chỉ như một hoang mạc, bình địa và chỉ còn lại đất và cát.



Gió thổi nhẹ đẩy một chút bụi bay lên và làm vài sợi tóc phấp phới trên khuôn mặt của Minh Nguyệt càng làm sự lạnh lùng trong đôi mắt của nàng thêm một chút hoàn hảo.

Trần Phúc ở bên này b·ị c·hém bay mấy vòng cũng lom khom đứng dậy, lớp giáp ánh sáng đã bị thủng một góc do cú chém của Minh Nguyệt gây ra.

Trần Phúc bước lại phía Minh Nguyệt, hắc bạch chiến y tung bay phấp phới, chàng đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Minh Nguyệt và lạnh giọng:

- Có vẻ như nếu không muốn bỏ mạng tại đây thì hôm nay ta buộc phải g·iết c·hết cô.

Minh Nguyệt cười khẩy, đòn lúc nãy nếu nàng không nhanh chân dịch chuyển xuống đất thì giờ đã tan sát rồi, rõ ràng là Trần Phúc muốn g·iết nàng ngay từ đầu mà còn làm bộ:

- Chẳng phải lúc nãy huynh đã cố làm điều đó rồi sao?

Chẳng thèm đáp lời Minh Nguyệt, giờ đây cả hai đã lộ rõ ý định tử chiến với nhau, có nói thêm cũng vô ích.

Nghĩ rồi Trần Phúc vận khí vá lại lỗ thủng trên lớp giáp ánh sáng, chàng lao lên dùng Đấm Ánh Sáng nhắm thẳng vào Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt đưa đao lên đỡ đòn, cú đấm của Trần Phúc chạm vào đao của Minh Nguyệt làm ánh sáng phát ra dữ dội.

Minh Nguyệt bị lóa mắt không còn thấy gì, nhân cơ hội đó Trần Phúc bắn ra một tia hủy diệt kích thước nhỏ nhấm thẳng vào ngực trái của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt dù không thấy gì nhưng biết chắc Trần Phúc sẽ không để yên nên nàng đã ngay lập tức dịch chuyển lên không trung nhằm tránh bị t·ấn c·ông.

- Đáng ghét! Hụt mất rồi! - Trần Phúc tức tối nói.

Sau một chốc, mắt của Minh Nguyệt đã bình phục, nàng bay xuống gần Trần Phúc và nói:

- Trò mèo của huynh thú vị đấy!

Trần Phúc nhếch mép nghĩ thầm: "Đáng ghét! Có thể bay, biến ra những thứ khổng lồ rồi dịch chuyển khắp nơi, muốn đánh trúng cô ta dù chỉ một đòn cũng khó hơn lên trời, quả này khả năng cao mình phải đi chầu ông bà ông vải mất thôi."



Phía bên đây Minh Nguyệt cũng có những toan tính: "Dù đây là Mộng Giới, nhưng nói về t·ấn c·ông phải công nhận hắn ta hơn mình một bật, nhưng về phòng thủ thì ngoài cái lớp khiên bao quanh người ra hắn chẳng có gì nổi bật, thẩm chí nếu phá được lớp khiên đó thì chỉ cần một đòn là có thể kết liễu hắn ta".

Sau một hồi im lặng suy tính đủ đường, Trần Phúc xét thấy đánh tiếp coi bộ không êm nên giở võ mồm ra thử xem có cứu vản được tình hình không. Nghĩ rồi chàng lên tiếng:

- Chúng ta sẽ đấu với nhau đến bao giờ đây, liệu rằng hôm nay một trong hai ngã xuống, mọi chuyện có thật sự kết thúc?

Minh Nguyệt đáp:

- Ta và huynh chỉ là những cá thể nhỏ bé ở trong cái thế giới này, nếu bây giờ chúng ta biến mất, mọi thứ sẽ vẫn như vậy. Tranh đấu và b·ạo l·ực là bản chất của con người, muôn đời vẫn vậy.

Mặt Trần Phúc biến sắc, không ngờ định giở tuyệt kĩ khua môi múa mép nhưng lại gặp vị bằng hữu này trình còn cao hơn mình, chàng bất giác nói một câu rất chi là vô tri:

- Sẽ thật vô nghĩa nếu cứ đứng đây đánh nhau, tại sao chúng ta không thử giải tán và về nhà lên giường ngủ một giấc đến sáng mai, mở mắt dậy và lại bắt đầu một ngày mới.

Minh Nguyệt mỉm cười rồi đáp:

- Tôi không nghĩ huynh lại có khiếu hài hước như vậy đó mật thám. Chúng ta đâu phải là những người bình thường đâu Trần Phúc, chúng ta là những người được Thần Binh lựa chọn, điều đó có nghĩa là gì, huynh hiểu mà.

Trần Phúc im lặng, nhìn lên trời, đưa tay hứng lấy những hạt cát đang rơi vì gió thổi lên, chàng nói:

- Cô nói đúng, chúng ta không có quyền được lựa chọn số phận, nhưng ta tin một ngày nào đó, ánh sáng sẽ dẫn lối cho những linh hồn sa ngã - Trần Phúc nắm tay lại, tay chàng phát sáng, tia sáng của công lý.

- Nhưng rất tiếc, bóng tối sẽ nuốt chửng tất cả.

Nói rồi Minh Nguyệt bay lên không trung, xuyên qua những tầng mây, bỗng từ trong đám mây trắng, một con chim phượng hoàng khổng lồ bay xà xuống mặt đất, nó kêu lên một tiếng vang trời.

Nhìn nó rất giống với đại bàng, cũng có phần giống như chim công, nó tỏa ra ánh sáng sặc sỡ màu đỏ, tím, vàng... Nhìn vào cứ như có một vầng hào quang bao bọc làm cho nó nổi bật trên bầu trời.

Cặp mắt của nó màu xanh dương và sáng như ngọc bích. Đuôi và cánh nó phát ra lửa đỏ bóc cháy cuồn cuộn bay đi trong không trung dũng mãnh như một vị thần.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Phúc nghiến răng:

- Cái gì! Đừng có giỡn chứ...