Chương 23: Bạch Lạc Tiên Cước
Mình Nguyệt từ trên trời đáp xuống nói:
- Huynh quả là một con quái vật đấy, nếu đây không phải là mộng giới thì chắc chắn ta không có một chút cơ hội nào khi đối đầu với sức mạnh khủng kh·iếp đó của huynh.
- Còn cô là một con quỷ dữ khi tạo ra cái thế giới này - Trần Phúc tức giận.
- Ta có thể xem đó là một lời khen - Minh Nguyệt bĩu môi nghiên đầu nói.
Trần Phúc nghĩ thầm: "C·hết tiệt! Phải có cách nào đó để thoát ra khỏi đây, thông thường khi gặp những khả năng lạ mình sẽ hút nguyên khí để phá giải, nhưng giờ mình không thể hút cả một thế giới vào được. Cô ta nói thế giới này là do cô ta tạo ra, vậy phải hạ gục hoặc khiến cô ta gặp nguy thì có thể thế giới này sẽ bị phá giải. Được rồi! Nếu cần á·m s·át thì tay phải sẽ dễ hành sự hơn."
Nghĩ rồi Trần Phúc chuyển nguyên khí sang bên phải, chàng bước lại gần Minh Nguyệt nói:
- Thật sự cô khuyến ta khá khốn đốn đấy.
Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt sát khí của Trần Phúc đã biến mất, nàng mỉm cười nói:
- Trở lại rồi sau? Chàng mật thám của ta?
- Thật ra tôi vẫn là tôi mà thôi, cô biết đấy, một đồng xu luôn có hai mặt, và nó luôn tồn tại song song theo cánh riêng của nó.
Minh Nguyệt nhăn mặt:
- Nói chuyện với một kẻ đa nhân cách như huynh khiến ta khá nhức đầu đấy.
- Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng trận chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc không?
- Phải! Huynh nói đúng!
Rồi cả hai lao vào nhau...
***
Ở ngoài này thì Thiên An và Trương Thiên Đãng đang quyết đấu ác liệt, các con dao của Thiên An liên tục đuổi theo các hồn ma của Trương Thiên Đãng khiến hắn ta tức giận bay lên nóc nhà và hiện nguyên hình:
- Đáng ghét! Mấy con dao này sao cứ đuổi theo ta hoài vậy?
Thấy Trương Thiên Đãng hiện ra nguyên thể, Thiên An liền bay lên không trung, dùng chiêu Mưa Pha Lê tung hàng loạt mảnh dao về phía hắn ta.
- Quỷ Dạ.
Trương Thiên Đãng nhìn thấy Thiên An lộ diện, hắn lập tức biến thành một con quỷ ghê rợn chỉ có mỗi cái đầu và cao tới tám thước.
Cái đầu quỷ bay thẳng tới đánh bay toàn bộ cơn mưa pha lê, sau đó nó há mồm thật to bay tới muốn nuốt lấy Thiên An. Thấy nguyên cái đầu quỷ đang lao xuống, Thiên An phi thân bỏ chạy, nàng hô to:
- Trời ơi! Gặp ma rồi! Bớ người ta! Cứu tôi với!
Thiên An chạy phía trước, cái đầu quỷ to đùng đuổi theo phía sau, chạy một vòng quanh phủ vẫn thấy con quỷ đuổi theo mình, nàng đành phi lên mái nhà rồi lại phi xuống đường và chạy vào hẻm nhỏ.
Chạy vào giữa cái hẻm nhỏ kích thước chỉ đi lọt một người thì Thiên An dừng lại vì nghĩ chỗ hẹp như vầy con quỷ to thế kia sẽ không chui lọt. Thế nhưng con quỷ đó vẫn có thể biến hóa cơ thể thành dài thòn để chui vào hẻm và t·ấn c·ông Thiên An.
Thiên An tá hỏa khi thấy con quỷ vẫn lao tới, nàng lại phải dùng hết sức bình sinh để bỏ chạy, Thiên An chạy khỏi con hẻm, nàng nhìn thấy phía trước có một dãy nhà san sát nhau, đường vào quanh co, rất nhanh chóng Thiên An đã chạy vào khu nhà và biến mất tâm.
Cái đầu quỷ đuổi tới khu nhà thì mất dấu Thiên An, nó từ từ bay lên cao để nhìn xuống khu nhà nhầm truy tìm Thiên An.
Nó đi quanh quẩn một hồi lâu nhưng vẫn không thấy gì, nhưng bỗng cái đầu quỷ nhìn phía xa thấy có gì đó động đậy, lại gần nhìn rõ hơn thì thấy Thiên An đang ở dưới đó, nó lao xuống với tốc độ cực nhanh như một con chim săn mồi.
Thiên An nhìn thấy cái đầu quỷ lao tới thì vội bỏ chạy, cái đầu quỷ nhanh chóng đuổi theo quyết không để cho Thiên An chạy thoát.
Chạy được một đoạn thì bỗng nhiên Thiên An dừng lại, nàng quay mặt nhìn thẳng vào con quỷ. Con quỷ thấy vậy liền há mồm ra lao tới chuẩn bị táp lấy Thiên An. Khi cái đầu quỷ to đùng bay tới ngã tư đường Thiên An kêu lên:
- Sát Trận.
Thiên An vận khí, ngay lập tức từ trong bốn ngã đường, hàng loạt con dao lao ra, bay thẳng về phía cái đầu quỷ khiến nó bất ngờ không kịp trở tay.
Thiên An cứ nghĩ kỳ này xong con quỷ rồi nhưng ngay vào giây phút nguy cấp, con quỷ tỏa khí dữ dội xoay vòng đánh tan hết các loạt dao bay tới.
Nhìn công sức chuẩn bị của mình như tan vào hư vô trong phút chốc mà chẳng thể làm trầy xước gì con quỷ dữ, Thiên An tức giận:
- Không thể tin là còn chưa chạm được vào người hắn ta.
Cái đầu quỷ đắc ý cười to:
- Chạy không thoát đâu con nhóc láo cá, mau chịu c·hết đi.
Nói rồi cái đầu quỷ há cái mồm ra tiếp tục lao lên.
***
Ở phía trên mái nhà thì Trương Lĩnh đang bị A Đại tung cước vào đầu, A Đại quá nhanh và nguy hiểm khiến cho Trương Lĩnh không thể kháng cự, chỉ biết thủ thế đỡ đòn. A Đại đá hả hê một hồi, bỗng hắn lui lại lấy đà.
- Song Long Giáng Thế
Lúc này cuồng phong nổi lên, A Đại lao tới như một con mãnh thú tung song cước nhắm thẳng vào Trương Lĩnh, đòn đá như hai con rồng từ trên trời bay xuống đâm thẳng vào Trương Lĩnh khiến chàng bay xa mười tám thước trên mái nhà. Trương Lĩnh choáng váng lom khom đứng dậy đưa tay gạt vết bẩn trên miệng rồi nói:
- Cũng khá đấy! Nhưng e rằng chưa đủ.
Ở đằng này, A Đại nhìn thấy Trương Lĩnh đứng dậy, hắn phun nước bọt, rồi nói nhỏ:
- C·hết tiệt! Hắn chưa c·hết sao?
Trương Lĩnh lấy đà, phi thân lao tới từ trên cao, chàng vồ lấy A Đại và quật hắn tám vòng trên mái nhà rồi quăng hắn lên không trung, Trương Lĩnh phi thân lộn người đá một phát khiến A Đại văn xuyên mái nhà xuống tới dưới sân.
Những tưởng sau cú đó A Đại sẽ gục ngã nhưng hắn ta tỏa ra mình cũng không vừa khi ngay lập tức đứng dậy phi như tia chớp từ dưới sân lên tới chỗ Trương Lĩnh đá một phát trả đũa khiến Trương Lĩnh bay tít lên trời rồi rơi xuống mái nhà phía sau phủ.
- Phi Hạc Gián Cước.
Chưa dừng lại ở đó, A Đại tiếp tục lui ra xa lấy trớn, hắn chạy một đoạn dài nhảy lên trên không rồi đưa chân ra như một con chim tung cánh xà xuống phi thẳng tới Trương Lĩnh.
Trương Lĩnh đứng dậy, chàng nhanh chóng tụ khí vào tay tung chiêu Cú Đấm Giao Long. A Đại phi tới, Trương Lĩnh ra đấm, chân và tay chạm nhau, khí của cả hai tỏa ra dữ dội khiến cho mái nhà rung chuyển, không gian và thời gian cô quạnh lại chỉ bằng một đòn đánh.
Cả hai ngang tài ngang sức, không ai chịu thua ai, A Đại và Trương Lĩnh dằn co qua lại, rồi khi hai luồng khí xung đột khiến mọi thứ nổ tung, cả hai văn xa mười tám thước về hai phía.
A Đại bị văng xuống đường, hắn lom khom ngồi dậy thở hổn hển nói:
- Đáng ghét! Đánh như vậy vẫn không ăn thua với hắn ta.
Ở phía trên mái nhà, Trương Lĩnh vừa bước đi vừa nói:
- Thật sự đánh với ta đến trình độ này thì ngươi cũng khá lắm rồi, ngươi vốn có thể sống lâu hơn nhưng chỉ tiếc rằng hôm nay lại gặp ta ở đây.
Nói rồi Trương Lĩnh lao từ mái nhà xuống tóm lấy đầu A Đại kéo lê tám thước dưới mặt đường rồi ném hắn lơ lửng trên không.
- Cho ngươi biết thế nào là quyền cước, Bạch Lạc Cước
Nói rồi Trương Lĩnh phi tới xoay ba vòng trên không sau đó gián thẳng vào người A Đại một cú đá bằng gót chân khiến hắn bay mười tám thước xuyên qua bức tường của quan phủ vào tận bên trong sân vườn rồi lộn tám vòng mới dừng lại.