Chương 17: Ánh Sáng Và Bóng Tối
Một tháng sau cũng ở bãi tập luyện ngoài bìa rừng, Thiên An thì đang tập phi dao vào thân cây cổ thụ, còn Trần Phúc thì nằm dưới bãi cỏ cạnh đó trầm tư suy nghĩ, thấy thế Thiên An nói:
- Này Trần Phúc! Hôm trước sư phụ nói găng tay của huynh rất đặc biệt, huynh đã khám phá hết nó chưa?
- Vẫn chưa! Tôi còn đang suy nghĩ - Trần Phúc ủ rũ đáp.
- Thế rốt cuộc là nó có khả năng gì? Ví dụ như dao của ta có thể biến ra nhiều mảnh nhỏ, còn găng của huynh, không lẽ không làm được gì?
- Không phải không được gì, mà ngược lại nó quá nhiều thứ rắc rối, tôi như muốn nổ não luôn ý - Trần Phúc nhăn mặt đáp.
- Ý huynh là nó có nhiều khả năng đặc biệt sao? - Thiên An ngạc nhiên.
Trần Phúc ngồi dậy cho Thiên An xem:
- Đúng vậy! Xem nha, khi tôi vận khí ở tay phải, nó sẽ phát ánh sáng trắng vòng quanh cổ tay tôi như một mặt trời thu nhỏ thế này, còn khi tôi vận khí qua bên tay trái, nó sẽ phát ra những luồng khí màu đen khắp cánh tay tôi như thế này, và nó... nó còn hút nữa.
- Hút sao? Chưa hiểu lắm! - Thiên An tròn mắt nói.
- Xem này!
Nói rồi Trần Phúc tiến lại cái cây cổ thụ mà Thiên An đang dùng để tập ném dao, chàng đặt tay trái lên thân cây và vận khí. Cái cây đang tươi tốt thì từ từ trở nên khô cằn sắp c·hết, giống như bị rút hết chất dinh dưỡng.
- Trời ơi Trần Phúc! Huynh g·iết cả cái cây to luôn rồi - Thiên An hoảng hốt.
Trần Phúc nói với một vẻ sợ hãi:
- Đấy! Nó hút như vậy đó, đôi lúc tôi thấy sợ chính tôi, tôi sợ một lúc nào đó tôi vô tình làm hại những người bên cạnh mình thì khi đó không biết phải làm sao.
Trần Phúc cứ ủ rũ mấy ngày nay, hóa ra là vì lý do này, Thiên An thấy vậy thì liền tiến tới, nàng từ từ đặt tay lên ngực Trần Phúc và nói:
- Một khi trái tim của huynh chưa bị bóng tối nuốt chửng thì khi đó bạn bè và người thân vẫn luôn tồn tại ở nơi đây, nên đừng sợ hãi, huynh vẫn còn ánh sáng ở tay bên kia mà, ta tin huynh sẽ cân bằng được cả hai.
Trần Phúc cảm động trước lời nói của Thiên An, chàng nhìn nàng:
- Thiên An...
Nàng cũng nhìn chàng với nụ cười trìu mến.
Nhưng bỗng nhiên ngay lúc này, từ phía trong rừng, một con hổ xuất hiện, nó gầm gừ rồi từ từ tiến về phía Thiên An và Trần Phúc.
Hai người hốt hoảng không biết làm gì, chỉ có thể lui lại theo từng bước tiến của con hổ. Và rồi con hổ nhảy lên vồ lấy Trần Phúc và Thiên An.
Thiên An sợ hãi ôm mặt, cúi người xuống la lên. Trần Phúc thì cũng sợ hãi không kém, khi con hổ vồ đến, Trần Phúc bất giác đưa tay trái lên, cánh tay chàng phát ra luồng khí màu đen dữ dội.
Con hổ vồ trúng luồng khí đó thì bị hút vào, chỉ trong chốc lát con hổ đã teo lại chỉ còn da và xương, nó gục xuống thôi thóp và sắp c·hết. Thiên An mở mắt ra thì thấy Trần Phúc đang ôm đầu hoảng loạn.
- Mình... mình đã g·iết nó rồi, mình là một con quỷ! - Trần Phúc hoảng loạn hét lên.
- Thả nó ra!
Bỗng Hoàng Thuyên xuất hiện, ông tới cầm tay Trần Phúc nói, Trần Phúc ngước lên nhìn thì ông nói tiếp:
- Con hút được nó thì con cũng thả nó ra được, hãy làm theo ta hướng dẫn, đưa tay lên trán nó.
Trần Phúc cố lấy lại bình tĩnh rồi từ từ tiến lại con hổ, chàng đặt tay trái lên trán nó.
- Tưởng tượng tay con và đầu con hổ là một thể thống nhất, rồi từ từ chuyển khí xuống tay và cho nó chạy thẳng qua đầu con hổ. Nào! Hãy từ từ thôi - Hoàng Thuyên nói tiếp.
Trần Phúc làm theo như lời sư phụ nói, từ từ đưa nguyên khí của mình từ tay sang người con hổ. Quả nhiên nó từ từ bình phục, rồi một lúc sao nó đã đứng dậy và chạy đi được. Thiên An thấy thế liền hí hửng:
- Thật thần kỳ! Thấy không? Ta nói huynh làm được mà.
Hoàng Thuyên cười hiền hòa nhìn Trần Phúc:
- Găng tay bên trái này không chỉ có thể đánh bại kẻ thù bằng việc hút nguyên khí, con còn có thể giúp bạn bè mình khỏe lại bằng cách truyền nguyên khí cho họ. Chính nghĩa là ở nơi con, bàn tay con sẽ quyết định vận mệnh của con.
Trần Phúc nghe xong thì mỉm cười nói:
- Con hiểu rồi thưa sư phụ, nhưng mà sao con thấy chóng mặt quá?
Rôi "rầm" một cái, Trần Phúc ngất xỉu ngay tại chỗ. Thấy vậy Thiên An lo lắng hỏi:
- Sư phụ! Huynh ấy bị sao vậy ạ?
Hoàng Thuyên bước lại bắt mạch cho Trần Phúc rồi nói:
- Trời ạ! Nó truyền hết nguyên khí cho con hổ rồi.
Thiên An nhìn thấy những khó khăn của Trần Phúc, nàng bĩu môi:
- Nhìn rắc rối nhỉ sư phụ, khí bên ngoài, khí bên trong, rồi tay trái, tay phải, hút rồi đẩy, thảo nào huynh ấy suy nghĩ cả tháng nay.
- Đúng rồi! Ta dạy mà ta còn muốn nổ não đây huống chi là nó - Hoàng Thuyên đáp.
***
Thiên An nhớ lại quá khứ thì túm tím cười, hai mắt to híp lại, giọng nói trong trẻo:
- Lúc đó huynh còn ngất xỉu nữa chứ, buồn cười thật sự.
- Trời ạ! Không nói với cô nữa, tôi đi kiếm gì ăn đây, đói quá rồi.
Nói rồi Trần Phúc chạy mất để lại Thiên An ở đấy ngồi cười sặc sụa.
Rồi khi Trần Phúc và Mỹ Diệu đang ngồi ăn sáng thì Thiên An cũng đi ra. Bộ giáp phục đã m·ất t·ích nên nàng ấy đã thay một bộ y phục mới, áo vải thước tha màu đỏ thẫm, thắt lưng buộc ngang hong, rất mộc mạc nhưng tôn lên đường cong chập chùng của dáng hình tuyệt mỹ.
Thiên An với mái tóc đen cột cao, đôi mắt long lanh to tròn, hai hàng mi cong dài, trên gò má trắng mịn bỗng ửng hồng khi bắt gặp ánh mắt Trần Phúc cứ nhìn nàng chằm chằm không thôi, thấy thế thì Thiên An nói:
- Sao vậy? Trông không ổn hả?
Trần Phúc đang ngẩn người ra thì giật mình, miệng lắp bắp:
- À ổn, ổn lắm! - nói rồi Trần Phúc cuối xuống ăn để tránh lộ ra ánh mắt của một kẻ suy tình.
Ở bên này, vừa thấy Thiên An ra thì Mỹ Diệu hớn hở:
- Thiên An tỷ tỉnh lại rồi sao? Mau lại ăn sáng với bọn muội nè.
- Muội chưa về nhà sao? - Thiên An ngồi xuống rồi nói.
- Muội chờ tỷ tỉnh dậy để nói cảm ơn rồi muội sẽ về, Thiên An tỷ, cảm ơn tỷ nhiều lắm, không có tỷ không biết giờ muội sẽ ra sao nữa.
- Có gì đâu, đây là trách nhiệm của bọn tỷ mà, tỷ dặn nè, mai mốt có gì nguy hiểm cứ đến đây, những người ở đây sẽ giúp muội - Thiên An cười tươi đáp.
- Vâng! Muội biết rồi - Mỹ Diệu cũng cười tươi nói.
Trần Phúc ngồi đối diện thì nhăn mặt nghĩ thầm: "Gì vậy trời, trụ sở bí mật chứ có phải cái chợ đâu mà muốn đến là đến, muốn đi là đi."
Nhìn bản mặt nhăn nhó của Trần Phúc, Thiên An nghiêm mặt:
- Sao? Có ý kiến gì?
- À không, không có gì! - Trần Phúc cũng chỉ biết cười trừ cho qua với cái sự hổ báo của Thiên An.
- Mà nè Mỹ Diệu, qua đây tỷ hỏi tý - nói rồi Thiên An dắt Mỹ Diệu qua một góc hỏi nhỏ - lúc tối có phải muội thay y phục cho tỷ không?
- Đúng rồi! Là muội đã thay y phục cho tỷ, có chuyện gì sao Thiên An tỷ? - Mỹ Diệu làm bộ ngơ ngác trả lời.
- À không, không có gì! Thôi mình ăn cơm, ăn cơm đi mọi người - giải đáp được thắc mắc, Thiên An hớn hở.
Trần Phúc ở bên đây thì giả vờ không biết gì, nhưng thật ra chàng đã sớm nói với Mỹ Diệu về chuyện ở tửu lầu nên mới có thể thảnh thơi như thế.
Thật ra chuyện này vẫn là một bí ẩn, có thể là hôm qua Thiên An đã chịu thiệt thòi, nhưng cũng có thể là chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao người ở tửu lầu đó cũng đã bị Hồng Minh xử lý hết rồi, Trần Phúc nghĩ cũng nên c·hôn v·ùi sự thật luôn để tránh to chuyện.
"Nhưng mà ở đó toàn là nữ nhân, làm sao có chuyện gì được chứ, thiệt tình!" Trần Phúc chống cằm bĩu môi nghĩ thầm.