Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỳ Duyên Huyền Sử

Chương 126: Cẩn Trọng Nhé!




Chương 126: Cẩn Trọng Nhé!

Vừa ra khỏi căn cứ của Quân Sáng Thế thì Minh Nguyệt dịch chuyển đến một căn biệt phủ ở Hải Đông, đi vào trong thì Trương Thiên Đãng trong bộ áo choàng tím bước ra đón Minh Nguyệt.

Đưa tên Lý Hoàng cho Trương Thiên Đãng rồi Minh Nguyệt nói:

- Hắn ta đâu?

- Ở bên kia! - Trương Thiên Đãng chỉ tay vào một gian nhà gỗ nhỏ trong biệt phủ và nói.

- Ùm, ngươi lo cho Lý Hoàng đi, ta đi nói chuyện với hắn ta một chút!

Nói rồi Minh Nguyệt đi vào trong ngôi nhà gỗ kia. Ở trong đó, có một người đàn ông tuổi tầm năm mươi mặc áo bào màu đỏ đang đứng hướng mắt nhìn ra bờ hồ.

Minh Nguyệt bước vào trong và tiến tới đứng cạnh người đó, nàng không nói gì, mắt cũng hướng ra bờ hồ xa xăm.

Thấy vậy thì người đó một tay để sau lưng, một tay đưa tới trước vuốt cằm nói:

- Không biết hôm nay Công chúa đến tệ xá có việc chi?

Người này biết thân phận của Minh Nguyệt, thế nhưng từ lúc nàng bước vào, hắn ta một cái chào cũng không có, trái lại dáng đứng còn trở nên hiên ngang, hoàn toàn không có gì là lép vế so với Minh Nguyệt.

Dù vậy Minh Nguyệt cũng chẳng để tâm đến việc người khác có kính nể nàng hay không, những người mà nàng tiếp xúc tám chín phần đều có vai vế và địa vị lớn, bọn họ có tôn nghiêm của riêng mình âu cũng là lẽ phải.

Rồi sau một hồi lâu thì Minh Nguyệt cũng lên tiếng, lúc này nàng sử dụng một giọng nói cứng cỏi, như muốn răng đe:

- Ngươi... một mình ở phía bắc này độc bá, có phải là xung sướng quá không?

Nghe xong lời Minh Nguyệt thì người này khẽ liếc nhìn qua nàng, ánh mắt thoáng hiện lên một tia khó hiểu, hắn trầm giọng nói:

- Ý cô là gì?

Minh Nguyệt không biến sắc, nàng nói tiếp, vẫn giọng điệu cứng rắn:

- Trong Tứ Thiên Vương thì hết ba người ở phía nam chốt giữ những địa thế, duy chỉ có một mình ngươi ở trên đây thảnh thơi, thảnh thơi tới mức còn cử con gái của mình qua tây bắc để dựng nhà xưởng, độc quyền v·ũ k·hí. Nguồn thu mà ngươi có được mấy năm qua xem ra cũng không ít ấy nhỉ?



Người đó nghe xong thì chân mày bên phải khẽ nhếch lên một cái, hắn quay qua, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lộ vẻ không hài lòng:

- Cô nói vậy là sao? Ý cô muốn chia lợi nhuận chăng? Những phi vụ cô làm riêng không đủ sống à?

Minh Nguyệt vừa đưa bàn tay trắng ngà lên lật qua lật lại nhìn ngắm nó vừa nói:

- Mục tiêu của ta không giống như bọn Lê Gia chỉ biết đến tiền các ngươi, hôm nay ta đến đây cốt cũng chỉ muốn báo cho ngươi một tin... không vui!

Nghe Minh Nguyệt cứ úp úp mở mở, tên đó cau mày khó chịu, giọng hậm hực:

- Nói đi!

Minh Nguyệt bỏ tay xuống, nàng quay qua đưa ánh mắt đen sâu thẩm nhìn thẳng vào người đó, giọng nói nhỏ vừa đủ nghe:

- Con gái ngươi... đã bị thủ lĩnh Hồng Minh thủ tiêu!

Từng lời nói của Minh Nguyệt phát ra như sét đánh ngang tai người đàn ông đó. Hắn ta hốt hoảng mất bình tĩnh, vội hỏi lại:

- Cái gì? Điều cô nói... là thật?

Minh Nguyệt cũng biết bất ngờ nhận tin dữ thì nhất thời hắn ta sẽ không thể tin ngày, rồi nàng nhẹ nhàng nói:

- Ngươi có thể cử người đến đó xem thử, thế nhưng tin tình báo của ta thì... ít có sai!

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Minh Nguyệt, tên đó dần dần tiếp nhận thông tin, lúc này hắn ta bắt đầu run rẩy, chân loạng choạng lui về sau trong vô thức, ánh mắt thất thần thấy rõ.

Thế nhưng hắn cũng không mất nhiều thời gian để cố lấy lại bình tĩnh, lúc này ánh mắt căm phẫn hiện lên, hắt dứt khoát hỏi:

- Những kẻ ra tay là ai ở trong Hồng Minh, cô có thông tin gì của bọn chúng không?

- Một nhóm gồm hai nữ hai nam, trong đó có thủ lĩnh Hồng Minh và Công chúa của Đại Việt...

***



Trưa hôm đó, ở tại một vách núi hướng ra bờ sông Lam, Trần Phúc có cuộc gặp như đã hứa với Mộc Thảo.

Lúc này cả hai đứng cạnh nhau và cùng nhìn về những cảnh vật trùng điệp ở phía xa xa.

Trong ngọn gió hiu hiu của tiết trời nắng hạ, Trần Phúc đưa mắt nhìn vào cái dáng vẻ thanh thoát tĩnh lặng của Mộc Thảo rồi nói:

- Xin lỗi vì hôm qua huynh đột ngột bỏ đi!

Mộc Thảo trong bộ tuyết y tung bay phấp phới, gương mặt vẫn xinh xắn hồng hào, nàng khẽ cười rồi nhìn qua Trần Phúc, giọng nói tinh nghịch, có chút trêu ghẹo:

- Huynh vẫn tử tế như ngày nào ấy nhỉ!

Trong mắt Mộc Thảo, Trần Phúc là người tốt bụng nhất nàng từng gặp, huynh ấy chưa bao giờ làm ai buồn phiền và cũng chẳng muốn ai vì huynh ấy mà khó chịu hay bực nhọc.

Đó cũng là điểm mà nàng rất thích ở Trần Phúc, chính sự ân cần tử tế đó đã khiến nàng đem lòng yêu quý và kính trọng huynh ấy suốt thời ấu thơ.

Thế nhưng nàng biết một điều, đó cũng chỉ là một tính cách của Trần Phúc, nó không phải là một loại tình cảm đặc biệt, không phải là thứ mà nàng có thể dựa vào để có thể chiếm được trái tim của huynh ấy.

Nàng hiểu rõ, trái tim của người ca ca này từ lâu đã thuộc về một người khác, vị trí của nàng cũng chỉ là một người phía sau, chấp nhận và chúc phúc cho người ca ca yêu quý của nàng.

Lúc này Trần Phúc nhìn thấy Mộc Thảo mỉm cười, dáng vẻ thoát tục đã phai đi thay vào đó là một sự hồn nhiên tinh nghịch của ngày nào. Chàng quen nhìn muội ấy như vậy hơn là cái gương mặt có chút lãnh đạm nhừ mọi khi.

Trần Phúc bước lên vài bước, rồi chàng quay lại, nụ cười ma mãnh nhìn Mộc Thảo đáp:

- Muội muốn thấy huynh lưu manh à? Cũng không phải là không được nhé! - vừa nói Trần Phúc vừa sấn tới, ánh mắt láo cá, hai tay đưa lên chuẩn bị sờ soạng.

Dù Mộc Thảo đang bị vải hoa che mắt, nhưng với một loại khả năng đặc biệt, nàng có thể thấy rõ ràng cái bản mặt vô cùng hạ lưu của tên ca ca trước mặt, nàng phì cười rồi đưa tay lên đẩy Trần Phúc ra:

- Thôi không giỡn nha, muội biết huynh có thể vô sỉ đến mức nào mà!

Nàng biết tên ca ca này ngoài nhân cách siêu tốt bụng ra thì còn một nhân cách khác vô cùng tà ác, lúc nhỏ nàng từng nhìn thấy ánh mắt lúc hóa tà của Trần Phúc, nó vẫn còn khiến nàng rùng mình mỗi khi nhớ lại.

- He he, mà sao muội đến đây vậy? Muội đã gia nhập Hình Bộ rồi à? - Trần Phúc cười nói.



- Đúng vậy, nói cho huynh biết, muội giờ là trụ cột của Hình Bộ đó! - Mộc Thảo vênh mặt nói, cái vẻ thanh thoát đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một bộ dáng đắc ý vô cùng.

Trần Phúc nghe vậy thì mặt méo xệch, chàng còn tính chờ con bé lớn sẽ mời gia nhập Hồng Minh, ấy vậy mà lại để tên Trần Thanh hất tay trên lấy đi một thiên tài, cục tức này thật khiến chàng nuốt không trôi.

Thấy cái mặt xám xịt của Trần Phúc, Mộc Thảo phì cười rồi nói:

- Coi huynh kìa, sợ muội gia nhập Hình Bộ sẽ làm giảm uy thế của Hồng Minh hả?

Trần Phúc thở dài, chàng quay đi chắp tay sau gáy, vừa hít sáo vừa nói vu vơ:

- Chán đấy, nhưng mà cỡ muội thì chưa đủ nhé, còn lâu Hình Bộ mới qua được Hồng Minh!

Trước lời khiêu khích của Trần Phúc thì Mộc Thảo cũng chỉ cười mỉm, nàng biết chấp niệm của hai kẻ đứng đầu hai tổ chức này rất sâu, chỉ cần chọc vô một cái là có thể bùng nổ cãi vả.

Nàng định rằng sau khi gia nhập Hình Bộ thì có thể nhờ vào quan hệ với người ca ca này của mình để làm dịu đi phần nào căng thẳng.

Thế nhưng Trần Phúc vốn là người rất cẩn trọng và khiêm tốn, vậy mà khi nhắc tới Hình Bộ thì huynh ấy chẳng hề nể nang gì cả, điều đó cũng đủ thấy mâu thuẫn từ lâu đã không thể gỡ bỏ.

Mộc Thảo khẽ thở dài rồi bước lên, nàng lấy ra một cuốn trục nhỏ bằng ngón tay rồi đưa nó cho Trần Phúc:

- Thế giới t·ội p·hạm nguy hiểm trùng trùng, khi nào gặp bất trắc huynh hãy giải phong ấn trên trục này ra - Mộc Thảo nói, lúc này vẻ mặt thanh thoát xuất trần đã quay trở lại.

Trần Phúc quay qua, chàng có chút bất ngờ, người muội muội hồn nhiên ngày nào giờ đã biết lo xa. Mà nghĩ lại thì cũng đúng, nàng ấy còn trẻ tuổi mà đã có thể trở thành trụ cột của Hình Bộ, cấp độ sức mạnh của nàng giờ đây chàng đã chẳng thể nhìn thấu nữa rồi.

- Cảm ơn muội! - cầm lấy cuốn trục, Trần Phúc nói.

- Còn nữa...

Lúc này Mộc Thảo bỗng ngập ngừng, khuôn mặt hiện vẻ lo lắng hướng về Trần Phúc, giọng nói có chút run lên:

- Huynh... phải cẩn thận, an toàn là trên hết!

Trần Phúc không biết tại sao hôm nay Mộc Thảo lại có vẻ bất an như thế, dù vậy chàng là ai chứ, là một trong hai thủ lĩnh của Hồng Minh viện, người nắm trong tay quyền hành pháp, há có thể dễ dàng bị người khác trấn áp.

- Yên tâm, Đại Việt này huynh cẩn trọng nhì thì không ai là nhất đâu! - Trần Phúc xoa đầu Mộc Thảo rồi cười tươi nói.

Nghe Trần Phúc nói vậy thì Mộc Thảo cũng an tâm phần nào, đến lúc này nàng mỉm cười nói lời tạm biệt rồi biến mất như một cơn gió, nhẹ nhàng và thanh thoát...