Chương 12: Đối Thủ Liên Tiếp Đến
Sau khi những kẻ mới tới đưa tiền cho Trương Thiên Đãng, thì bọn chúng đưa các cô gái lên những chiếc xe kiệu rồi tiếp tục áp dãy đi.
Trần Phúc cũng đuổi theo ngay sau đuôi bọn chúng, cho đến khi tới một tửu lầu thì bọn chúng theo lối sau mà vào trong.
Lúc này Trần Phúc cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, qua cái cách bọn chúng hành động chàng suy đoán bọn chúng là những kẻ có thế lực ở đây.
Cũng có thể ngay cả quan phủ ở đây cũng đã bị bọn chúng mua chuộc, trụ sở Hồng Minh ở đây cần chi viện cũng phải.
Trần Phúc cũng cần điều tra thêm về cái tửu lầu này mới được, nhưng giờ cũng đã khuya rồi nên chàng phải đi tìm chỗ ngủ...
***
Sáng hôm sau Trương Lĩnh và Thiên An cùng Mỹ Diệu lên đường vào thành Thái Nguyên, họ dự định sẽ đến trụ sở trước để xem Trần Phúc có về đó chưa.
Nhưng khi vào thành và đi được đến một đoạn vắng người thì họ đã bị cô nương cầm cung hôm qua phát hiện và đánh lén.
Một mũi tên lao tới từ trên cao ngắm thẳng vào Thiên An, nàng nhanh chóng phát hiện và phi thân tránh né, vừa tiếp đất nàng liền hô to:
- Là kẻ nào?
Cô nương cầm cung bước ra trong bộ y phục màu xanh lá, cô ta nghiêm mặt nói:
- Các ngươi to gan lắm, hôm qua c·ướp người từ trong tay ta, hôm nay còn dám quay lại đây nộp mạng.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại muốn bắt người vô cớ? - Thiên An quát to.
Cô nương đó giương cung lên rồi hùng hổ đáp:
- Ta chính là con gái út của Thúy nương nương, Thúy Lan, người đời gọi ta là Thúy Lan Thần Tiễn.
Thiên An nghe vậy thì cười khinh bỉ:
- Hay có cái danh thần tiễn, hôm nay ta sẽ biến cái danh đó đi vào dĩ vãng.
- Khẩu khí cũng lớn lắm, cứ đến đây! - Thúy Lan đáp.
Ở bên này, Thiên An quay qua nói với Trương Lĩnh:
- Chuyện ở đây cứ để tôi xử lý, huynh đưa Mỹ Diệu đến trụ sở đi cho an toàn.
- Được! Vậy tôi đi trước.
Trương Lĩnh nói xong vội ôm Mỹ Diệu đi mất, để lại đây là màng đấu sinh tử của hai người con gái.
Không để đối thủ chờ đợi lâu, Thiên An lao lên t·ấn c·ông trước, nàng dùng dao chém thẳng tới nhầm lấy lợi thế.
Thúy Lan vội lui lại phía sau né đòn, vừa lúc đó vươn cung bắn một mũi lên bay cực nhanh hướng vào đầu Thiên An.
Thiên An cũng không vừa khi phóng dao vào cung khiến nó bị chặn lại rồi nàng phi thân tời trước chém ngang cổ Thúy Lan.
Thúy Lan ưỡn người né đòn, sau đó khom xuống đá ngang nhầm gạt chân Thiên An, Thiên An nhanh chóng phóng lên xoay vòng chém dao liên hồi cực kì dữ dội khiến Thúy Lan chỉ biết dơ cung lên đỡ đòn.
Rồi Thiên An đáp đất dậm chân bay về phía sau cùng lúc đó rút ra những mảnh pha lê phóng tất cả vào Thúy Lan.
Thúy Lan lui lại vận khí vào cung bắn một mũi tên cực mạnh đánh bật tất cả dao, sau đó mũi tên đó tiếp tục bay thẳng về phía Thiên An.
Thiên An cũng vận sức, phóng một con dao bay vào đầu mũi tên, dao và tên chạm vào nhau chen một phát rồi rơi xuống đất.
- Đáng ghét! Mình đã định áp sát để lấy lợi thế nhưng thân thủ cô ta không tồi, có vẻ sẽ phải chuyển sang đánh du kích mới có hiệu quả - Thiên An nói thầm.
- Con ả này thân thủ khá thật, mình tuyệt đối không được lơ là - ở bên này Thúy Lan nói nhỏ.
Rồi Thiên An phi thân lên nóc nhà ẩn nấp, nàng nhanh chóng đổi chỗ liên tục, lần lượt từ phía sau các ngôi nhà các con dao liên tiếp bay ra nhắm thẳng vào Thúy Lan.
Thúy Lan ở ngoài này phải căng mình tránh né các con dao phi đến liên tục. Xui thay trong lúc không cẩn thận, một con dao đã cắt ngang bắp tay Thúy Lan, làm cô ta b·ị t·hương.
- Đáng ghét! Trốn chui trốn nhủi, có ngon thì ra đây đấu trực diện với ta - Thúy Lan ôm bắp tay quát to.
- Ta đâu có ngu! - Vừa nói Thiên An vừa phóng dao liên tục.
- Được lắm để coi ngươi trốn được bao lâu, Tên Tử Thiên!
Vừa nói Thúy Lan vừa giương cung lên vận cực nhiều khí vào cung, cô bắn một phát, hàng loạt mũi tên bay bay lên trời rồi rơi xuống khắp nơi xuyên qua cả mái nhà khiến cho Thiên An dù ẩn nấp cũng bị tên uy h·iếp.
Chỉ trong phút chốc tất cả nhà cửa trong bán kính tám mươi thước điều tan nát do tên bắn phá, Thiên An may tìm được một mảnh gỗ để che tên nên không sau. Nàng phi lên nóc nhà nói:
- Ngươi làm ta hơi khốn đốn đấy! Có cần phải bắn phá mọi thứ như vậy không?
Thúy Lan thấy Thiên An xuất hiện thì cười khẩy rồi đáp:
- Cuối cùng con chuột nhắt nhà ngươi cũng chịu ra rồi sao? Chịu c·hết đi!
Nói xong Thúy Lan giương cung bắn một phát cực mạnh nhắm thẳng vào Thiên An.
Thiên An bay lên cao né đòn rồi nói:
- Trả lại cho ngươi chiêu lúc nãy.
Sau đó nàng tung chiêu Mưa Pha Lê, phóng ra hàng vạn mảnh dao, tất cả lũ lượt lao thẳng về phía Thúy Lan.
- Quá Chậm!
Thúy Lan hô lên một tiếng rồi phi người nhảy lên né chùm dao lao đến khiến tất cả dao của Thiên An điều bay vào khoảng không.
- Có thật là vậy không?
Thiên An cười nhẹ rồi vận khí điều khiển tất cả dao quay lại nhắm thẳng vào Thúy Lan với tốc độ nhanh hơn lúc nãy gấp bội.
Thúy Lan lúc này đang ở trên không, không thể tránh né những con dao đang lao tới từ đằng sau.
Cô cố xoay người lại dùng cung quay tròn nhiều vòng liên tiếp để đánh bật làn dao đang lũ lượt hướng về phía mình.
Dao của Thiên An lao tới như vũ bão, v·a c·hạm với cung của Thúy Lan tạo ra v·ụ n·ổ lớn khiến ả b·ị đ·ánh văn tám thước, hộc cả máu mồm.
Thúy Lan lom khom đứng dậy nghiến răng nói:
- Đáng ghét! Ả ta cố tình phi dao chậm lúc đầu để mình chủ quan.
Thiên An tiếp đất, nàng trong bộ giáp phục hiên ngang bước tới, giọng nói mỉa mai:
- Không bị dính một dao nào à? Né cũng khá đấy.
Thúy Lan nghiến răng, cô ta nhìn Thiên An câm phẫn nói:
- Ta đã quá sơ xuất, từ giờ ta sẽ tung hết sức để lấy mạng ngươi.
- Vậy để ta xem bản lĩnh ngươi tới đâu - Thiên An tự tin đáp.
Vừa dứt câu Thúy Lan đã giương cung bắn ra nhiều loạt tên, mỗi lần bắn ra năm mũi tên to tướng bay tới bao vây Thiên An,
Thiên An nhanh chóng dùng tốc độ của mình vừa tránh né vừa phi dao phản công Thúy Lan, Thúy Lan cũng vừa tránh dao vừa bắn tên, cả hai truy đuổi nhau từ dưới đất lên tới trên nóc nhà, dao và tên bay tán loạn như một cơn mưa giữa trời nắng.
Khi cả hai cùng ở trên không, Thúy Lan vận khí bắn một mũi tên cực to bay về phía Thiên An, Thiên An cũng đáp trả với một loạt dao bay tới, dao và tên lại v·a c·hạm tạo thành một v·ụ n·ổ lớn, khiến cả hai rơi xuống đất.
Nhận thấy đánh nhau nữa canh giờ nhưng cả hai ngang ngửa nhau, Thúy Lan quyết định ra một đòn nhầm kết liễu đối thủ.
- Đại Tiễn Thiên Kích!
Thúy Lan vận hết nguyên khí vào trong cây cung, biến nó to lên rồi bắn một mũi tên lên trời, mũi tên bay qua tầng mây rồi biến thành một mũi tên khổng lồ băng băng lao xuống vị trí của Thiên An, Thiên An lúc này tưởng như trụ trời đang ập tới, nàng thốt lên:
- Có cần to như vậy không?
Thúy Lan hét to:
- Đi c·hết đi con ả đáng ghét!
Mũi tên khổng lồ băng băng tiến sát Thiên An, Nàng như một tia chớp, dùng tốc độ nhanh nhất phi thân lên nóc nhà tránh né, cùng lúc đó mũi tên bay xuống đất tạo ra một v·ụ n·ổ lớn, trời long đất lở, bụi bay mịt mù, hết sức kinh khủng.
- Địa Dao Sát Trận!
Ngay tức khắc Thiên An dù không thấy gì nhưng nàng đã ghi nhớ vị trí đứng của Thúy Lan trước đó, nàng từ trên nóc nhà bay người vận khí vào Dao Pha Lê và đáp đất cắm thẳng con dao xuống mặt đường.
Lập tức mặt đường phát ra các tia sáng màu hồng lao đi từ vị trí của Dao Pha Lê đến chỗ Thúy Lan. Thúy Lan chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì từ dưới chân cô, một vòng tròn ma thuật có họa tiết ngôi sao năm cánh xoay tròn liên tục hiện ra và phát sáng dữ dội.
Từ bên dưới mặt đường, hàng chục con dao bay lên ghim thẳng vào người khiến ả hấp hối:
- Nhanh... nhanh quá - Nói được thêm ba chữ thì Thúy Lan gục xuống trúc hơi thở cuối cùng.
Thiên An ở bên này đứng lên cất dao vào người rồi nghĩ thầm" Mấy cái tên sở hữu Thần Binh, tên nào cũng phiền phức như nhau, khiến mình phải dùng đến sát trận."
Nghĩ rồi nàng nhanh chóng đi tìm Trương Lĩnh...
***
Trương Lĩnh sau khi rời khỏi cuộc chiến thì nhanh chóng đưa Mỹ Diệu đến trụ sở để người ở đó trông chừng nàng cho an toàn.
Sau đó Trương Lĩnh tìm đường đi đến cái tửu lầu mà hôm qua Mỹ Diệu nói để thám thính tình hình.
Sau khi hỏi thăm người dân trong thành, cuối cùng chàng cũng tìm ra cái tửu lầu này. Nhìn bên ngoài nó to khủng kh·iếp, cao tới mấy tầng, đèn lồng treo từ trên xuống dưới màu sắc sặc sỡ, không hổ danh là chốn ăn chơi hoa lệ.
Trương Lĩnh nghĩ bụng đứng ở ngoài nhìn thì cũng chẳng thu hoạch được gì, thế là chàng quyết định chờ tối đến sẽ cải trang thành khách đi vào đó xem sao.
***
Trong lúc đó, Thiên An đang trên đường đến trụ sở, nhưng nàng đi được một đoạn thì bỗng có một đám người tới chặn trước mặt nàng.
Một tên trong số chúng chỉ tay vào Thiên An nói:
- Chính là ả ta! Chính mắt tôi thấy ả đã g·iết c·hết Tứ tiểu thư.
Một cô nương mặc y phục màu đỏ, tuổi tầm hai mươi, tay cầm quạt tiến lên nói với vẻ cay đắng:
- Là ngươi? Có phải ngươi đã g·iết tiểu muội của ta?
Thiên An ở bên này thấy vậy thì than vản nói:
- Lại thêm một đám phiền phức nữa sao? Hôm nay vui như Tết ấy nhỉ?
Cô nương đó tức giận nói:
- Ta hỏi lại một lần nữa, có phải ngươi là người đã g·iết tiểu muội của ta hay không?
Thiên An bình thản đáp:
- Phải thì sao! Các ngươi tới trả thù cho con nhóc hỗn láo đó à?
Cô ta tức giận hô to:
- Đáng ghét! Mau tiến lên g·iết nó đòi lại mạng cho Tứ muội.
Sau câu nói của cô ta cả bọn người tay cầm đao, kiếm cùng nhau lao lên t·ấn c·ông Thiên An.
- Hôm nay gân cốt của bổn cung có vẻ được co dãn rồi đây.
Nói xong nàng nhanh chóng dùng tams mãnh pha lê phóng về phía bọn người kia khiến bọn chúng c·hết hết phân nửa số quân.
Những tên còn lại hoảng sợ chùn bước, cô nương cầm quạt bước lên nói:
- Các ngươi không phải đối thủ của ả ta, lui lại đi!
Nói rồi cô ta bước lên dùng cây quạt to tướng, quạt một cái hàng trăm thanh kiếm bay ra từ cây quạt khiến Thiên An há hốc mồm:
- Cái gì? Cây quạt mà quạt ra kiếm ư?
Dù bất ngờ nhưng Thiên An vẫn kịp phi thân tránh đi trong gang tấc. Cô nương kia lại tiếp tục quạt thêm một cái nữa, ngay lập tức một cơn bão lá khổng lồ hình thành và bay tới cuốn Thiên An bay vòng vòng trên không rồi rơi xuống.
- Đáng ghét! Cái quái gì thế này? Hết kiếm rồi tới lốc xoáy - Thiên An nói.
Cô nương kia cười to:
- Quạt của ta là Quạt Nguyên Tố, có thể thổi ra mọi thứ trên đời này, đừng vội bất ngờ, cuộc vui vẫn còn phía sau...