Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 303




Một bên khác,

Tần Từ ngồi bên trong căn phòng hắc bạch phân minh, nhìn bóng dáng quen thuộc trong máy tính.

Môi mỏng không khỏi giơ lên một đường cong.

Những ngày gần đây,

Hắn chưa từng gặp qua Nhiễm Bạch một chút.

Điên cuồng muốn nhìn thấy người kia, nhưng vẫn cố gắng khắc chế.

Đầu ngón tay chạm đến lên màn ảnh máy vi tính, phảng phất như vậy liền có thể cách không mà cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Bạch.

Tần Từ mắt sắc sâu sâu.

Hắn nghĩ, thử một lần cuối cùng nữa.

Nếu như người kia thật sự chán ghét, vậy hắn liền triệt để rời khỏi thế giới của cậu.

Kể cả là... Buông tay.

Chỉ cần có thể lại nhìn thấy cậu, nhìn thấy cậu là được.

"Cốc cốc cốc!"

Phòng nghỉ truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Lạc Ninh sửng sốt một chút, đi mở cửa:

"Tần, Tần Ảnh Đế..."

Lạc Ninh biết Nhiễm Bạch cùng Tần Từ có chút tin đồ.

Nhưng nghe đồn cũng chỉ là nghe đồn.

Trong ngành giải trí không thể tin nhất chính là nghe đồn.

Nhưng hiện tại Tần Từ thế mà tới đây!

"Ảnh đế tới tìm ai?"

Lạc Ninh bình phục lại cảm xúc, tỉnh táo hỏi.

"Tôi đến tìm Phong Bạch, cậu ấy ở đây không?"

Nghe thấy Tần Từ nói đến tìm Phong Bạch, Lạc Ninh trong lòng vẫn là không nhịn được chấn kinh.

Nghệ nhân nhà cô có quan hệ với Tần Ảnh Đế từ lúc nào?

Cứ việc trong lòng ngàn nghĩ bách chuyển, trên mặt Lạc Ninh vẫn không có quá nhiều biểu lộ, mỉm cười nói.

"Phong Bạch ở đấy, các cậu trò chuyện, tôi đi ra ngoài trước."

Lạc Ninh phất phất tay với Nhiễm Bạch rồi đi ra.

Lạc Ninh vẫn là có điểm nhãn lực độc đáo, sẽ không đi quấy rầy đối thoại giữa Tần Từ cùng Nhiễm Bạch.

Tần Từ nâng chân thon dài đi vào phòng nghỉ.

Đập vào mắt chính là tấm dung nhan làm hắn mong nhớ ngày đêm.

Nhiễm Bạch dựa đứng ở bên cửa sổ, một tay bỏ vào túi quần, một cái tay khác cầm một ly trà sữa nhẹ nhàng lay động.

Ống tay áo có chút xắn lên, lộ ra một vòng trắng nõn tinh xảo thủ đoạn, đường cong xương cổ tay ưu mỹ trôi chảy.

Dung nhan tinh xảo tuyệt luân dưới ánh mặt trời có vẻ hơi mơ hồ, nhiều thêm chút mông lung mỹ cảm.

Nhiễm Bạch nhìn thấy Tần Từ, giương môi cười nhẹ:

"Tần Ảnh Đế?"

Tần Từ môi mỏng hơi câu, tâm tình chênh lệch trước đó, từ khi gặp được người trước mặt cũng hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

"Tôi tới tìm cậu, muốn nói với cậu mấy câu có được không?"

Nhiễm Bạch như cười như không, mặt mày như vẽ:

"Đương nhiên là được."

Tần Từ tới gần Nhiễm Bạch, rất gần rất gần, bởi vì chênh lệch chiều cao, nhìn từ đằng xa thì giống như là Tần Từ đang ôm Nhiễm Bạch vào lòng.

"Cậu có bạn gái rồi?"

Nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch chưa thay đổi, trà sữa trong tay có chút lay động.

Bạn gái?

Tần Từ đã biết cái gì?

"Sao Tần Ảnh Đế lại nói như thế?"

Tần Từ mắt sắc sâu sâu.

Không phủ nhận...

"Tin đồn."

Đại khái, hắn vẫn không muốn nghe từ trong miệng Nhiễm Bạch nói ra.

Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, lông mi cong dài rung động nhè nhẹ, tự tiếu phi tiếu nói:

"Chân tướng của tin đồn thường thường đều không chính xác đâu."

Mắt sắc của Tần Từ có chút chấn động:

"Cho nên, cậu không có bạn gái?"

Ngữ khí không tự chủ thêm mấy phần nóng vội…

Mang theo, tất cả kỳ vọng của Tần Từ.

Nhiễm Bạch nhíu mày cười yếu ớt, nhạt cánh môi khẽ mở,

"Đương nhiên rồi."

Vốn dĩ cô là nữ có được không?

Sao lại có bạn gái?

Hay là Tần Từ đã nhìn thấy thứ rác ngày kinh nguyệt kia.

Chậc,

Phiền phức.

Tần Từ bỗng nhiên cười, mặt mày trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết hoà tan đầu mùa xuân, triền miên mấy phần ôn nhu.

Tần Từ không muốn quản Nhiễm Bạch nói dối hay nói thật.

Hắn đều coi là thật.

Rất thật, rất thật.

Tần Từ duỗi hai tay giam cầm Nhiễm Bạch trên vách tường, môi mỏng cắn ra từng chữ, mỗi chữ mỗi câu nói cực kỳ rõ ràng.

Mang theo một cỗ ôn nhu lưu luyến:

"Anh nói anh thích em, em tin không?"