Đúng không.
Hắn không nghĩ buông tay, cũng không muốn quên người kia.
Rõ ràng, là hắn thích cậu trước.
Cậu có bạn gái?
Quen biết sau? Trước kia? Hay là sớm hơn?
Một ly rượu nữa uống cạn. Tần Từ lười biếng nằm trên ghế sa lon, một đôi mắt hẹp dài mang theo băng lãnh cùng hào quang mà người khác chạm không đến.
Cẩn Cảnh nhìn dáng vẻ Tần Từ say đến mơ mơ màng màng, nhận mệnh thở dài một hơi.
Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, Tần Từ mang theo sự yếu ớt, cô đơn, mê mang thế này.
Cậu nói cái này đều là chuyện gì chứ?
Lấy điện thoại của Tần Từ, nhìn thấy số điện thoại của Nhiễm Bạch ở trên cùng, Cẩn Cảnh gọi tới.
Nhìn người dựa vào ở trên ghế sa lon, trong lòng nói nhỏ:
Nhìn thấy cậu tới mức này, huynh đệ tôi liền vì cậu mà sáng tạo một cái cơ hội.
Có thể bổ nhào vào Phong Bạch hay không thì phải xem chính cậu.
Một bên khác Nhiễm Bạch nhận điện thoại, nhíu mày?
Tần Từ? Muộn như vậy, có chuyện gì?
"Cậu là Phong Bạch sao?"
Nghe được một giọng nam xa lạ, Nhiễm Bạch lười biếng tựa trên ghế da mềm, hai chân chồng giao đặt lên bàn. Hững hờ "Ừ" một tiếng.
Nghe thấy Nhiễm Bạch thừa nhận, Cẩn Cảnh thở dài một hơi, tiếp tục nói:
"Cậu có thể đến quán bar Lam Nguyệt một chuyến không? Tần Từ hắn uống say. Tôi không có thời gian đưa hắn về."
Ngón tay thon dài của cô xoay tròn một chiếc bút chì bấm, nghe được câu này, động tác trên tay dừng một chút.
Ngay lúc Cẩn Cảnh thấp thỏm bất an chờ đợi Nhiễm Bạch trả lời.
Nhiễm Bạch chậm rãi mở miệng, thanh tuyến hoa lệ ưu mỹ như khúc nhạc tuyệt vời nhất thế gian:
"Phòng số mấy?"
Nghe Nhiễm Bạch nhàn nhạt hỏi thăm, Cẩn Cảnh thở dài một hơi.
Ừm, Tần Từ gia hỏa này, còn có thể.
"Phòng 302."
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, bút chì bấm trong tay phi tốc xoay tròn rồi đặt trên bàn. Mũi chân rơi xuống đất, đứng dậy. Góc áo xẹt qua một đường cong duyên dáng trong không trung.
"Ừm, tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, đứng trong màn đêm, vẫy gọi một chiếc xe taxi.
Xe taxi ngừng trước mặt Nhiễm Bạch, Nhiễm Bạch duỗi tay mở cửa xe, chân thon dài vượt đi vào.
"Đi quán bar Lam Nguyệt."
Nghe Nhiễm Bạch lạnh nhạt nói, tài xế đại thúc quay đầu nhìn nhìn.
Nhìn thấy chính là một thiếu niên đeo khẩu trang đen.
Bộ dáng hẳn là chưa đến hai mươi tuổi.
"Tiểu hỏa tử à, coi như chú lải nhải nhiều chuyện, nhưng nếu như có việc gì cũng đừng đi quán bar, chỗ đó quá loạn."
Nhiễm Bạch khẽ cười:
"Cháu là đi đón người."
Tài xế đại thúc nhẹ gật đầu: “Được rồi, loại địa phương nhe quán bar này, vẫn là không nên đi."
Một đường lặng im đến quán bar Lam Nguyệt.
"Bao nhiêu tiền ạ?"
Nhiễm Bạch có chút ngước mắt hỏi.
Tài xế đại thúc khoát tay áo:
"Tổng cộng là ba mươi tư tệ, cháu đưa chú ba mươi là được."
Động tác trên tay cô dừng lại, lông mi che lại hắc ám bên trong đôi mắt.
"Không cần, sao có thể chiếm tiện nghi của chú được?"
Giao xong tiền xe, nhìn thấy tài xế lái xe rời đi.
Môi Nhiễm Bạch khẽ vẽ lên độ cong như cười như không, không biết là mỉa mai, hay chỉ là lạnh nhạt.
Có lẽ, thế giới này… vẫn còn có người tốt.
Có điều, cũng không liên quan gì với loại người sinh tại hắc ám như cô.
Đi vào quán bar Lam Nguyệt,
Khí tức hỗn loạn tưng bừng l.
Nam nam nữ nữ ăn mặc hở hang, chạy khắp trong đám người. Phụ nữ trang điểm sặc sỡ, cùng vô số người chuyện trò vui vẻ. Người đàn ông nhìn như bưng rượu thân sĩ mà cười cười, thế nhưng bàn tay lại không thành thật sờ qua vòng eo cô gái.
Trên sân khấu có cô gái mặc hở hang đang vặn vẹo múa cột, ngẫu nhiên ném một cái hôn gió với khán giả dưới đài. Trêu chọc vô số người thét lên.
Mùi rượu cùng mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí, âm thanh cười vang và cãi nhau không ngừng vang dội.
Cho dù là nơi hẻo lánh cũng không mất đi náo nhiệt.
Nhiễm Bạch có chút lông mày, nơi này, loạn như thế, sao Tần Từ lại tới đây?
Dựa theo số phòng mà Cẩn Cảnh cho, đẩy cửa ra.
Đập vào mắt chính là dung nhan quen thuộc trên ghế sa lon.
Cẩn Cảnh nhìn thấy Nhiễm Bạch, thở dài một hơi:
"Cậu có thể đến, vậy tôi đi đây."
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, hững hờ "Ừ" một tiếng.
Cô đỡ Tần Từ lên, thử hỏi:
"Tần Ảnh Đế?"
Tần Từ tựa hồ đã say, đôi mắt phượng hẹp dàu có vẻ hơi mê ly, không còn sự băng lãnh trước đó.
"Hả?”
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, vẫn được, còn biết mình là Tần Từ.
Đỡ Tần Từ đi ra gian phòng, Nhiễm Bạch câu môi lên một đường cong nhàn nhạt:
"Tần Ảnh Đế, anh có thể hay không... Tự mình đi mấy bước?"
Cô mẹ nó đỡ rất phí sức đấy!
Tần Từ cái hiểu cái không trừng mắt nhìn, một đôi mắt vô tội nhìn về phía Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch: "..."
Cô sai, cô không nói chuyện với người say rượu.
Phí sức kéo Tần Từ ra ngoài, vẫy gọi một chiếc xe taxi.
Nhiễm Bạch thở dài một hơi, đẩy Tần Từ vào bên trong.
Cuối cùng cũng được giải thoát.
"Đi chung cư Hoa Linh số 3."
Nhiễm Bạch nói với tài xế.
Làm sao biết được…
Bỗng nhiên Tần Từ nắm lấy eo Nhiễm Bạch đầu cọ xát tại xương quai xanh của cô, tiếng nói mát lạnh đạm mạc nhưng lại mang theo một bộ sầu triền miên.
"Bảo bối..."
Nhiễm Bạch: "..."
Tài xế đại thúc quay đầu quái dị nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch cùng Tần Từ, cười cười:
"Thời đại này cũng thoáng cởi mở hơn nhiều, các cậu cùng một chỗ cũng không có gì."
Nhiễm Bạch mặt không biểu tình, cánh môi anh đào hé mở:
"Chú hiểu lầm, chúng tôi không phải loại quan hệ đó."
Đáng tiếc, ngay lúc Nhiễm Bạch vừa nói dứt lời, tiếng nói ôn nhu lưu luyến của Tần Từ lại vang lên:
"Bảo bối, anh thích em, rất thích..."
Lần này, khóe miệng Nhiễm Bạch có chút run rẩy.
Tài xế đại thúc nghe nói như thế, thoải mái cười cười:
"Các cậu cùng một chỗ rất tốt."
Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, không tiếp tục giải thích.
Càng tô càng đen, còn không bằng không nói gì cả.
Một đường đi đến chung cư Hoa Linh.
Nhiễm Bạch đỡ Tần Từ xuống xe, đi vào thang máy, tới tầng bảy.
Cửa thang máy mở, Nhiễm Bạch đỡ Tần Từ đi ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng của Tần Từ.
"Tần Ảnh Đế? Chìa khoá nhà anh ở đâu?"
Tần Từ nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch, nhưng lại không hề mở miệng.
Nhiễm Bạch hỏi lại vài câu, Tần Từ vẫn trừ nhìn chằm chằm Nhiễm Bạch thì không nói gì.
Nhiễm Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, được rồi.
Nhiễm Bạch lấy ra chìa khoá nhà mình, chậm rãi mở khóa.
Phí sức đỡ Tần Từ đến trong phòng khách, để Tần Từ nằm xuống.
Nhiễm Bạch thở dài một hơi.
emmmm, cuối cùng cũng xong việc.
Làm sao biết, một tay Tần Từ bỗng nhiên ôm lấy eo Nhiễm Bạch.
Một trận trời đất quay cuồng, đem Nhiễm Bạch đặt ở dưới thân.
Nhiễm Bạch có chút híp mắt mắt, trên mặt không có vẻ kinh hoảng, giống như cười mà không phải cười nhìn Tần Từ:
"Tần Ảnh Đế, muốn làm gì, hả?"
Giọng nói của thiếu niên hoa lệ ưu mỹ, như âm phù êm tai nhất thế gian. Âm cuối nhẹ nhàng giương lên, lộ ra chọc người.
Tần Từ bỗng nhiên duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt Nhiễm Bạch.
Tiếng nói khàn khàn trầm thấp, lại ẩn chứa vô số triền miên lưu luyến.
"Phong Bạch, anh thích em."
Nhìn thiếu niên ở dưới người mình trong giấc mơ này, Tần Từ không chút che giấu sự ôn nhu lưu luyến trong mắt mình.
Trong hiện thực, hắn không thể nói cho Phong Bạch biết
Trong mơ, tất nhiên có thể chứ?
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, lông mi run rẩy:
"Tôi biết."
Tần Từ chợt cười, tiếng cười nhiễm lên mấy phần khàn khàn, không phụ sự trong trẻo lạnh lùng cấm dục trước đó:
"Thế nhưng em không thích anh."
Trong giọng nói mang theo vài phần ủy khuất lên án, tựa hồ mười phần thương tâm.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, cánh môi câu lên một vòng cười tà, mặt mày chói loá, xoay người đem Tần Từ đặt ở dưới thân.