Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 195




Cô gái trào phúng cười cười: "A! Cô cố ý!"

Cô gái cũng biết, là bởi vì có người đụng vào nhân viên này nên trà sữa mới đổ đến trên người mình.

Nhưng nghĩ đến trà sữa nóng hổi suýt một chút nữa là hất hết lên trên người mình, trong lòng liền nổi giận, ánh mắt nhìn Hứa Khả Khả càng không tốt.

Nói tóm lại, chính là giận lây sang Hứa Khả Khả.

Về phần người đụng vào Hứa Khả Khả không biết đã sớm chạy đi đâu rồi.

Ừ, nhìn đến đây, nếu là dựa theo kịch bản của văn tổng giám đốc, một lát nữa nam chính nhất định sẽ xuất hiện.

Đáng tiếc, hiện tại kịch bản đã nát đến không được.

Mà nam chính, ha ha, Nhiễm Bạch lại là nam chính?

Nhiễm Bạch mới vừa đi ra khỏi quán cà phê, liền thấy trên bản đồ giả lập hiện ra một chấm màu xanh lục, phía trên đánh dấu rõ ràng, là Hứa Khả Khả.

Nhiễm Bạch hơi suy nghĩ.

Nâng đôi chân thon dài hướng tới vị trí của Hứa Khả Khả.

Mà đứng nam tử đứng bên cạnh cô gái kia, mắt lạnh nhìn Hứa Khả Khả:

"Bất kể nói thế nào, cô làm bạn gái của tôi bị thương, đây là sự thật."

Hứa Khả Khả trong mắt mang theo nước mắt, không biết nói gì cho đúng.

Nhưng thật sự là cô bị người khác đụng vào.

Lúc này, Nhiễm Bạch nhấc chân đi vào cửa hàng trà sữa, một thân áo khoác màu đen hiện ra dáng người dong dỏng cao, da thịt trắng nõn như men sứ. Mặt mày trong trẻo lạnh lùng, sườn mặt hoàn mỹ.

Cô nhìn thấy bóng dáng Hứa Khả Khả bối rối luống cuống, Nhiễm Bạch nhấp nhẹ cánh môi, giọng nói đạm mạc:

"Việc của cô ấy, nói với tôi."

Nam tử nhìn thấy Nhiễm Bạch, trong mắt xẹt qua một vòng e ngại, nhếch miệng lên cười:

"Hoá ra Tô tiểu thư quen biết cô gái này sao?"

Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, thanh âm băng lãnh mát lạnh, khẽ vuốt cằm: "Ừm."

Nam tử cười lên ha ha, trong mắt mang theo vài phần kiêng kị, người của Tô gia, cũng không phải là người mà hắn có thể chọc nổi.

"Hoá ra là vậy, kỳ thật cũng không có gì. Chúng ta còn có việc, đi trước."

Dứt lời, nam tử nhanh chóng dắt cô gái rời đi.

Cánh tay cô gái bị nam tử bóp có chút đau, thở nhẹ một tiếng, nhìn thấy nam tử không phản ứng chút nào, cũng biết cô gái trước mặt này không đơn giản, thế là chỉ có thể không cam lòng mà đi theo nam tử.

Nhiễm Bạch nhìn Hứa Khả Khả sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cánh môi đỏ mọng khẽ mở, giọng nói đạm mạc dễ nghe vang lên:

"Đi."

Hứa Khả Khả nghe Nhiễm Bạch nói, có chút không kịp phản ứng, nhìn thấy Nhiễm Bạch đi ra ngoài, mới biết được Nhiễm Bạch đang nói chuyện với mình, có chút ngại ngùng nhìn thoáng qua đồng nghiệp của mình, cô gái kia khẽ gật đầu với Hứa Khả Khả.

Hứa Khả Khả đuổi theo Nhiễm Bạch.

Nữ nhân viên nhìn thấy Hứa Khả Khả rời đi, tự lẩm bẩm, còn mang theo một cỗ đố kị:

"Thật là, không biết từ lúc nào đã trèo được lên Tô Gia."

Nhưng mà, Hứa Khả nhưng cũng không biết nữ nhân viên đố kị ở sau lưng, có chút bứt rứt ngồi ở trong xe.

Không biết vì sao mà cô có cảm giác vừa rồi Nhiễm Bạch rất lạnh, lạnh như không có một tia cảm xúc.

Bình thường không phải như vậy.

Bình thường trong mắt Nhiễm Bạch chắc chắn sẽ có ý cười, khóe môi sẽ không tự giác cong lên.

Nhưng mà hiện tại Nhiễm Bạch khiến cho người khác cảm giác chính là lạnh, nhất là khi ở bên người Nhiễm Bạch, loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt.

Đáy mắt như có một mảnh hàn băng.

Nhiễm Bạch ngồi thẳng tắp ở trong xe, thần sắc băng lãnh, khuôn mặt thanh tú tinh xảo, lộ ra băng lãnh khiến người đối diện hít thở không thông.

Đồng thời, Phong Lạc cũng cảm thấy kỳ quái, ngay tại trước đó, lúc ký chủ ở cùng một chỗ với tên yêu nghiệt kia cũng không phải cái dạng này.

Sao bây giờ lại thế này?

Không có ai chú ý tới sắc mặt của Nhiễm Bạch càng ngày càng tái nhợt, tái nhợt... Đến mức không có chút huyết sắc nào, nhìn không giống như là dáng vẻ của một nhân loại nên có.