Nhiễm Bạch nhấc chân lên, chậm rãi đi đến bên cạnh bà ta, một cặp mắt đào hoa khiến hồn xiêu phách lạc tản ra ánh sáng lóa mắt, từng hành động cử chỉ tràn ngập tôn quý và ưu nhã, từ trên cao nhìn xuống người đàn bà trước mặt:
"Đã dám đánh cược thì phải dám chịu hậu quả thôi, có ý kiến?"
Chậc chậc chậc
Quả là tiêu chuẩn kép nghiêm trọng.
Nếu như người thua chính là cô, xin hỏi cô sẽ còn giống như bây giờ?
Đáp án, đương nhiên là: sẽ không!
Người đàn bà có chút trợn tròn mắt, nhưng lại không có lời nào để nói.
Bởi vì đây là sự thật. Bà ta căn bản không có cách nào phản bác sự thật.
Thật lâu, mới mở miệng nói: "Cho dù là đánh cược đi chăng nữa, nhưng hiện tại Lý gia đã bị cô làm thành dạng này. Cô cũng nên thu tay lại chứ, vì sao còn muốn tổn thương người vô tội?"
Nhiễm Bạch mặt mày ngả ngớn, âm cuối giương cao, mang theo một cỗ hàn ý: "Vô tội?"
Người đàn bà có chút chột dạ cúi đầu, trong mắt chưa oán hận, thầm nghĩ: Hôm nay cô đối xử tàn nhẫn với con của tôi như vậy, ngày sau tôi nhất định phải làm cho cô quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tha thứ!
Nhiễm Bạch nhếch miệng cười:
"Vậy thật là xin lỗi, con người tôi luôn là có thù tất báo."
Vô tội là cái gì? Cô không biết.
Người đắc tội cô, không phải chết thì chính là sống không bằng chết.
Người đàn bà nắm chặt tay, trong mắt dần dần chuyển hóa thành hận ý.
Rõ ràng có thể bỏ qua cho bọn họ dễ như trở bàn tay. Vì sao cứ níu lấy không buông! Cô có thực lực này thì vì sao không nói sớm! Nếu như cô nói sớm thì sao tôi có thể trêu chọc cô!
Tóm lại, trong lòng bà ta, ngàn sai vạn sai đều là Nhiễm Bạch!
Cũng không nghĩ một chút, nếu như không phải chính mình muốn chết, Nhiễm Bạch sẽ để ý tới bà ta sao?
Trong lòng bà ta âm thầm thề rằng, sỉ nhục ngày hôm nay, ngày sau tất báo. Con ngươi rủ xuống mang theo nồng đậm oán hận.
Nhiễm Bạch như cười như không: "Vậy sao? Có phải là muốn giết tôi không?"
Người đàn bà nghe thấy Nhiễm Bạch nói ra tiếng lòng của mình, trong mắt xẹt qua một tia bối rối, cắn răng nói: "Không có."
Trong lòng an ủi bản thân rằng, hiện tại nhẫn nại là vì ngày sau trả thù.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, nét mặt tươi cười xán lạn: "Đáng tiếc, kẻ muốn giết tôi quá nhiều, bà quá yếu, không có chỗ xếp hàng."
Nghe Nhiễm Bạch nói, người đàn bà cắn chặt môi, không nói một lời.
Nhiễm Bạch vẩy vẩy sợi tóc rối trên vai, hời hợt nói:
"Tôi chính là thích bà muốn giết tôi, nhưng lại bày ra bộ dáng giả vờ như không oán không hận."
Người đàn bà: "..."
Xin nhờ, lời này có phải là có chút quá phách lối không?
Hứa Khả Khả bật cười, lời nói của Tô tiểu thư... Cô rất thích.
Một bên trên đỉnh đầu Lý cha toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy phu nhân của mình bị khó xử cũng không dám tiến lên nói cái gì?
Đi gây sự với Tô Gia, trừ phi không muốn sống.
Nhiễm Bạch chỉ tay vào Lý Phong, nói với Lý cha:
"A, chú à, có muốn báo thù cho hắn không?"
Lý cha tùy ý liếc mắt nhìn Lý Phong không có chút sức lực nằm trên mặt đất, đầu lắc giống như là trống, trên mặt mang theo nịnh nọt, chân chó mà nói:
"Thằng nghịch tử này khiến cho Tô tiểu thư tức giận, nên làm như vậy."
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn Lý cha, khóe miệng ngậm lấy một vòng ý cười, một mặt thuần lương vô hại:
"Chú nghĩ như vậy thật sự là đáng tiếc, nếu không tôi lại có nhiều thêm một cái đồ chơi rồi."
Trong giọng nói mang theo đáng tiếc, phảng phất thật sự thất vọng vì mất đi một cái đồ chơi.
Lý cha: "..."
Ông ta hiện tại nên cảm thấy thật là may mắn vì vừa rồi đã nói như vậy,
Một bên người đàn bà ôm Lý Phong, trong mắt lóe lên lệ khí.
Cô ta thế mấy bà làm đồ chơi!