Tô Dạ Hiên cười lên ha hả, Tịch Nhược Hàm kinh hô một tiếng, thân thể bị Tô Dạ Hiên trêu chọc trở nên xụi lơ bất lực.
Tô Dạ Hiên nhìn cô gái đỏ bừng hai gò má, trong mắt càng nồng đậm mị dục.
Tịch Nhược Hàm cảm giác có chút không được tự nhiên, hơi giật giật, kết quả trực tiếp đốt lửa trên người Tô Dạ Hiên.
Tô Dạ Hiên nhếch miệng lên cười tà mị, dùng tay chỉ vào tiểu đệ của mình, khí tức của bá đạo tổng giám đốc lập tức hiển rõ:
"Cô gái, chính cô đốt lửa, tự mình đến dập."
Tịch Nhược Hàm mê mang, dựa vào ý thức hôn Tô Dạ Hiên.
Tô Dạ Hiên giam cầm hai tay Tịch Nhược Hàm, cưỡng hôn một đường hướng phía dưới.
Quần áo xé nát đầy đất.
Trong không khí mang theo nồng đậm hương vị tình dục.
Lúc Mạc U Anh đi vào quầy tiếp tân, kiêu căng hất cằm lên:
"Tôi là vị hôn thê của Tô Dạ Hiên, muốn tìm Tô Dạ Hiên."
Nhân viên lễ tân khó xử cau lông mày, vị Tô thiếu gia vừa rồi mang theo một cô gái đi vào.
Mạc U Anh nhìn thấy nhân viên lễ tân như thế, tâm chìm xuống phía dưới, uy hiếp nói:
"Nếu như cô không nói cho tôi, cô cũng không cần ở đây làm việc nữa."
Nhân viên lễ tân bất đắc dĩ, nói:
"Tô thiếu gia ở phòng 1003."
Mạc U Anh biết số phòng, giẫm lên giày cao gót mà đi.
Khí thế kia, hơi có chút tư vị của chính thê đi bắt gian chồng với tiểu tam.
Đi đến gian phòng 1003, Mạc U Anh do dự chốc lát, sau đó đẩy cửa đi vào, đập vào mắt khiến cho lý trí của cô ta mất sạch.
Quàn áo bị xé nát tán loạn trên mặt đất, trong không khí nồng đậm hương vị tình dục.
Cô ta làm sao có thể không biết, đây là cái gì!
Mạc U Anh bừng bừng đi đến trước mặt Tô Dạ Hiên, bộ dáng giả vờ như không thể tin, nước mắt đảo quanh hốc mắt:
"Dạ Hiên, anh, làm sao có thể..."
Tô Dạ Hiên nhìn thấy Mạc U Anh xuất hiện thì sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ nghĩ, đây không phải là vị hôn thê tiện nghi của hắn sao?
"Sao cô lại tới đây?"
Trong giọng nói của Tô Dạ Hiên mang theo không vui, vạn nhất bị người hữu tâm theo tới thì sao, vậy thanh danh mà hắn gây dựng bao năm nay sẽ bị hủy!
Mạc U Anh cắn chặt môi, ánh mắt cơ hồ muốn giết người, nhìn bộ dáng thoải mái của Tịch Nhược Hàm, trên cổ xanh xanh tím tím, trong lòng như núi lửa muốn bộc phát! Thật là muốn xé nát ả! Nhưng lý trí nói cho cô ta biết! Không thể làm như vậy!
"Em, thật xin lỗi, là em quấy rầy hai ngươi."
Mạc U Anh hai mắt rưng rưng, một bộ thương tâm gần chết, xem ra muốn đi ra ngoài, nếu là người đàn ông bình thường, nhất định sẽ đuổi theo.
Tự nhiên, Tô Dạ Hiên cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng cánh tay lại bị Tịch Nhược Hàm nắm thật chặt, một đôi mắt xinh đep cầu khẩn nhìn Tô Dạ Hiên, phảng phất đang cầu xin hắn đừng đi.
Tô Dạ Hiên bị ánh mắt như vậy nhìn đến tâm thần rung động, thế nhưng hắn vẫn biết rất rõ ràng, hắn hiện tại hẳn là nên đi ổn định Mạc U Anh.
Ngay tại lúc Tô Dạ Hiên muốn hành động thì cửa đột nhiên bị đá văng, ngay sau đó, từng dãy camera xông vào đến hoa mắt.
Tô Dạ Hiên lóe lên chấn kinh, vội vàng cầm quần áo lên che khuất thân dưới, lạnh giọng nói:
"Cút ra ngoài hết cho tôi!"
Nhưng mà, những ký giả kia làm sao có thể nghe Tô Dạ Hiên, ba người gần nhất líu ríu không ngừng hỏi:
"Tô Thiếu, anh có thể giải thích một chút, đây là có chuyện gì?"
"Tô Thiếu, xin hỏi các ngươi đang chơi 3p sao?"
"Tô Thiếu, chẳng lẽ anh đang lên giường với tình nhân thì bị vị hôn thê gặp được sao?"
"Mạc tiểu thư, lúc nãy cô đã nhìn thấy cái gì?"
"Mời giải thích một chút."
Đèn flash 'tanh tách' 'tanh tách', không biết đã chụp bao nhiêu tấm hình.
Tô Dạ Hiên sắc mặt cực kỳ khó coi, Mạc U Anh cũng không chịu nổi.
Duy chỉ có Tịch Nhược Hàm đang cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia khoái ý.
Chờ người của Tô Dạ Hiên đuổi hết phóng viên ra ngoài, bắt bọn họ giao camera ra.
Đáng buồn, những hình ảnh kia căn bản không thể tiêu hủy hết, bởi vì người có chút tâm cơ đã sớm chạy mất không thấy.