Nhiễm Bạch rời đi, trực tiếp trở lại Luyện Ngục doanh, chuẩn bị chơi thời gian còn lại.
Nhìn lại người bị nàng giết chết
Nhiễm Bạch nhàm chán bĩu môi:
"Cái này chơi không vui."
Trong đầu bỗng nhiên vang lên âm thanh lo lắng của Phong Lạc:
"Kí chủ! Nam chính sắp chết!"
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, chậm rãi đi ra khỏi gian phòng tràn ngập máu tươi, thanh âm lười biếng nói:
"Đừng hoảng hốt, không phải là còn chưa có chết sao."
Phong Lạc: "..."
Kí chủ, ngươi dùng tâm chút đi, nếu nam chính chết rồi, vị diện này chúng ta liền thật chơi xong.
"Kia kí chủ, bây giờ có phải là cô nên đi cứu nam chính không."
Phong Lạc tốt tính nói.
Nhiễm Bạch đá văng dao găm bên cạnh chân:
"Ừm."
...
"Chậc chậc, thật sự là nhàm chán."
Sở Hạo nhìn thấy Nhiễm Bạch nói vậy thì liếc mắt, không vui mà nói:
"Ta không phải bảo nàng hôm nay về sớm một chút sao."
Nhiễm Bạch ngồi trên ghế, nhìn trên bàn đủ loại điểm tâm ngọt, nhíu mày:
"Ngươi đến Túy Tiên Cư mua?"
Sở Hạo tức giận:
"Sao nàng không nghĩ là chính ta làm?"
Nhiễm Bạch rất trả lời thành thật:
"Không nghĩ tới."
Sở Hạo co quắp khóe miệng,
"Được rồi, nếm thử xem."
Nhiễm Bạch cầm lấy một khối bánh ngọt hoa đào, nếm nếm, rất cho mặt mũi nói:. truyện teen hay
"Mùi vị không tệ."
Sở Hạo hừ một tiếng,
"Đó là đương nhiên."
Biết nàng thích ăn điểm tâm ngọt, đây chính là bản vương luyện rất lâu.
"Ài, nàng cùng phụ hoàng đã nói cái gì vậy, khiến cho ông ta lập tức lập ta làm Thái tử."
Sở Hạo trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, hiếu kì hỏi.
Trước đó đã hứa với Nhiễm Bạch, cậu đấu cùng Bắc U Thần.
Nào biết được, tên kia thâm tàng bất lậu, khiến cho cậu phải xuất ra mấy phần đấu ý.
Cuối cùng, cậu dựa vào một tia ưu thế nhỏ bé mới có thể thắng, kết quả Nhiễm Bạch trực tiếp xuất hiện, cứu Bắc U Thần.
Dựa theo lời hứa, phụ hoàng thật sự lập cậu làm Thái tử.
Phải biết, lúc ấy cậu chỉ là một cái hoàng tử gỗ mục.
Nhiễm Bạch nghiêng mắt nhìn Sở Hạo, vừa cười vừa nói:
"Muốn biết?"
Sở Hạo nhẹ gật đầu, cậu thật sự hiếu kỳ!
Nhiễm Bạch nhướng mày:
"Không nói cho ngươi."
"Được rồi, nàng không nói thì thôi vậy."
Phong Lạc: "..."
Nó làm sao quên được, là kí chủ muốn nhân vật phản diện giết chết nam chính.
Một năm sau
Thời gian một năm, phát sinh rất nhiều chuyện, đủ để thay đổi hết thảy.
Tỷ như, hoàng thượng của Thiên Lăng quốc lập vị ngũ hoàng tử luôn luôn nhu nhược làm Thái tử.
Mà Tam Hoàng Tử ôn hoà bởi vì thất tình mà tinh thần sa sút, vô duyên với hoàng vị.
Về sau, ngay lúc đám đại thần đều cho rằng Thiên Lăng quốc sẽ rơi vào tay hôn quân.
Ngũ Hoàng Tử đột nhiên thay đổi tác phong, động tác mạnh mẽ vang dội, đem tất cả gian tế thanh trừ, từ đó những đám người có tâm tư khác đều cúp đuôi lại.
Nam nữ chính của kịch bản vẫn cứ tiếp tục như thế, hoàng triều đã sớm vỡ vụn, bây giờ đang đi vào con đường ngược luyến.
Mà Cố Vận Dịch từ đầu đến cuối đều không có tìm được, cuối cùng thực lực bị người ta diệt trừ.
Mà một năm qua này
Có một người! Danh vang thiên hạ!
Nghe nói người vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật!
Đó chính là, một sát thủ có danh hiệu Anh Túc.
Không ai biết sát thủ này có hình dạng thế nào, bao nhiêu tuổi, là nam hay là nữ.
Chỉ biết Anh Túc ra tay, tức là phải chết không nghi ngờ!
Nghe nói mỗi nhiệm vụ mà Anh Túc tiếp mỗi đều hoàn mỹ hoàn thành, mà mỗi người chết dưới tay Anh Túc đều có một đoá hoa!
...
Lại một nhiệm vụ hoàn thành, Nhiễm Bạch ôm Phong Lạc, quang minh chính đại đi ra khỏi hiện trường.
Trong mắt lóe sáng
Vị diện này một chút cũng không còn vui nữa, nên rời đi rồi.