"Tuổi thọ của ta còn bao nhiêu thời gian?"
Cố Nam Thành cũng không lề mề, nói thẳng.
Trong trăm năm qua, mỗi một đế vương đều sống không quá năm mươi tuổi, bây giờ, hắn đã bốn mươi sáu, không biết còn bao nhiêu thời gian.
Kỳ thật, Cố Nam Thành trong lòng còn có một tia hy vọng, chính là Nhiễm Bạch đã vui lòng bài trừ nguyền rủa, liệu có phải hắn cũng có thể sống sót lâu hơn.
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn Cố Nam Thành, không chút lưu tình nói:
"Nguyền rủa được giải, từ đây mỗi người đều có thể sống qua năm mươi tuổi, nhưng bởi vì ngươi đã trải qua vô số lần bị nguyền rủa tàn phá, có thể sống quá năm mươi tuổi, xem như may mắn."
Cố Nam Thành cười khổ một tiếng:
"Nhiễm Bạch cô nương, xem ra Cố Vận Dịch thật sự sắp kế vị rồi."
Nhiễm Bạch ung dung nhàn nhàn đứng dậy, nhìn Cố Nam Thành một chút, phun ra bốn chữ, mang theo ghét bỏ:
"Trong lời nói có hàm ý."
Cố Nam Thành gượng cười vài tiếng, không quan trọng nói,
"Đúng vậy, ta chính là hi vọng ngươi có thể cứu ta một mạng, dù sao làm gì có ai không muốn sống lâu trăm tuổi đâu?"
Tuy là nói không quan trọng, nhưng tay Cố Nam Thành giấu ở trong tay áo vẫn nắm chặt, mang theo mong đợi không dễ dàng phát giác.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, mặt mày cong cong, trong giọng nói mang theo hời hợt:
"Ngươi sống hay chết, không liên quan gì đến ta. Việc giải nguyền rủa, chỉ vì ta thích."
"Đúng vậy."
Cố Nam Thành tiếc nuối thở dài, nắm tay giấu ở trong tay áo tay nổi gân xanh, tia căm hận trong mắt cũng biến mất.
Vì sai không cứu hắn? Rõ ràng là chuyện dễ như trở bàn tay, vì sao không chịu cứu hắn!
Cố Nam Thành trong lòng kêu gào, ngay cả nguyền rủa cũng có thể giải, sao lại không muốn cứu hắn một chút!
Nhiễm Bạch nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Nam Thành, cười cười.
Con người ấy mà, luôn luôn cái dạng này, mãi mãi cũng học không được thỏa mãn.
Ngươi có tư cách gì để bản điện giúp ngươi? Không có.
Không làm mà đòi hưởng, cuối cùng sẽ để người trầm mê đánh mất chính mình.
Mắt lạnh nhìn vào sâu trong mắt Cố Nam Thành ẩn chứa một vòng oán hận.
Nhiễm Bạch không hề bị lay động, trực tiếp rời khỏi đại điện, lưu lại một câu, giống như lẩm bẩm, lại như cảnh cáo:
"Con người, mãi mãi cũng học không được cách thỏa mãn đâu..."
Cố Nam Thành nghe Nhiễm Bạch nói vậy, con ngươi thít chặt, phức tạp nhìn bóng lưng Nhiễm Bạch rời đi.
Là hắn... Trầm mê sao?
...
Dịch Vương Phủ,
Cố Vận Dịch đi qua đi lại trước cửa lớn, chăm chú nhìn ngoài cửa.
Cách một lúc lại hướng ngoài cửa nhìn một lần, không nhìn thấy bóng người, tâm sự càng nặng nề nói với Vô Tình:
"Vô Tình, ngươi nói xem khi nào thì Bạch cô nương mới trở về?"
Vô Tình: "..."
Vô Tình lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ:
"Chủ tử, người đã đứng ở đây một canh giờ, Bạch cô nương đến lúc đó tự nhiên sẽ trở về."
Cố Vận Dịch nhíu lông mày, buồn bực nói.
"Thế nhưng ta lo lắng nàng, vạn nhất phụ hoàng muốn ra tay với Bạch cô nương thì làm sao bây giờ?"
Vô Tình co quắp khóe miệng, âm thầm liếc mắt một cái.
Chủ tử, người có biết không? Người bây giờ giống như là hòn vọng thê* vậy.
*truyện "hòn vọng phu" kể về người phụ nữ chờ chồng đến hoá đá, "hòn vọng thê" thì mình hiểu ngược lại, chờ vợ đến hoá đá.
Đương nhiên, lời này Vô Tình cũng chỉ nghĩ một chút, vạn vạn không dám nói ra.
"Chủ tử, ngươi yên tâm đi, Bạch cô nương nhất định không sao đâu."
Cách đó không xa, Cố Vận Dịch nhìn thấy một bóng dáng đang chậm rãi đi tới, ánh mắt hắn liền phát sáng, có phải là Nhiễm Bạch trở về không?
Cố Vận Dịch nghĩ như vậy, kích động sửa sang quần áo, vừa sửa vừa hỏi:
"Vô Tình, nhìn bản xem có được không?"
Vô Tình: "..."
Quả nhiên, coi như hắn nói một vạn câu, cũng không sánh được một hình bóng của Bạch cô nương.
Tâm thật mệt mỏi.
"Đẹp."
Vô Tình mặt không biểu cảm.
Cố Vận Dịch thở dài một hơi, ngay sau đó giống như là nhớ tới cái gì, lại hỏi:
"Quần áo trên người bản vương có chỉnh tề không."
"Chỉnh tề."
Vô Tình lần nữa mặt không biểu tình mà đáp.
Cố Vận Dịch nghe Vô Tình trả lời, nghiêm túc nhìn về phía ngoài cửa, ánh mắt tập trung vào một bóng hình xinh đẹp kia.
Vô Tình: "..."
Biểu tình nghiêm túc như thế, cứ như nhìn thấy kẻ thống trị chí cao vô thượng vậy.