Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 107




Diệp Phi nhìn thấy dáng vẻ như không liên quan đến mình của Nhiễm Bạch, trong lòng càng đố kỵ muốn chết, vô cùng ác độc nói:

"Nhìn dáng vẻ của ngươi chính là một bộ quyến rũ dâm đãng, sự trong sạch chắc đã không còn từ lâu rồi, người đây, cởi sạch y phục của người này ra cho ta, để người nhìn xem, nàng là cái dạng gì."

Bên dưới một trận thổn thức, thời đại này, trong trắng còn quan trọng hơn cả mạng sống, có người bị làm bẩn sẽ trực tiếp thắt cổ tự sát.

Bây giờ, lại để Nhiễm Bạch cởi sạch y phục trước mặt mọi người, đây không phải là muốn bức Nhiễm Bạch đến tử lộ sao?

Nếu có chứng minh được Nhiễm Bạch còn trong trắng, thì thanh danh nhất định cũng sẽ bị truyền ra, đến lúc đó cũng coi như bị hủy.

Quá ác!

Trong lòng mọi người đồng thời xuất hiện ý nghĩ này.

Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Phi,

"Ngươi, xứng sao?"

Xứng sao?

Chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản, liền hỏi ngươi xứng sao. Có tư cách gì!

Diệp Phi nhìn thấy ánh mắt của Nhiễm Bạch, phảng phất là nhìn vào tử thần, hai chân xụi lơ bất lực, ngã ngồi ở trên ghế, trong lòng có dự cảm không tốt.

Nhưng nhìn thấy Cố Vận Dịch luôn nhìn về phía Nhiễm Bạch, ánh mắt cảm mến không thể nói thành lời, tim Diệp Phi như bị xé rách, ác độc nói:

"Thế nào, ngươi sợ sao, ngươi căn bản chính là cái tiện nhân bị vạn người cưỡi!"

Thanh âm càng gần cuối càng lớn, phảng phất là đang tăng thêm dũng cảm cho mình. Lộ ra phá lệ cay nghiệt chanh chua.

Đôi mắt đen nhánh như mực mang theo ánh sáng lạnh nhạt lãnh khốc.

(Wattpad @Huyennamida đọc truyện nhanh nhất, trước tất cả các app đọc truyện và web đọc truyện khác. Ví dụ như hiện tại, các trang truyện kia hiện tại mới cập nhật ở chương 89, wattpad đã chương 107 rồi.)

Người khác không nhìn thấy, nhưng trong tay Nhiễm Bạch dải lụa máu đang khẽ động, mang theo một cỗ khát máu, phảng phất đang rất cuồng nộ, nàng ta làm sao dám! Làm sao dám! Sao có thể nhục mạ chủ nhân chí tôn của nó như thế!

Đáng chết! Đáng chết!

Dải lụa máu đột nhiên ra tay, hiện ra bóng dáng, trực tiếp quấn lấy cổ Diệp Phi.

Sắc mặt Diệp Phi đỏ lên, hai tay không ngừng giãy dụa.

Nhiễm Bạch mặt mày cong cong, lạnh nhạt từng bước một đi về phía Diệp Phi, lấy phương thức dùng uy áp thượng cổ nghiền ép Diệp Phi.

"Vạn người cưỡi?"

"Tiện nhân?"

"Hử?"

Âm thang mềm yếu nhu nhu mang theo uy áp không thể coi thường, một tiếng một tiếng đánh vào trong lòng Diệp Phi.

"Thả... Thả... Buông... Ta..."

Diệp Phi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị nghiền ép, thất khiếu* chảy máu.

*thất khiếu: bao gồm mũi, hai mắt, miệng, hai tai

Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười, đáy mắt tràn đầy ác liệt, thanh âm giống như ở dưới Địa Ngục, mang theo mê hoặc:

"A, ta đưa ngươi xuống Địa ngục, có được không?"

Diệp Phi liều mạng lắc đầu, cầu khẩn nhìn Cố Nam Thành.

"Ám Huyết, trở về."

(Na: èo ơi, tên của dải lụa máu là Ám Huyết, hơn trăm chương mà mới nghe Nhiễm Bạch gọi tên nó đúng 2 lần.)

Ám Huyết lung lay thân thể, lập tức trở về trên người Nhiễm Bạch, tự động trở thành một cái đai lưng bình thường.

Diệp Phi ngồi sập xuống đất, nhìn về phía Nhiễm Bạch, trong mắt có oán hận dày đặc.

"Ngươi cái đồ tiện nhân, làm sao có thể động thủ với ta!"

Cố  Vận Dịch trực tiếp đứng dậy, mắt sáng như đuốc, lạnh giọng:

"Ngươi muốn chết sao!"

Diệp Phi nghe Cố Vận Dịch nói, sửng sốt một chút, run run ngón tay chỉ vài Nhiễm Bạch, không thể tin nhìn Cố Vận Dịch:

"Ngươi... Vì tiểu tiện nhân này... Muốn giết ta?"

Cố Vận Dịch đứng chắp tay, toàn thân trên dưới tản ra khí tức rét lạnh, một mặt chán ghét nhìn Diệp Phi, trào phúng:

"Ngươi thì tính là cái gì, cũng xứng so với Nhiễm Bạch?"

Diệp Phi nghe nói như thế, hai mắt đỏ lừ, giống như sắp sụp đổ!

"Ta tính là thứ gì, vậy nàng thì sao, nàng ta tính là gì! Dựa vào cái gì một kẻ chưa quen biết tới một tháng mà khiến ngươi phải bảo vệ như vậy! Dựa vào cái gì! Nàng là cái thứ gì chứ! Ta đây! Ta thích ngươi mười hai năm! Ngươi vì gì mà không chịu nhìn ta một chút! Vì sao! Vì cái gì!"

Diệp Phi tan nát cõi lòng, nàng hiện tại đã không để ý tới gì nữa, chỉ là muốn biết, trong lòng Cố Vận Dịch, tối thiểu, nàng có một chút địa vị nào không.