Sở Thâm vụng trộm nhìn Cố Vận Thiển, thấy sắc mặt của nàng cũng không có khó coi liền thở phào một hơi, nếu như bởi vì loại chuyện này làm Thiển Thiển không vui, hắn nhất định sẽ băm nhỏ Nguyệt Lạc Sơ.
Nguyệt Lạc Sơ thấy Cố Nam Thành đồng ý, trong lòng càng đắc ý, đám người cổ đại ngu xuẩn chờ ta khiến các ngươi chấn kinh ba ngày không bình tĩnh nổi đi!
"Hoàng Thượng, chờ dân nữ một lát."
Nguyệt Lạc Sơ vừa dứt lời, liền đã đi ra khỏi tiệc rượu, không có đối một điểm kính sợ nào với hoàng đế.
"Hệ thống, trang bị trang phục của điệu múa Kinh Hồng cho ta!"
Nguyệt Lạc Sơ đi vào một căn phòng, cảm ứng với hệ thống.
Âm thanh hệ thống băng lãnh lại máy móc vang lên, lộ ra một cỗ không kiên nhẫn:
"Những cái này cần điểm tích lũy."
Nguyệt Lạc Sơ xem thường nói:
"Đến lúc đó ta sẽ trả ngươi, chờ ta ở trên yến hội kinh diễm bốn phương, Dịch Vương kia còn không phải sẽ bị ta bắt lấy trái tim sao."
Hệ thống trầm mặc một hồi, nhấn mạnh nói:
"Có thể, nhưng nên nhớ, vị diện thất bại thì hậu quả ngươi không đảm đương nổi."
"Yên tâm đi, yên tâm đi."
Nguyệt Lạc Sơ qua loa nói, trong đầu nghĩ rằng nàng nhất định sẽ kinh diễm tất cả mọi người, trong mắt hiện ra thần sắc kích động.
...
Trên yến hội,
Một trận âm nhạc vang lên, âm thanh đàn tranh cùng tiếng tiêu âm ngừng ngắt, liên tiếp, lộ ra phá lệ du dương.
Nguyệt Lạc Sơ một bộ váy lụa màu hồng phấn, theo tiếng âm nhạc nhảy bằng mũi chân, từng hành động cử chỉ tràn ngập dụ hoặc.
Theo nhạc khúc nhạc không ngừng, Nguyệt Lạc Sơ xoay vòng, một vòng, hai vòng, ba vòng... Mười vòng, mười một vòng...
Phấn hồng quần áo bay lên, ba búi tóc đen tản mát ra như bay múa, lộ ra phá lệ xinh đẹp.
Tất cả mọi người nhìn ngốc, thật lâu vẫn còn sửng sốt thẫn thờ, sau khi Nguyệt Lạc Sơ nhảy xong, vẫn là một bộ dáng khiếp sợ.
Nguyệt Lạc Sơ thấy vậy càng phát ra ý, nàng đã nói rồi mà, nàng nhất định có thể kinh diễm bốn phương!
Mong đợi nhìn về phía Cố Vận Dịch, kết quả phát hiện Cố Vận Dịch vậy mà si ngốc chỉ nhìn chăm chú vào Nhiễm Bạch, cũng chưa từng nhìn nàng một chút.
Nguyệt Lạc Sơ phẫn hận cắn răng, một đôi mắt u oán nhìn Cố Vận Dịch.
Nàng có chỗ nào không sánh bằng người kia, vì cái gì vui lòng nhìn con nhỏ đó cũng không nguyện ý nhìn nàng!
"Hoàng Thượng, dân nữ đã nhảy xong."
Theo giọng nói của Nguyệt Lạc Sơ, tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên.
"Đẹp, quá đẹp."
Trong đó một người kích động đứng lên, một mặt hưng phấn thét.
Nguyệt Lạc Sơ nhếch miệng lên nụ cười:
"Đa tạ khích lệ."
"Lão phu nghiên cứu vũ đạo nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua loại vũ đạo nào giống như thế, trời cao để lão phu trước khi chết mở rộng tầm mắt, lão phu cho dù chết, cũng không có tiếc nuối."
Những lời thổi phồng này không thể nghi ngờ làm cho trong lòng Nguyệt Lạc Sơ đạt được thỏa mãn hư vinh cực lớn.
Nguyệt Lạc Sơ trong mắt lóe lên đắc ý, đây chính là điệu múa Kinh Hồng trứ danh ở hiện đại, nàng đã phải luyện tập một thời gia thật dài mới học được đấy, mặc dù không quá tiêu chuẩn, nhưng là bọn này người cổ đại này có ai nhìn ra đâu.
Nàng có thể khiến cho bọn người ngu xuẩn vô tri tư tưởng này được chiêm ngưỡng vũ đạo hiện đại đã là vinh hạnh của bọn hắn.
Cố Vận Dĩnh nhìn xem tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú nhìn Nguyệt Lạc Sơ, âm lãnh trong mắt điên cuồng kêu gào:
Vì cái gì! Vì cái gì! Luôn có người muốn đoạt hào quang của nàng!
Cố Vận Thiển như vậy, Nhiễm Bạch cũng vậy, giờ đến Nguyệt Lạc Sơ cũng như thế!
Sắc mặt Cố Nam Thành có chút khó coi, lần đầu tiên nhìn thấy người không biết tốt xấu như thế, à không, là lần thứ hai, lần đầu tiên là Nhiễm Bạch.
"Ha ha..."
Cố Nam Thành cười lạnh một tiếng, ý tứ sâu xa nói với Sở Thâm:
"Người mà Tam Hoàng Tử đem tới, tài nghệ tốt như vậy sao."
Sở Thâm mím chặt môi, lần này vô luận như thế nào, Cố Nam Thành đều sẽ cho rằng là Thiên Lăng quốc bọn hắn đang cố ý khiêu khích.
Hết lần này tới lần khác Nguyệt Lạc Sơ vẫn cái gì cũng không có chú ý tới, liền coi nhẹ triệt để lời nói của Cố Nam Thành:
"Nào có nào có, rõ ràng là dân nữ tự mình luyện. Dân nữ và Tam Hoàng Tử trước đó cũng không quen biết, Hoàng Thượng ngươi hiểu lầm rồi."