Chú ý: Đây là chương thứ 3 trong ngày hôm nay, chương trước: Chương 140
Chương 141
Chẳng lẽ họ sẽ chết hết ở đây? Sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, vô cùng vất vả lấy được ngọc Con Rối, lại vẫn phải chết ở đây?
Chất dịch của sâu càng phun càng nhiều, cuối cùng cơ thể nó run lên bần bật, giống như một cái bong bóng, không ngừng phồng lên xẹp xuống, cứ thế lặp lại mấy lần.
Thiện Minh hét lớn: “Đậu má, nó sắp nổ đấy! Mau lui về sau!”
Mọi người ra sức lui về phía sau, bởi vì dưới đất toàn chất nhầy của sâu, phần lớn đã dâng đến đầu gối nên muốn đi là chuyện vô cùng khó khăn. Họ cố gắng lui về phía sau bảy, tám mét, con sâu khổng lồ màu đen nổ tung, dịch thể dính dớp màu vàng phun ra khắp nơi. Không khí tràn ngập mùi hương kỳ quái, mùi này là hỗn hợp giữa mùi thối của dịch sâu và mùi nhang khói, nhưng mọi người không rảnh để quan tâm sâu cháy có mùi gì. Thành Thiên Bích dùng hết toàn lực bao bọc mọi người trong một bức tường gió nửa hình cung, việc đó làm năng lượng tiêu hao của hắn trong nháy mắt đã vượt quá số năng lượng mà Tùng Hạ đưa vào. Sau khi ngăn cản được sự tấn công của huyết thanh màu vàng, Thành Thiên Bích vô lực buông tay xuống, thân thể nhoáng lên một cái rồi ngã quỵ.
Tùng Hạ lập tức ôm chặt Thành Thiên Bích: “Thiên Bích! Thiên Bích! Cậu sao rồi!”
Thành Thiên Bích môi cũng nhợt nhạt, yếu ớt nói: “Mau tìm ngọc Con Rối…”
Tùng Hạ ra sức đưa năng lượng vào trong thân thể Thành Thiên Bích, nhưng rõ ràng là Thành Thiên Bích đã tiêu hao sạch sẽ năng lượng và thể lực, hoàn toàn hết sức, tạm thời chưa thể khôi phục, ngay cả đứng dậy cũng không được.
Thẩm Trường Trạch đón lấy Thành Thiên Bích: “Để tôi cõng anh ta, anh mau đi tìm ngọc Con Rối!”
Đặng Tiêu một tay ôm Tùng Hạ, cậu có hình thể cao lớn, dễ đi lại hơn những người khác trong “bể dịch” cao tới hông này: “Tùng ca, ngọc ở đâu, em đưa anh đi!”
“Bên kia!” Tùng Hạ chỉ vào một chỗ cách đó không xa.
Bể dịch có vô số sâu ngâm mình trong đó, cho dù chất lỏng này cực kỳ ghê tởm nhưng bởi sức nổi lớn, độ đậm đặc cao nên sâu bọ gần như không thể hoạt động bên trong, chuyện này lại giảm sức tấn công của chúng với họ.
Đặng Tiêu ra sức lội trong bể dịch, đi đến phía Tùng Hạ đã chỉ.
Tùng Hạ đã có thể cảm giác thấy rõ ngọc Con Rối ở bên chân cậu, nhưng chỗ đó lại là vũng dịch cao đến tận ngực, cậu nói: “Tiểu Đặng, ngọc Con Rối ở trong khoảng quanh cẳng chân anh, cậu mò đi.”
Đặng Tiêu cúi người, thò cánh tay thô dài xuống, nhưng lần mò mãi mà chẳng tìm được gì. Những mảnh ngọc mà họ từng gặp đều cực nhỏ, không có ngoại lệ, bình thường còn không lớn bằng cái móng tay, trong chất nhầy lại pha trộn vô số tạp chất, xác sâu, bụi tường, mảnh sàn… cái gì đều có muốn tìm một mảnh ngọc Con Rối trong đống hỗn tạp này, quả là nói dễ hơn làm.
Tùng Hạ cuống đến độ hết cách: “Thôi để anh.”
Trên đầu cậu còn đeo mặt nạ bảo hộ, nếu tốc độ nhanh thì chất dịch chỉ tiến vào trong qua lỗ thoát khí được một chút… Tùng Hạ biết mình không còn cách khác, máy móc còn không chuẩn bằng cảm giác của cậu. Nếu muốn lấy được ngọc Con Rối, cậu chỉ có thể tự chui đầu vào.
Đặng Tiêu chậc lưỡi: “Tùng ca, hay là em tìm lại lần nữa.”
“Không được, quá lãng phí thời gian.” Tùng Hạ hít sâu một hơi, cắn răng một cái, chui đầu xuống. Cho dù đã đeo ống nhòm hồng ngoại nhưng bên trong chất nhầy chẳng nhìn rõ cái gì, một mùi vị khó ngửi chui vào mũi cậu khiến cậu thiếu chút nữa nôn ọe.
Cậu dứt khoát nhắm hai mắt lại, lần mò dựa theo cảm giác, rốt cuộc trong một đống tạp chất chìm chìm nổi nổi, cậu đã tìm được mảnh ngọc phát ra năng lượng khổng lồ kia. Tùng Hạ cầm miếng ngọc, lao bật khỏi chất nhầy.
Đặng Tiêu vội vàng cởi mặt nạ bảo hộ xuống cho cậu, chất dịch tràn vào một ít, dính trên mặt Tùng Hạ. Hai mắt Tùng Hạ đỏ hồng, giơ tay lên: “Tìm… tìm được rồi.” Cậu vừa mở miệng thì chất dịch nhầy dính chảy vào theo, Tùng Hạ nhổ vài cái. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm giác ý chí của mình đạt đến thăng hoa trước nay chưa từng có.
“Tìm được ngọc Con Rối rồi, mau rời khỏi đây!”
Giọng nói của Trang Nghiêu cũng vang lên từ trong tai nghe: “Mau rời khỏi tháp Đại Nhạn!”
“Cửa sổ bị sâu quây kín rồi, không tìm được hướng ra nữa, có ai tìm thấy ở đâu không?”
“Bố đang nôn vì cái đống nhầy nhụa này đây, mẹ nó đừng có hỏi!”
“Mẹ nó, rốt cuộc thì cửa sổ ở đâu?”
Kế hoạch vốn có của họ là sau khi lấy được ngọc Con Rối thì phá cửa sổ thoát ra, không ngờ lũ sâu đã chặn hết cửa sổ, trong tháp tối đen, họ đã mất đi cảm giác về phương hướng, không nhận ra đâu là cửa sổ. Hơn nữa họ cũng không còn sức để đi tìm do diện tích tầng này quá lớn, đi lại trong bể dịch này cực kỳ tiêu hao thể lực, trang bị và thể lực của mọi người đều không cho phép họ tìm nhầm.
Trang Nghiêu nói: “Xuống tầng hai thử xem, nếu cũng không tìm thấy cửa sổ thì thoát từ cửa chính.”
Một lính đánh thuê kêu lên: “Vì sao không thoát từ tầng bốn, không phải mọi người vào từ tầng bốn hay sao, cửa sổ tầng bốn đã bị phá.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tầng bốn ngập lửa, không thể quay lại, mau xuống dưới.”
Thiện Minh nói: “Mấy đứa sẽ không đốt tháp đấy chứ?”
Thẩm Trường Trạch nói: “Không đốt được, Al, anh đưa ba tôi đi cùng.” Hắn cõng Thành Thiên Bích, dùng lực vung cánh bay lên, dẫn đầu bay xuống tầng dưới. Al cũng cõng Thiện Minh, cùng bay xuống dưới.
Đặng Tiêu một tay ôm Tùng Hạ, một tay tùy tiện tóm một lính đánh thuê chạy đến chỗ cầu thang, số người còn lại cũng đỡ nhau đi xuống dưới.
“Cửa sổ tầng hai cũng bị bịt kín!”
“Đến tận cầu thang rồi còn chờ cửa sổ gì nữa, xuống dưới nhanh hơn!”
“Đúng là xuống dưới nhanh hơn, chất dịch đã xuống đến đây, lũ sâu cũng không thể tấn công chúng ta được nữa, chúng ta trực tiếp ra ngoài từ cửa chính.”
“Không được, bây giờ chất dịch mới chảy xuống tầng hai, tầng một nhất định còn có rất nhiều sâu bọ đang chờ chúng ta, mà trang phục phòng hộ thì đã hỏng hết rồi.”
“Đệch, thế làm sao giờ?”
Trang Nghiêu nói: “Xuống dưới, cầu thang không cách cửa lớn quá xa, dùng lựu đạn nổ đường thoát.”
“Mau, đi mau!”
Bọn họ thuận lợi lao xuống tầng một, tầng một quả nhiên chồng chất bầy sâu rậm rạp, ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có chứ đừng nói đến chuyện tiến lên. Lúc này đã không còn quần áo bảo hộ, bọn họ thì đã suy giảm sức chiến đấu, nhất thời không dám xông vào.
Hoàng Oanh nói: “Tôi sẽ ném lựu đạn, mọi người lui về phía sau.”
Đặng Tiêu kêu lên: “Anh phải ném cho chuẩn đấy, đừng chôn sống bọn em.”
Ô Nha nói: “Hoàng Oanh là lính đánh bom, ở đây không ai biết dùng bom hơn anh ta đâu.”
Hoàng Oanh quan sát vị trí cửa lớn và số lượng bầy sâu, trong lòng đã có chuẩn bị, trong tay gã là một trái lựu đạn bộ binh mini N25, uy lực cũng không lớn, thích hợp sử dụng trong không gian nhỏ hẹp, đương nhiên chỉ có thể dùng ở tầng một, nếu không có thể sẽ làm nổ trần nhà. Gã kéo chốt, khống chế sức lực, ném vào một hướng tốt nhất.
Lựu đạn nổ ầm ầm, xác sâu bị nổ tung tóe khắp nơi, tháp Đại Nhạn rung chuyển, sâu trên trần nhà và trên tường rơi xuống rào rào. Mọi người ổn định thân thể, thiếu chút nữa bị uy lực của vụ nổ làm lăn xuống cầu thang.
Đợi cơn chấn động qua đi, mọi người kích động hô to: “Xông lên!” Họ hướng về cánh cửa lớn phía xa xa, ra sức chạy như điên về phía ánh nắng chói chang và một thế giới không có sâu bọ bên ngoài cánh cửa.
Ngay khi họ còn cách cửa lớn không quá mười mét thì mặt đất dưới chân lại bắt đầu chấn động kịch liệt, tiếp theo, toàn bộ chân tháp rung lắc.
Mọi người cực kỳ hoảng sợ.
“Sao lại thế này!”
Ô Nha hét lớn: “Hoàng Oanh, mẹ nó ông không phải là lính đánh bom à.”
Sắc mặt Hoàng Oanh trắng bệch: “Không thể nào, lựu đạn N25 không thể làm sập nền được, nhất định chỗ nào có vấn đề, mọi người xông ra mau!”
Tháp Đại Nhạn càng ngày càng rung chuyển dữ dội, tất cả mọi người đều ngã trái ngã phải, đừng nói là chạy, muốn đứng lên từ mặt đất cũng khó. Đột nhiên, nền đất dưới chân họ truyền đến tiếng rạn nứt đáng sợ, âm thanh răng rắc của tiếng rạn nứt này ai nghe thấy cũng thấy tim gan nhảy thót lên đến tận cuống họng.
Mọi người liếc nhau, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Giây tiếp theo, mặt đất hoàn toàn sụp đổ, thân thể mọi người nhất thời mất điểm tựa, cùng vô số sâu bọ lao thẳng xuống dưới.
“Cài đờ m…”
Đường Nhạn Khâu ôm chặt hông Đặng Tiêu, ra sức vỗ cánh. Nhưng sau khi biến thân, Đặng Tiêu cao đến 3.3 mét, nặng 180 kg, tay còn ôm thêm hai người. Đường Nhạn Khâu mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nhưng cũng chỉ giằng co giữa không trung, căn bản không thể kéo cho nổi ba người hơn 300kg. Sau khi kiên trì thêm mười giây, hắn bắt đầu bất đắc dĩ phải rơi xuống. Thẩm Trường Trạch ôm lấy Thành Thiên Bích và Hoàng Oanh, Al bắt lấy Thiện Minh và Cosky, thể trọng của hai người họ tuy rằng hoàn toàn có thể chịu đựng nhưng ở trên không ngừng rơi xuống rất nhiều sâu bọ và gạch đá, họ bị đá rơi đến độ không mở mắt ra được, lưng và cánh không ngừng phải nhận những cú trọng kích, cuối cùng cũng không chịu được, rơi xuống phía dưới cùng mọi người.
Mười mấy người ngã xuống mặt đất, căn cứ theo khoảng cách rơi xuống để phán đoán thì họ đã ngã xuống ít nhất từ độ cao tầng bốn. Do Long Huyết nhân đều có cánh – cho dù phần lớn không bay được – nhưng có thể giảm xóc nên tất cả Long Huyết nhân và những người được ba người biết bay giữ thì đều không bị thương. Nhưng những lính đánh thuê khác thì không may mắn như vậy, tất cả đều rơi xuống nền đất cứng rắn, cho dù họ đã điều chỉnh tư thế khi rơi, cho dù trên đầu họ còn có mặt nạ bảo hộ nhưng chuyện gãy cánh tay và xương đùi hơn nửa là không thể thoát khỏi.
Thiện Minh kêu lên: “Mọi người thế nào rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì hết, ống nhòm hồng ngoại rơi vỡ rồi.”
“Của tôi cũng hỏng.”
“Của tôi không hỏng… Mẹ nó, có khi gãy xương mắt cá chân rồi.”
Thiện Minh vội la lên: “Tất cả lên tiếng coi, có phải còn sống tất không thế!”
Lục tục, vài lính đánh thuê đều chửi mấy câu.
Thẩm Trường Trạch hỏi: “Đây là chỗ nào? Tầng hầm?”
“Nơi này rất trống, tiếng vang rất lớn.”
Giọng nói trầm trầm của Thành Thiên Bích truyền đến: “Tôi chưa từng nghe nói dưới tháp Đại Nhạn phía còn có địa cung, Trang Nghiêu? Trang Nghiêu, cậu nghe thấy không?”
Vô tuyến điện truyền đến tạp âm chói tai, không thu được tín hiệu gì hết.
“Ở đây không có tín hiệu, chỗ quỷ quái gì đây.”
Al nói: “Nổ một quả pháo sáng đi.”
Tùng Hạ vội la lên: “Chờ một chút.”
“Sao thế?”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái: “Trước khi nổ pháo sáng có thể cho em thở một hơi không?” Trái tim cậu sắp bị tra tấn đến vỡ rồi, cậu không biết sau khi quả pháo sáng này nổ, cậu còn có thể nhìn thấy thứ gì.
Kiều Bá cười to: “Sợ đếch gì, chung quanh có gì mà chẳng ai biết không phải còn đáng sợ hơn sao?”
“Mọi người có ngửi thấy mùi gì hay không?”
“Hờ… hình như có? Chả biết nữa, trong mũi toàn chất nhầy, tởm bỏ mẹ.”
Thành Thiên Bích đã đi tới, chạm đến tay Tùng Hạ, khẽ nói: “Anh không sao chứ?”
Tùng Hạ nắm chặt cánh tay Thành Thiên Bích: “Câu này nên do tôi hỏi cậu mới phải?”
“Tôi không sao.”
Tùng Hạ đưa thêm năng lượng vào trong cơ thể Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích nói: “Không cần, tiết kiệm đi.” Hắn đụng đến gáy Tùng Hạ, đặt đầu Tùng Hạ lên vai mình: “Nếu có cái gì tôi sẽ nói cho anh. Nổ pháo sáng!”
Hoàng Oanh cho nổ một quả pháo sáng, trong không gian tối đen bùng lên ánh sáng trắng lòa, toàn bộ không gian địa cung chợt xuất hiện trước mắt họ. Họ nhìn thấy một pho tượng Phật khổng lồ, gương mặt của Phật Tổ Như Lai dưới sự nổi bật của ánh sáng trắng càng có vẻ âm trầm.
Sau khi chiếu sáng xong, địa cung lại trở về tối đen.
Trong bóng đêm, mọi người trầm mặc vài giây, Tùng Hạ khẽ hỏi: “Có gì không?”
Thành Thiên Bích nói: “Một pho tượng Phật.”
“Tượng Phật?” Tùng Hạ vật vã đứng lên: “Vì sao tượng Phật lại xuất hiện dưới lòng đất?”
Thẩm Trường Trạch nói: “Tôi nhìn thấy trên tường hình như có cái gì đó có thể đốt lửa chiếu sáng.” Hắn lần mò đi về phía trước, thân thể trần trụi lại bốc ra lửa, không chỉ đốt cháy sâu bọ lại gần mà còn chiếu sáng xung quanh.
Hắn đi đến bên tường, đưa tay sờ soạng gì đó, tiếp theo, một ngọn lửa lập tức lan dọc theo vách tường. Ngọn lửa kia có tốc độ cháy lan cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy lướt qua một vòng toàn bộ địa cung, nhưng vẫn không dừng lại. Ngọn lửa chạy vòng quanh vách tường địa cung hết vòng này đến vòng nọ, tạo thành một hình xoắn ốc, cho đến tận khi chiếu sáng toàn bộ địa cung.
Mọi người kinh ngạc nhìn địa cung trước mắt.
Đây là một địa cung cao mười ba, mười bốn mét, diện tích lớn chừng một sân bóng, trên vách tường đào những rãnh lõm hình xoắn ốc, trong rãnh tẩm dầu khô, chỉ cần một đốm lửa là dầu khô trên tường đều sẽ bốc cháy, chiếu sáng cả địa cung. Địa cung quả nhiên rộng lớn như trong tưởng tượng của họ, chính giữa vị trí trung tâm có đặt một bức tượng Phật Tổ Như Lai khổng lồ, đỉnh tượng chạm đến trần nhà, trong tư thế ngồi xếp bằng, hai tay nắm lại đan vào nhau, đặt ở trước bụng. Ở phía trước tượng Phật có một lư hương rất lớn, chưa ai từng nhìn thấy lư hương lớn như vậy, đường kính lư hương còn lớn hơn một người. Trong lư hương cắm chín cây hương, hương đã cháy gần sạch, chỉ còn lại một đống que hương lẻ loi.
Chung quanh tượng Phật đặt vài hộp gỗ cũ nát, cho dù cũ nát song lại được sắp xếp hết sức chỉnh tề.
Kiều Bá huýt sáo: “Chẳng lẽ ở đây có kho báu?” Gã duỗi tay, tuốt từ trong tóc ra mấy con sâu, ném bộp xuống đất.
Al nói: “Trước hết giết đám sâu rơi xuống cùng chúng ta đã.”
Số sâu rơi xuống đây cùng họ cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng trăm con, so với số lượng họ gặp lúc trước thì quả thật là một trời một vực, mọi người mang theo tâm trạng trút giận, giẫm chân nghiền nát đám sâu này.
Tùng Hạ thì cứ ngẩn ra nhìn tượng Phật, trong lòng cậu có một cảm giác kỳ quái không thể nói rõ.
Đường Nhạn Khâu lẩm bẩm: “Sao ở đây lại có tượng Phật nhỉ?”
Tùng Hạ đi tới trước mặt lư hương khổng lồ kia, trong lư hương phủ một lớp tro hương rất dày, bốc ra mùi nhang khói cổ xưa. Cậu vốn chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, nhưng nhanh chóng đã phát hiện ra chỗ bất thường, cậu nắm lên một nắm tro nhỏ, trải ra trong lòng bàn tay. Găng tay và trang phục phòng hộ của cậu cùng làm từ một chất liệu, thuần một màu đen, thứ tro màu xám trắng trải trong lòng bàn tay cậu vô cùng bắt mắt. Tùng Hạ nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình một lát, kinh ngạc nói: “Mọi người mau đến xem!”
Mọi người tập trung lại đây: “Sao thế?”
Tùng Hạ đưa tay qua: “Mọi người nhìn đống tro này xem.”
Đường Nhạn Khâu có thị lực tốt nhất, nhìn một cái đã phát hiện: “Cái này chẳng lẽ là… trứng sâu?”
Nếu chỉ thoáng nhìn thì thứ trong lòng bàn tay Tùng Hạ chỉ là một nắm tro, nhưng quan sát cẩn thận, trong những hạt bụi cực nhỏ này có mấy cục sẽ hơi nhúc nhích một chút. Vì hạt tro thật sự có màu sắc và độ lớn đều na ná những quả trứng rất nhỏ kia nên nếu trứng bất động, căn bản không thể nhận ra chỗ khác nhau giữa hai thứ này.
Đặng Tiêu chớp mắt: “Đây chính là lý do vì sao khi nướng thịt sâu thì lại có mùi nhang?”
“Đúng, số sâu bị chúng ta đốt hôm nay quả thật có mùi nhang thoang thoảng, chỉ có điều do chúng rất thối, chúng ta lại đeo mặt nạ bảo hộ nên không dễ nhận ra.”
“Hóa ra đống sâu này đẻ trứng trong tro hương?”
“Nhưng chúng cũng đẻ trứng trong thân người.”
Tùng Hạ nói: “Cho dù chúng cũng có thể đẻ trứng trong thân người, nhưng nguồn gốc của chúng nhất định không là thân người mà chắc hẳn là chỗ này. Hơn nữa, số sâu được lấy từ trên người Diêu Tiềm Giang mang đến phòng thí nghiệm, dù có nuôi kiểu gì cũng không đủ lớn, chỉ lớn chừng một phần ba so với sâu ở đây, nói không chừng chuyện đó cũng liên quan với số tro hương này.”
Al nói: “Cho nên, đây là một loại sinh vật mới sinh ra từ trong tro hương?”
Tùng Hạ lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Rất có khả năng. Về chuyện tháp Đại Nhạn, em từng được nghe một vài truyền thuyết nói địa cung dưới tháp Đại Nhạn có cất giấu các loại bảo điển kinh Phật và kỳ trân dị bảo do pháp sư Huyền Trang mang về từ Tây Thiên, nhưng dưới tháp Đại Nhạn có địa cung thật sự hay không thì chưa từng có chứng minh chính xác. Không ngờ địa cung này thật sự tồn tại, hơn nữa…” Tùng Hạ nhìn chín nén hương trong lư hương: “Số hương này do ai dâng?”
“Kỳ trân dị bảo!” Đám lính đánh thuê nghe được bốn chữ này thì đều dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn mấy hộp gỗ cũ nát dưới đất.
Hoàng Oanh nghiêm túc nói: “Mấy ông đừng xằng bậy, dù trong hòm có gì thì đều là di sản văn hóa nước ta.”
Cosky vỗ bộp xuống lưng Hoàng Oanh, cười ha ha: “Ông nghiêm túc thế làm gì, cứ để tôi xem nào.” Nói xong liền xoa xoa tay đi đến phía mấy chiếc hòm.
“Nè, Cosky, đừng có làm bừa.”
Mọi người không kịp ngăn cản thì Cosky đã chạy tới phía trước, ôm lấy một hòm, gã vừa ôm được một hòm gỗ thì chiếc hòm mủn ra vỡ nát, Cosky ăn một đống bụi, vừa nhổ phì phì vừa lui về phía sau.
Mọi người cười phá lên.
Tùng Hạ cười nói: “Mấy chiếc hòm này có niên đại rất lâu, cơ bản đều là chạm cái sẽ vỡ.”
Cosky cả giận: “Bên trong chả có gì sất?” Gã không cam lòng đá văng những chiếc hòm còn lại, cái nào cũng trống rỗng. Gã bực bội quay về: “Người Trung Quốc các người có thói quen giấu hòm không có báu vật à?”
Hoàng Oanh vỗ vỗ vai gã: “Đừng nghĩ đến kho báu nữa, ngẫm lại xem chúng ta thoát ra ngoài thế nào đi.”
Al nhìn chín cây hương rất dài kia, ngạc nhiên nói: “Ngay cả hòm gỗ dày dặn như vậy cũng vỡ nát, mấy cây hương này vì sao còn cắm thẳng?” Nói xong liền không nhịn được đưa tay chọc thử xem sao.
Vốn tưởng rằng cây hương này sẽ giống hòm gỗ chạm cái là mủn ra, không ngờ que hương lại không chút sứt mẻ.
Tùng Hạ trừng lớn mắt: “Que hương này làm từ cái gì?”
Cậu cầm lấy một que hương, lớp hương trên que hương kia đã được đốt sạch từ lâu, que hương thô chừng một chiếc đũa, lớp hương vốn có nhất định cũng rất thô. Cậu sờ sờ que hương kia, chất liệu khác với bất cứ que hương tầm thường nào, không phải plastic, không phải gỗ vụn, không phải trúc… mà là một cảm xúc cậu không thể nhận ra. Tóm lại, nó rất rắn chắc, hoàn toàn không có dáng vẻ như sắp gãy. Cậu ép nhẹ nó, không ngờ hình như còn có thể co giãn, nhưng cậu không dám dùng sức quá mạnh. Nếu là thứ thần kỳ như vậy thì nên mang về nghiên cứu, nếu bị cậu làm hỏng thì không tốt. Cậu cầm lấy chín que hương, bỏ vào trong quần áo.
Lúc này, Ô Nha lại kêu lên phía sau cậu: “Ê? Anh bạn nhìn thấy gì thế?”
Tùng Hạ quay đầu lại vì tưởng Ô Nha nói với mình, không ngờ Ô Nha đang nhìn lên trên cao, cậu ngẩng đầu nhìn lên, Đường Nhạn Khâu đang bay lên tầm ba mét, vừa vặn ở vị trí bàn tay đặt trước bụng của tượng Phật Như Lai.
Đường Nhạn Khâu nói: “Trên tay Phật Tổ có cái gì đó.”
Do tượng Phật rất cao nên họ không thể nhìn thấy trong tay tượng Phật có cái gì, Thẩm Trường Trạch và Al đều hiếu kỳ bay lên xem.
“Đúng là có gì đó, một chiếc hộp màu đen.”
“Lấy xuống xem nào?”
“Nguy rồi, lũ sâu! Sâu tràn vào rồi.”
Mọi người nhìn bốn phía, rất nhiều sâu không biết từ chỗ nào đã chui vào đây.
“Chúng ta bay lên thôi.”
“Bay lên? Bay lên cũng là sâu.”
Thiện Minh nói: “Để Tùng Hạ chữa thương cho mấy người bị thương đã.”
Tùng Hạ áy náy nói: “Ấy chết, mải xem tượng Phật…”
“Nói giờ thì được cái đếch gì, mau, bò lên tượng Phật mau, nhiều sâu lắm!”
Mọi người nâng dậy người bị thương bò lên liên hoa bảo tọa của Phật Tổ, leo đến một nơi có địa thế cao hơn ít nhiều dễ phòng ngự hơn ở dưới đất một chút.
Sâu bọ chen lấn nhau bò lên trên, vũ khí của họ gần như đã xài hết sạch, chỉ có thể dùng chân đá, dùng báng súng đập, dùng dao găm đâm, nhưng bầy sâu vẫn cứ trèo lên ùn ùn không dứt. Không được bảo vệ bởi trang phục phòng hộ nữa, họ không thể tránh né, chẳng bao lâu thì trên người phần lớn mọi người đều đã bò đầy sâu.
Liên hoa bảo tọa chỉ có không gian hữu hạn, Thẩm Trường Trạch toàn thân bốc lửa, cùng Đặng Tiêu nhảy vào đống sâu giết sâu. Đường Nhạn Khâu và Al bay đến lòng bàn tay Phật Tổ, Đường Nhạn Khâu không ngừng bắn tên xua đuổi lũ sâu.
Nhưng bầy sâu càng ngày càng nhiều, họ sẽ bị bao phủ ngay lập tức.
“Mẹ nó, không được thì cho nổ nơi này!”
“Phải, cho nổ, ông chết chùm với chúng bây luôn!”
Thành Thiên Bích không ngừng dùng sức gió thổi bay từng đợt sâu xuống khỏi bảo tọa, Tùng Hạ thì không ngừng bổ sung năng lượng cho hắn nhưng có rất nhiều sâu, xua được một lúc song không thể chịu được quá lâu.
Tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái hoang mang cực độ, có quá nhiều sâu, họ không có chỗ nào trốn được, cho dù bay lên thì thứ đang chờ họ vẫn là vô số sâu bọ. Vô tuyến điện đã mất tín hiệu, không thể liên lạc cứu viện, họ phải chạy khỏi ổ sâu này như thế nào?
Chẳng lẽ họ sẽ chết hết ở đây? Sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, vô cùng vất vả lấy được ngọc Con Rối, lại vẫn phải chết ở đây?
Không cam tâm! Sao có thể cam tâm!
Hỏa tiễn của Đường Nhạn Khâu bắn ra từng mũi vào phía trước bảo tọa, phí công xua đuổi sâu, lại không ngăn được càng nhiều sâu hơn bò đến. Hắn đưa tay lấy tên nhưng sờ soạng chẳng lấy được, hắn nhìn lại thì thấy bao đựng tên đã trống rỗng, trong lòng căng thẳng, trượt chân một cái, đụng phải chiếc hộp màu đen trong lòng bàn tay Phật Tổ.
Giữa khung cảnh điện quang hỏa thạch, thời gian giống như đã đọng lại, tất cả bầy sâu đang điên cuồng lũ lượt tràn lên đều dừng lại, giống như bị thứ gì đó đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Mọi người cũng tạm ngừng hô hấp, một cử động nhỏ cũng không dám, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, họ chịu đựng cơn đau chi chít do bị sâu cắn vào da, thậm chí không dám rên đau một tiếng.
Ước chừng hai mươi giây trôi qua, sâu bọ lại bắt đầu cử động.
Kiều Bá tuyệt vọng lớn tiếng chửi mắng: “Cái đm, rốt cuộc là sao thế này!”
Đường Nhạn Khâu đang ngẩn ra bỗng hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn chiếc hộp đen dưới chân một chút, nhấc chân đá một cái, nhất thời, sâu lại bị đóng đinh.
Tùng Hạ hoảng sợ: “Này… đây là… sao thế?”
Đường Nhạn Khâu vội cầm chiếc hộp đen lên, kích động hét lớn: “Là thứ này!”
Trong khoảnh khắc hắn cầm lấy chiếc hộp, tất cả bầy sâu đều rút xuống khỏi liên hoa bảo tọa như thuỷ triều. Chúng không thể làm gì Đường Nhạn Khâu bay ở giữa không trung, loạn cào cào bên dưới như con ruồi mất đầu. Có con trèo lên vách tường, có con trèo lên lư hương, tất cả đều có ý đồ áp sát Đường Nhạn Khâu nhưng lại không dám tiến tới quá gần.
Thẩm Trường Trạch kinh ngạc: “Chẳng lẽ bên trong có cơ quan? Có thể khống chế bầy sâu?”
Đường Nhạn Khâu bay trở về bảo tọa, cánh tay run lên nhè nhẹ: “Vừa rồi tôi đụng phải chiếc hộp này, chúng nó không cử động nữa.”
Cả bầy sâu đều đang phủ phục cách đó không xa, quả nhiên không hề nhúc nhích.
Mọi người lại gần nhìn chiếc hộp đen kia, đó là một chiếc hộp gỗ được làm vô cùng giản dị, chẳng những không có trang sức, thậm chí không được quét sơn, là chất liệu gỗ đen tự nhiên. Cho dù thoạt nhìn chiếc hộp không được tiến hành bất cứ công cuộc chống phân huỷ nào nhưng lại được giữ gìn vô cùng hoàn hảo, hoàn toàn không có dấu hiệu bị tổn hại.
Tùng Hạ kinh ngạc hỏi: “Cái này… bên trong cái này là cái gì?”
“Có muốn mở không?” Mọi người nhìn nhau.
Al nói: “Mở ra, chúng ta cũng có cả đống kiểu chết rồi, thêm cái nữa cũng chẳng nhằm nhò gì.”
Thành Thiên Bích cũng nói: “Mở ra đi.”
Ngón tay thon dài của Đường Nhạn Khâu lau đi một lớp bụi thật dày trên nắp hộp, chiếc hộp không có khóa, hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Mọi người tập trung tinh thần quan sát.
Bên trong chiếc hộp xuất hiện một chiếc hộp nhỏ hơn hình quả trứng, chất liệu giống nhau, trên chiếc hộp hình quả trứng khắc một vài ký hiệu Phật giáo, có vẻ tinh xảo hơn hộp ngoài.
Trong khoảnh khắc họ mở chiếc hộp ra, bầy sâu dưới đất lại xôn xao, hỗn loạn lúc nhúc đầy đất, nhưng không con nào dám trèo lên.
Mọi người ngừng thở, nhìn Đường Nhạn Khâu mở ra cái hộp nhỏ hình quả trứng. Hộp không sâu, được lót một lớp vải nhung đen, trên lớp vải nhung có đặt một khúc xương trắng nhỏ.
Tất cả đều mở to hai mắt nhìn khúc xương nhỏ kia.
Đặng Tiêu nói: “Đây là… xương người?”
“Là xương ngón tay của người.” Một lính đánh thuê khẳng định: “Ngày trước tôi là bác sĩ.”
Tùng Hạ truy vấn: “Xương ngón tay thứ mấy? Có phải ngón cái không?”
Lính đánh thuê kia đáp: “Là xương ngón cái.”
“Xương ngón cái thì làm sao?”
Tùng Hạ nói: “Tôi nghĩ đến một truyền thuyết khác về tháp Đại Nhạn.”
Al nhíu mày: “Rốt cuộc tòa tháp này có bao nhiêu truyền thuyết?”
“Một tòa tháp đã sừng sững hơn một ngàn năm, một tòa tháp đã chứng kiến vô số triều đại thay đổi, không thể nói rõ có bao nhiêu truyền thuyết.” Tùng Hạ nói: “Vài năm trước phật xá lợi [169] của pháp sư Huyền Trang từng được triển lãm công khai ở tháp Đại Nhạn, phần được triển lãm là xương đỉnh đầu của pháp sư Huyền Trang, nhưng truyền thuyết có nói sau khi pháp sư Huyền Trang viên tịch, toàn thân hóa thành vô số xá lợi lớn nhỏ, chỉ có một khúc xương cho dù đốt thế nào cũng không tan không tiêu, hoàn toàn không sinh ra bất cứ biến hóa nào trong ngọn lửa, đó chính là ngón tay lần tràng hạt, khúc xương ngón tay cái bên phải chuyên để bấm đốt ngón tay. Khúc xương kia được phong làm chí bảo Phật gia, nhưng không ai biết nó ở đâu.”
[169] Xá lợi: Những hạt nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê có dạng viên tròn hình thành được tìm thấy sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. Khoa học hiện đại chưa giải thích thuyết phục được nguyên lí hình thành của các hạt này. Đây là các bảo vật của thế giới Phật giáo.
0bfXaLoi02
Mọi người nhìn mẩu xương cỏn con trong hộp: “Chẳng lẽ mẩu xương này chính là khúc xương ngón cái đó?”
Tùng Hạ đậy nắp hộp lại, cảm nhận chiếc hộp hơi nặng trong lòng bàn tay: “Dù nó có phải xương ngón tay cái của pháp sư Huyền Trang trong truyền thuyết hay không thì thứ này cũng là thánh vật của Phật gia, cũng chính là thần vật. Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được nguyên nhân mà bầy sâu không thể rời khỏi tháp Đại Nhạn rồi, có lẽ do nó đã trấn bầy sâu ở đây.”
Cho dù ý kiến này nghe có vẻ mơ hồ huyễn hoặc, nhưng nhìn dáng vẻ nôn nóng bất an lại không dám cất bước của bầy sâu này, không ai có thể phủ nhận, khúc xương ngón tay này có một sức ảnh hưởng vĩ đại nào đó đối với bầy sâu. Về phần nguyên nhân thì không ai rõ ràng, có lẽ nó có liên quan với chuyện trứng sâu sống trong tro hương, hoặc có lẽ là nguyên nhân gì khác tạm thời không thể hiểu hết.
Trước mắt, chuyện khiến họ quan tâm nhất không phải là tro hương hay xương ngón tay mà là rốt cuộc thì họ đã không bị sâu cắn chết tươi nữa, hơn nữa nhìn thấy hi vọng có thể thoát khỏi tháp Đại Nhạn.
Thành Thiên Bích nói: “Mang chiếc hộp này theo trên người, sâu cũng không dám tới gần chúng ta, mau nghĩ cách rời khỏi đây.”
Tùng Hạ nói: “Tôi chữa trị cho mấy người thương thế nghiêm trọng đã rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Tất cả mọi người ở đây đều bị thương, có điều phần lớn đều chỉ là vết thương ngoài da do bom nổ và bị sâu cắn xé tạo thành, chỉ có hai người bị gãy xương lúc chạm đất là không thể hành động, Tùng Hạ tranh thủ thời gian chữa trị xương đùi cho họ. Về phần những người khác, chỉ cần còn có thể hành động thì chỉ có thể chịu đựng đến sau khi họ an toàn thoát hiểm mới có thể trị liệu vì năng lượng còn lại của cậu cũng không dư dả, bây giờ căn bản là cậu không có thời gian chế tạo ngọc phù, một khi nóng vội hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối thì còn có khả năng sẽ mất kiểm soát. Nếu lại tiếp tục bị bầy sau vây công thì tình cảnh của họ sẽ càng thêm nguy hiểm.
Thẩm Trường Trạch kiểm kê nhân số một lát, tổng cộng mười sáu người. Nghiêm khắc mà nói thì họ có bốn người bay được: Thành Thiên Bích có thể mượn sức gió để bay nhưng khá tiêu hao năng lượng, chỉ có thể mang một người ba người có cánh còn lại, một người có thể mang ba người Đặng Tiêu có thể bò ở bất cứ góc độ mặt bằng nào, nhưng khi bò lên trần nhà, nếu phụ trọng quá lớn thì cậu ta sẽ rớt xuống, bởi vậy cũng chỉ có thể mang một người. Như vậy sẽ vừa vặn mang đủ mười sáu người đi, bằng không dù có để ai ở lại thì cũng sẽ bị bầy sâu bao phủ.
Tất cả đều bỏ lại hết những gì dư thừa trên người, tận lực giảm bớt sức nặng, bất luận là mang một người hay là mang ba người thì đều đã đạt đến phụ trọng cực hạn có thể mang theo lúc này của họ.
Thành Thiên Bích mang theo Tùng Hạ, dưới lòng bàn chân dâng lên một trận cuồng phong, chậm rãi kéo hai người bay lên Đặng Tiêu cõng trên lưng một lính đánh thuê, bò lên theo vách tường ba người kia mỗi tay nắm một người, chân quắp một người, Long Huyết nhân có cánh thì ra sức vỗ cánh trợ lực, cắn răng bay lên trần nhà.
Một hàng mười sáu người, rốt cuộc tất cả đã lên tới trần nhà, họ vừa rơi xuống đất thì đều chạy tới cánh cửa đã gần trong gang tấc.
Tất cả sâu đều lui sang hai bên, nhưng lại theo sát phía sau họ.
Khi họ rốt cuộc đã lao được ra khỏi cửa, giống như đã trải qua bao đêm tối đằng đẵng nay mới được nghênh đón ánh rạng đông bình minh. Cho dù thời gian họ tiến vào tháp Đại Nhạn trước sau không đến ba tiếng nhưng qua mỗi khắc mỗi giây bị vô số sâu bọ tấn công bằng khí thế tre già măng mọc thì đều gian nan giống như ác mộng. Tòa tháp đen tối tựa như vực sâu không đáy, suýt nữa đã khiến họ phải ở lại bên trong mãi mãi. Sau khi dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, còn có thể phơi mình dưới ánh dương nhân gian, sao có thể không khiến người ta kích động.
“Ra rồi! Ông mày ra rồi!” Kiều Bá ôm lấy Thiện Minh cách gã gần nhất, hôn chẹp một cái.
Đặng Tiêu cũng khoái chí khua chân múa tay: “Thoát rồi, cuối cùng cũng thoát rồi!”
Thành Thiên Bích vẫn có biểu hiện bình tĩnh trước sau như một, hắn quay đầu nhìn cửa lớn: “Sâu cũng theo ra rồi.”
Họ nhìn lại, quả nhiên bầy sâu đã đuổi theo rời khỏi tháp Đại Nhạn, nhưng vẫn không dám tới gần, không rõ do chúng sợ khúc xương ngón tay kia hay là muốn bảo vệ nó, hoặc là cả hai.
Thành Thiên Bích nói: “Xem ra đám sâu này sẽ đi theo khúc xương ngón tay, chúng ta dẫn chúng đến cái móng thôi.”
“Tốt quá, tôi còn lo chúng sẽ không đi theo, tôi không muốn nổ tháp.” Tùng Hạ nói: “Chúng ta nhanh về thôi, Trang Nghiêu không liên lạc được với nhóm ta, nhất định sẽ sốt ruột.”
Sau khi rơi xuống địa cung, vô tuyến điện mất tín hiệu, trước khi đi ra vì giảm bớt phụ trọng nên ngoại trừ quần áo thì họ để lại tất, vô tuyến điện tuy không nặng nhưng được thiết kế gắn liền với trang phục phòng hộ nên cũng bị bỏ lại dưới địa cung tháp Đại Nhạn, họ đã hoàn toàn mất liên lạc với Trang Nghiêu.
“Mau đi thôi, đừng để họ áp dụng hành động khác.”
Mọi người nhanh chóng chạy đến phía cái móng.
Họ vừa chạy thì bầy sâu phía sau quả nhiên đuổi theo, nhìn lại phía sau, bầy sâu tối đen tựa như một dòng sông đen ngòm đang mấp máy trên cỏ tiến về phía trước, đuổi theo không bỏ.
Họ một hơi chạy bốn km, rốt cuộc tới được phía trước cái móng, từ xa đã nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng vũ khí hiện đại.
“Sao lại thế? Sao lại có đánh nhau?” Bụi cỏ chung quanh rất cao, họ căn bản không nhìn được tình hình đằng xa, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Thẩm Trường Trạch bay lên không trung, nhìn về phía xa: “Kia là… ba dị chủng sâu ư?”
Al cũng bay lên: “Mẹ nó, thật à?”
“Sao lại thế này?”
Al nói: “Chúng có thể… hợp thể.”
Tùng Hạ đột nhiên cực kỳ hoảng sợ: “Không xong, không thể dẫn đàn sâu này đến đó!” Cậu vội quay đầu đi, nhưng phát hiện đã không còn kịp, bầy sâu hình như đã nhận được tác động nào đó, tất cả đều đi vòng qua họ, bò đến phía căn cứ, hiển nhiên là hợp thể với mấy tên dị chủng kia.
Mọi người không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy cùng bầy sâu về phía trước, họ cũng biết sự phiền toái này chưa thể thật sự chấm dứt.