Kỵ Bạch

Chương 6: Ăn mì play




Ngoại trừ Chung Khởi, thì tất cả mọi người hoảng sợ.

Chung Khởi phỏng đoán Bạch Lục Châu sẽ đến nơi này, đơn giản đem nhóm người đến, cô thật sự lười đến mức ứng phó với bọn họ, không bằng dùng Bạch Lục Châu tới kinh sợ.

Không ai có thể nghĩ tới việc gặp Bạch Lục Châu ở tầng thượng, trong lúc nhất thời đều im như ve sầu mùa đông, đặc biệt là Phương Nghê, tuy trong lòng cô ta chắc chắn Bạch Lục Châu chướng mắt Chung Khởi, nhưng vẫn cứ e ngại, rốt cuộc cô ta chưa thấy qua Bạch Lục Châu coi một cô gái như Chung Khởi đặc biệt như vậy.

Nhưng cô ta có át chủ bài, ở trong lòng Phương Nghê bỏ thêm cân lượng cho chính mình.

Bạch Lục Châu đút hai tay vào túi đồng phục học sinh, nghe thấy tiếng mở cửa, nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng khi thấy rõ là Chung Khởi, nháy mắt không kiên nhẫn kia biến mất không còn tăm tích.

Nhưng anh vẫn giữ tư thế ban đầu, thẳng tắp đứng thẳng, chỉ có thể thấy thoáng sườn mặt, bễ nghễ nhìn cô gái nhỏ

Chung Khởi nghĩ thầm, anh vẫn còn giận, nên đi dỗ, tựa như dỗ tiểu Bạch.

"Tớ mang hoành thánh cho cậu." Chung Khởi dẫn đầu đi về phía trước, đi đến phía sau Bạch Lục Châu, nói: "Nếu không ăn thì không ngon đâu."

Bạch Lục Châu quay đầu lại, không nhìn Chung Khởi, Phương Nghê nhìn ra, chính là Chung Khởi vội vàng dán trên Bạch Lục Châu, mà Bạch Lục Châu lười đến nhìn cô, vừa định tỏ ý châm chọc, nhưng ngừng lại.

Bởi vì Bạch Lục Châu ngoan ngoãn dùng tay trái cầm lấy hộp cơm, tay phải còn cẩn thận dè dặt dắt tay trái Chung Khởi, Phương Nghê thấy ngón tay cái Bạch Lục Châu tinh tế cọ xát trên mu bàn tay Chung Khởi, giống một sủng vật lấy lòng chủ nhân.

Mặc dù Bạch Lục Châu không nói một lời.

Tất cả các cô gái kinh ngạc không biết theo ai, cô gái phía sau Phương Nghê nhẹ nhàng chạm vào cô ta, nhỏ giọng nói: "Nghê Nghê, tình huống này thế nào đây, không phải cậu nói Chung Khởi cùng Bạch Lục Châu không quan hệ sao?" Mấy ngày nay tin đồn nhảm nhí của Nhất Trung về hai người rất tràn lan, nhưng cũng không có người nào lấy chùy thật nói hai người này thực sự có cái quan hệ gì, cho nên các nàng mới dám đi theo Phương Nghê tới tìm Chung Khởi phiền toái.

Mấy cô gái đi theo thấy gió ngược chiều đã bỏ chạy từ lâu, Phương Nghê lại ngu, cũng biết hiện tại không phải là thời cơ để đưa ra con át chủ bài cuối cùng, khẽ cắn môi, cùng dư lại mấy cái nhỏ giọng nói: "Đi trước."

Tất cả bị Tạ Đan thu ở trong mắt, cũng giống như cử chỉ hai người đối diện cũng thu vào trong mắt, cô nàng kinh ngạc không kém gì Phương Nghê.

Không nghĩ tới, có thể thấy bộ dạng nói chuyện yêu đương của Bạch Lục Châu, nói ra ai mẹ nó tin chứ, đại thiếu gia của Bạch gia cao ngạo lãnh đạm, hận không thể dính trên người Chung Khởi, làm nũng lấy lòng hạ bút thành văn này, ôi má ơi, không thể xem được nữa, quan trọng là phải bảo mệnh, trước lưu vì thượng!

Ánh mặt trời giữa trưa nướng trên tầng thượng như cái lò hấp lớn, nóng hôi hổi.

Bạch Lục Châu buông Chung Khởi, đưa tay lên trước đầu, giúp cô che nắng.

Chung Khởi cười, thật ngoan, nhưng vẫn cứ đem tay anh kéo xuống, lôi kéo, nói: "Đi thôi, đến phòng học nhạc được không, hiện tại hẳn là không có người, để cậu an tâm ăn cơm."

Bạch Lục Châu tùy ý cô lôi kéo anh đi, rất nghe lời.

Phòng học âm nhạc trống không như dự đoán, trong phòng có chút oi bức, Chung Khởi tìm điều khiển từ xa để bật điều hòa.

Bạch Lục Châu ngồi trên chỗ ngồi nhìn cô làm những việc này, giống như một đứa bé vừa mới mở mắt nhìn ra thế giới, ánh mắt mang theo đơn thuần cùng tò mò.

Chung Khởi tới chỗ anh, ngồi trên ghế, có thể đối mặt với Bạch Lục Châu, cô biết Bạch Lục Châu nhìn chằm chằm mình, cô cũng không phản ứng anh, yên lặng mà giúp anh nâng nắp hộp cơm lên, lại đem chiếc đũa dùng một lần mở ra, đưa cho anh, nói: "Ăn đi."

Mọi thứ diễn ra tự nhiên như hai người quen biết nhiều năm, thực chất họ chỉ mới bắt đầu nói chuyện cách đây vài ngày.

Tuy nhiên, cả hai đều không cảm thấy khó xử, phóng Phật trời sinh, lại giống như mệnh chú định.

Sau khi cầm lấy đũa, Bạch Lục Châu bắt đầu nghiêm túc ăn mì, lúc vừa rồi đến bây giờ anh cũng chưa nói một câu, ước chừng vẫn chưa hết giận

Chung Khởi nâng má nhìn Bạch Lục Châu, ngán ngẩm nghĩ, người này thích mình chỗ nào nhỉ.

Anh nhất định biết bộ mặt của cô, mấy ngày hôm trước ở phòng y tế, anh có xem cô diễn trước mặt mình không?  Chậc chậc, thâm tàng bất lậu. Trong chốc lát nhất định phải hỏi anh một chút.

Cơm nước xong, Chung Khởi chủ động đưa khăn giấy và nước, kỳ thật cô hoàn toàn không cần làm như vậy, không biết như thế nào, cặp đôi mắt thanh triệt của Bạch Lục Châu vừa nhìn cô, cô liền không có biện pháp.

"Được rồi, cậu cũng ăn rồi, tôi có một ít chuyện muốn hỏi cậu, cậu phải thành thật trả lời tôi." 

Chung Khởi đặt song song hai cái cánh tay trên bàn, nghiêm túc nói với Bạch Lục Châu nói.

Bạch Lục Châu trong lòng cũng ước chừng biết cô muốn hỏi cái gì, gật đầu, đồng ý.

Chung Khởi hỏi: "Cậu biết tôi khi nào?"

Bạch Lục Châu thanh âm trong trẻo, nói sự thật làm Chung Khởi kinh ngạc: "Sơ trung."

"Sơ trung, chúng ta biết nhau sao?" Chung Khởi nhíu mày, cô thật sự không nhớ rõ thời điểm cô học sơ trung có gặp Bạch Lục Châu như vậy sao.

Bạch Lục Châu cúi đầu, khẽ nhíu mày, cô quả nhiên không nhớ rõ, muộn thanh nói: "Tôi chuyển trường, bị khi dễ, cậu cứu tôi"

Chung Khởi vẫn không nhớ, khi còn nhỏ tính tình cô so với hiện tại còn kém, ở trường học ba ngày thì hai ngày đánh nhau, thật sự không nhớ rõ cứu Bạch Lục Châu khi nào.

"Thời điểm tan học, bọn họ cảm thấy tôi là người mới chuyển đến, có thể khi dễ, chặn tôi vào phòng học, bảo đưa tiền cho bọn họ." Bạch Lục Châu lại nói.

Nguyên bản anh ở sơ trung đã xảy ra một ít chuyện, nháo thật sự lớn, ngại phiền, đơn giản là chuyển trường, đến Nhất Trung nơi Chung Khởi học, ngày đầu tiên, những thằng con trai thấy anh dùng đồ tốt, liền kết phường chặn anh, kêu anh đưa "tiền bảo kê".

Bạch Lục Châu tự nhiên không sợ, mặc dù anh đánh không lại đám nít ranh này, tài xế nhìn không thấy anh thì sẽ đi xuống tìm, không nghĩ tới Chung Khởi sẽ từ trên trời giáng xuống.

Lúc đó vẫn là tiểu cô nương, nhưng khi đó cô cao hơn mấy bọn con trai đó, đá văng cửa bước vào, khinh thường nhìn họ, nói: "Các người thật lợi hại, một đám người chặn một người, cũng không chê e lệ à, muốn kêu chủ nhiệm lớp lên xem không?"

Đám con trai kia vốn chính là đám ô hợp, nghe cô nói như vậy, sôi nổi như mấy con chim điểu hèn hạ, thằng cầm đầu còn nói với Chung Khởi: "Mày chờ đi."

Chung Khởi thậm chí không nhìn cậu ta, xoay người liền đi, còn nói: "Tao chờ."

Trong lúc này, Chung Khởi không chú ý Bạch Lục Châu.

"Thật sự nghĩ không ra, sau này sẽ nghĩ lại."Chung Khởi nhún nhún vai, không thèm để ý nói.

Bạch Lục Châu ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, chạm vào một bên tay cô, đánh đổ chính mình bên này, cúi đầu, nghịch ngón tay cô, bộ dáng rất không vui.

Khi anh không vui, liền không nói lời nào.

Nhưng Chung Khởi vẫn truy vấn: "Cho nên, từ khi đó thích tôi? Cậu thích tiểu thái muội sao?"

tiểu thái muội: nữ sinh lưu manh quậy phá

"Không phải." Bạch Lục Châu ngắn gọn trả lời.

Không phải cái gì? Không phải khi đó thích cô hay sao, sao vẫn không thích tiểu thái muội? Chung Khởi nghĩ thầm, nhưng không hỏi lại, tùy ý anh chơi tay cô.

"Còn gì nữa, có cái gì tôi không biết?" Cô bắt đầu chủ đề khác.

Bạch Lục Châu tay dừng lại, nên nói cho cô biết không, anh chính là con mèo kia?

"Có?" Xem anh phản ứng, Chung Khởi hỏi.

"Ừ." Anh nói.

Người này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật vậy.

"Không thể nói cho tôi sao?" Bạch Lục Châu không nói một lời, Chung Khởi nhíu mày hỏi.

Bạch Lục Châu nghe ngữ khí cô không kiên nhẫn, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn đôi mắt cô, nói: "Đêm nay về nhà với tôi, tôi cho cậu biết."

Chung Khởi cười khúc khích, người này nghĩ gì vậy? Đáng giá cô sao, vì một cái không biết sự tình đó là gì, vừa định cự tuyệt, liền nghe thấy Bạch Lục Châu nói.

"Cậu nhất định sẽ muốn biết." Bạch Lục Châu chém đinh chặt sắt, ngữ khí trịnh trọng, lại mang theo một tia cầu xin: "Sẽ đưa cậu về nhà trước 10 giờ, được không?"