Kuishinbo Elf

Bữa ăn thứ 40: Mùa hè của White elf và cua ẩn sĩ




Giờ đã là mùa hè.

Trong thế giới này, cũng có một thứ giống như “kỳ nghỉ hè”.

Nó kéo dài trong một tháng, từ tháng Bảy đến tháng Tám.

Vào ngày nghỉ đầu tiên, tôi đi đến bãi biển cùng với lớp.

Trong suốt 3 ngày 2 đêm. Yahou! ! (Hân hoan)

Dẫn đầu chúng tôi là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Alp-ossan-sensei.

Ông ấy được chọn bởi vì ông ấy rất đáng tin cậy……

Nhưng chúng tôi muốn Stilva-sensei tham gia cơ! !

Bộ ngực đấy! Bờ mông đấy! Và làn da màu nâu hơi tối đấy! !

Chắc chắn ... nó sẽ rất khiêu gợi cho mà xem! !

Nhưng cô ấy không thể tham gia được do cô ấy còn nhiều công việc phải làm… Chán thật đấy !!

Nhưng mà, mọi người trong lớp đều tham gia chuyến đi này, dẫn đến một lượng lớn học sinh tham gia.

Giáo viên sẽ rất cực đây.

Thường thì, sẽ có ai đó bị cảm lạnh và không thể đến, nhưng lần này mọi người đều tham gia.

……Sức khỏe là rất quan trọng.

"Biển kìa!!!"

Khi chỉ vừa mới đến biến, Linda đã phóng đi mất tiêu.

Phía sau cô, mọi người cũng bắt đầu chạy theo cổ.

Sau cuộc hành trình dài ba ngày về phía đông từ Langsten Kingdom Capital, Philimichia, những gì đang chờ đợi chúng tôi là bờ biển Aquarune.

Nhưng nó chẳng mất tới một phút với teleporter!

Chúng tôi được vua, ông của Edward cho phép sử dụng nó.

Thật là một người bạn tốt. (Mặt quỷ).

Trước mắt tôi là một bãi biển xanh không bị ô nhiễm.

Nó cực kì đẹp luôn đấy.

Trên bãi cát xanh sạch đẹp, không có lấy một cọng rác.

Có thể thấy cả một con cua nhỏ đang bò và một con hải âu đang cất lên những tiếng kêu "Mii" khi đang lượn vòng trên bầu trời.

Đây mới gọi là biển chứ.

Đại dương mà tôi biết chỉ là một thứ gì đó đang trong tình trạng cực kì khủng khiếp.

À thì ... tôi sẽ không kể thêm về nó đâu.

So với thế giới này thì nó thật khắc nghiệt.

Trái đất có quá nhiều con người, và nền văn minh đã phát triển quá nhanh.

Trong quá khứ, biển có lẽ cũng đẹp như thế này.

Con người trái đất đang dần mất đi nhưng thứ mà không nên mất cho cuộc sống của họ.

Hiểu điều đó, tôi trở nên buồn và cảm thấy hơi hoài niệm.

“Đi bơi thôi! Mình không muốn nghĩ thêm về nó nữa! ”

Riot đã mặc sẵn bộ đồ bơi của cậu ta.

Chắc chắn, cậu ta đang mặc chúng dưới quần áo của mình.

Cậu vui quá rồi đấy ... bình tĩnh lại một chút nào.

"Này! Khởi động trước đã! Mọi người, thay quần áo và khởi động một chút trước khi xuống biển! ”

Alp-ossan-sensei đang gặp khó khăn.

Ông không thể kiểm soát được lũ trẻ khi mà biển vẫn còn trước mặt bọn chúng đâu.

"Hyaahou!"

Người đột nhiên nhảy xuống biển như mong đợi…… Riot.

Alp-ossan-sensei có thể khóc được rồi đấy.

Những học sinh còn lại đang tập duỗi cơ trước khi xuống nước.

Tốt tốt.

Tôi cũng sẽ bắt đầu duỗi ra.

Một ~ hai ~ ba ~ bốn ~.

Có một bí mật là nội việc duỗi cơ thôi mà tôi đã hết sức rồi. (Giữ kín)

“El-chan, xuống biển chơi cùng bọn mình nào!”

Linda chạy đến mời tôi.

Cô ấy đang mặc một bộ đồ bơi màu hồng ……. ? Thứ này có tồn tại sao?

Quần áo trong thế giới này thực sự rất đa dạng.

Ngay cả đồ bơi cũng có nhiều kiểu khác nhau.

Thế giới này cũng có những loại đồ bơi mắc tiền.

“Ehehe…… Mình có xinh không nào?”

Quay một vòng, Linda cười ngại ngùng.

Thật là một nụ cười quyến rũ.

"A, ah ... Cậu trông rất dễ thương."

Sự trẻ trung của cô ấy được tăng lên rất nhiều, thể hiện đầy đủ tính trẻ con của cô.

Cô ấy trông……. rất giống một đứa trẻ…….

“El…cậu vẫn chưa thay đồ à?”

Ooooh !? Chói quá!?

Đồ bơi một mảnh màu trắng kết hợp cùng làn da nâu!

Thật hoàn hảo! Hulitia! ! Cậu đúng là nhất mà! !

Bảy tuổi và cậu đã rất gợi cảm.

Tôi không biết liệu sức mạnh hủy diệt của cậu sẽ thế nào trong vài năm nữa đây

Khi tôi đau đớn trước hình bóng rực rỡ của Hulitia, tôi nhận thấy có gì đó đang di chuyển trong khóe mắt mình.

"Đó...là gì?"

“N? Ah, nó là Sea House. Đó là một sinh vật thân thiện nếu em không động chạm gì nó ~. Tuy nhiên, nó thực sự rất cứng vì vậy đừng có mà vô tình tấn công nó đấy ~. ”

Sea House mà Alp-ossan-sensei nói với chúng tôi, thật ra chỉ là một con cua ẩn sĩ khổng lồ.

Ngay cả khi tôi leo lên nó, tôi khá chắc chắn rằng tôi sẽ ổn thôi… Mình sẽ ổn chứ?

“…… Đây là thủ lĩnh White! Bây giờ chúng ta sẽ tiến công để chiếm lấy pháo đài của kẻ thù! ”

“White One! Nghe rõ! Chuyển sang hỗ trợ! ”

“White Two! Tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó! ”

Danan và Rick, người hiểu rõ mệnh lệnh của tôi, đã hành động cùng nhau. Sự hỗ trợ của Rick là “ôm” còn Danan thì khiêu khích nó với hai tay và hai chân dang rộng ra (T.N. Chỉ cần nhận ra rằng Lick được cho là Rick. Người thằn lằn từ chương 33.)



Và tôi người được xách theo cùng bọn họ, bị ném lên vỏ cua và bắt đầu leo lên, nhắm đến phần đầu của nó nào ... ... và cuối cùng tôi đã lên đỉnh. (Zard: Bác LF được thì chỉnh nhé, thấy câu này cũng vui đấy chứ :3.)

“Chúng ta đã kiểm soát pháo đài của kẻ thù! Đây là chiến thắng của chúng ta! ”

Tôi tuyên bố chiến thắng của chúng tôi!

"Nhiệm vụ hoàn thành!"

Sau đó, Danan tuyên bố chiến dịch thành công…….

“Bravo! Oooo…… bravo !! ”

Rick cất lên một giọng thú vị! !

Sau đó Danan và Rick ôm nhau vui vẻ.

Tôi khoanh tay lại và gật đầu hài lòng.

Cua ẩn sĩ-kun bắt đầu di chuyển.

"Cậu đang làm gì vậy …?"

Tóc mũi khoan bạc-sama nhìn chúng tôi đang ăn mừng với đôi mắt lạnh lùng.

Vậy thì, đã đến lúc tôi phải thay đồ rồi sao?

Tôi đi về phía cái lều được dựng lên trên bãi biển và bắt đầu thay đồ.

Gosogoso… Được rồi, tôi đã hoàn tất việc thay đồ rồi.

Không chần chừ thêm nữa, hãy thể hiện bản thân mình thôi.

“Whaa……”

“El-chan, đó là…!”

“…… Dù cậu có nhìn nó thế nào đi nữa.”

Fu ~ kyun ~ kyun ~ kyun ... ... Tuyệt vời, phải không? (T.N. Điều này làm cho nó trông giống như một tiếng cười?)

"Một bộ đồ lặn sao !?"

“…… Cậu ấy rõ ràng đang nhắm vào thức ăn.”

ĐÚng vậy, trên người tôi hiện giờ là một bộ đồ lặn!

Mục đích của tôi không phải là bơi! mà là để săn mồi!


“Đi thôi ~! Bắt tất cả hải sản và mang chúng lên ~! ! ”

Basabasa * Tôi lao về phía biển. (T.N. Âm thanh của chân chèo của cô ấy.)

Ngay sau đó, Hulitia và Linda liền chạy theo sau.

“Fukyun!”

Vừa chạm chân xuống nước, cảm giác lạnh lẽo đến từ dòng nước đáng lí ra phải làm tôi lạnh cóng đã hoàn toàn bị cái nóng mùa hè làm dịu đi.

...Tuy nhiên, nhờ bộ đồ lặn mà nó không lạnh lắm.

Cơ thể tôi vẫn đang bùng cháy! !

Ô chà, làm như thường lệ thôi.

“Fui ~…… Thật là một cái bồn tắm tuyệt vời ~.”

“Đây không phải là bồn tắm nhá! ? ”

Tôi cười, Linda vặn lại.

Chỉ lúc này thôi, bình tĩnh, bình tĩnh…….

“Ok…… Hãy bắt đầu cuộc điều tra nào!”

*Chapun * Tôi lặn xuống biển.

…… Tôi quên đeo kính bảo hộ rồi.

Thật rắc rối khi quay trở lại và đeo nó lên, vì vậy tôi sẽ cứ giữ nó như vậy vậy.

Fukyun! Chỉ có khuôn mặt của tôi thấy lạnh!

Thật là một cảm giác kỳ lạ.

Un, biển thật đáng kinh ngạc, và có rất nhiều thứ để xem!

Khi tôi đang lơ lửng xung quanh và nhìn xung quanh, tôi đã tìm thấy những gì tôi đang tìm kiếm.

"Con(?) đầu tiên được tìm thấy!" (T/N: sao lại có từ villager ở đây?)

Thứ đầu tiên tôi tìm thấy là một mảnh vỏ.

Đây có phải là một con ngao (asari) không nhỉ? Không phải...đó là một còn sò biển!?

Dù thế nào thì nó cũng là một con rất lớn.

Hãy nhanh chóng bảo vệ nó và mang nó lên thôi! (Ý thức nhiệm vụ)

Nhưng trước đó…….

"Puha!"

Tôi không có đủ không khí! Dung tích phổi của tôi quá thấp! Điều này thật không ổn!

Tôi tự hỏi liệu tôi có thể có được con sò điệp đó không ...

Cái con đó ở một nơi khá là sâu.

Guu…… Làm thế nào tôi có thể bắt được nó?

…… Là nó! Trong quá khứ, tôi đã từng triển khai một loại hàng rào ma thuật theo hình cầu.

Bằng cách đó, tôi sẽ có thể lặn xuống biển trong khi vẫn đảm bảo ôxy đúng chứ?

Đúng như tôi mong đợi, tôi thật là thông minh …… (tự sướng)

"Let's challenge!!"

Tôi triển khai lá chắn ma thuật.

…Quá tệ! Nó không trở thành hình cầu được! !

“Aruue ~?”

Tôi đã cố gắng hết lần này đến lần khác, nhưng lá chắn ma thuật luôn biến thành một tấm khiên.

Tại sao nó không trở thành hình cầu?

"Mumumu ... Ah!"

Đúng rồi! Lúc đó, linh hồn tôi đã hợp nhất với Peachy-senpai!

Không có Peachy-senpai, tôi không thể thao túng lá chắn chắn ma thuật như tôi muốn.

Thật là bực mình mà.

Nhưng...anh không thể thay đổi cái dạ dày của tôi được! Hiện ra đi, Peachy-senpai!

Ánh sáng tụ tập trong tay tôi và…… một quả đào chưa chín, Peachy-senpai xuất hiện.

“Đã lâu lắm rồi, kouhai. Hôm nay là gì đây? ”

"Lâu rồi không gặp! Senpai! ”

Tôi đã giải thích tình huống cho Peachy-senpai.

Tất nhiên, anh ấy tỏ ra ngạc nhiên, nhưng anh ấy đã hiểu.

“Anh hiểu… mặc dù cái động lực hơi có vấn đề, anh sẽ giúp em với việc có thể tự do thao túng hình dạng của các lá chắn ma thuật. Vậy thì, hãy kết hợp linh hồn nào."


“Roger! Hợp nhất linh hồn !! ”

Tôi hợp nhất với Peachy-senpai.

Quả đào vị vẫn trẻ trung như thường lệ.

Chua quá~

" Hợp thể· Linh hổn · Liên kết hệ thống bắt đầu.

Tỷ lệ đồng bộ hóa 62%, hệ thống tất cả ở mức Green.

Vậy thì, hãy bắt đầu thực hành ngay bây giờ nào.

Một điểm quan trọng của lá chắn ma thuật là hình ảnh.

Xem nào… Đầu tiên bắt đầu tưởng tượng hình ảnh của một quả bong bóng. ”

Tôi tưởng tượng một quả bong bóng như được bảo bởi Peachy-senpai.

Lá chắn ma thuật mở rộng thành hình cầu…… và nó vỡ ngay lập tức.

“Này, em đang làm gì thế, sao lại để nó vỡ ngay lập tức như vậy?”

"Nó vỡ khi em tưởng tượng một quả bong bóng mà."

Bong bóng là như vậy ... ... đó không phải lỗi của tôi.

“Fumu…… ừm, có vẻ như ít nhất em cũng có thể tạo ra một hình ảnh. Tiếp nào, hãy thay đổi hình ảnh. Tiếp theo là quả bóng, khó bị phá vỡ hơn bong bóng và lớn hơn bong bóng. ”

"Để đó cho em!! ”

Tôi tưởng tượng ra một quả bóng…… sau đó tôi nhớ lại về một ký ức cũ của tôi thổi phồng quả bóng quá nhiều và nó vỡ ra.

*Paaaaan! * Và thế là hàng rào ma thuật nổ tung.

“Tại sao nó luôn luôn nổ tung ngay lập tức thế? ”

"Em không hiểu ..."

Cuối cùng, ngay cả hàng rào ma thuật của tôi cũng đã nổ tung.

Bởi vì vậy, tôi bị bao vậy bởi một nỗi buồn sâu sắc. Shikushiku. (nức nở)

Sau đó, tôi xoay sở để có thể giữ hình dạng lá chắn sau nhiều cố gắng.

“Hừm…… em bằng cách nào đó đã làm được rồi.”

"Cảm ơn! Peachy-senpai! ”

Chúng tôi đi ra biển để thử hiệu quả của lá chắn ma thuật.

Đáy biển.

Tôi có thể đi tự do dưới đáy biển trong khi thưởng thức cảnh đẹp.

Tất nhiên, tôi cũng đang thu thập hải sản nữa đó.

Chúng trông ngon miệng quá!

Hàng rào ma thuật hình cầu khiến nó có thể bảo đảm đủ oxy.

Nó có thể giữ được từ 5 đến 10 phút.

Khi oxy giảm, lá chắn sẽ ngày càng nhỏ lại, tôi phải ngoi lên trước khi hết oxy.

"Phần khó khăn là ... ... làm thế nào để di chuyển xung quanh."

Cách duy nhất là đi bộ.

Vì lá chắn ma thuật bao bọc lấy tôi, ngay cả khi tôi cố gắng bơi, tôi sẽ chỉ bơi trong không khí mà thôi.

Nhưng kể từ khi hàng rào ma thuật có khả năng ngăn nước, thậm chí đi bộ trong nước cũng giống như đi bộ bình thường.

Ah, chậm thôi, chậm thôi.

"Cuối cùng, mình cũng có thể bắt được một con cá."

“Để làm điều đó, em sẽ cần phải tập luyện thêm……. Không có lối tắt nào cả. ”

Senpai đã thấy rằng lá chắn ma thuật của tôi hữu ích hơn dự kiến, anh nói rằng sẽ thêm lá chắn ma thuật cho kế hoạch huấn luyện trong tương lai.

“Miễn là em vẫn bị ruồng bỏ bởi các tinh linh, em sẽ phải mạnh mẽ hơn theo những cách khác. Lá chắn ma thuật dường như rất hữu ích. Nếu nó trở thành một tấm khiên mạnh mẽ…… nó cũng sẽ được sử dụng như một phương tiện du lịch đặc biệt như thế này. ”

Peachy-senpai tiếp tục nói với sự ngưỡng mộ.

“Thành thật mà nói, em là người đầu tiên sử dụng lá chắn ma thuật theo cách như vậy. Kouhai, em dường như có một tâm trí linh hoạt. Sử dụng kiến thức của mình và lặp lại nhiều thử nghiệm với lỗi khác nhau. Điều đó chắc chắn sẽ trở thành sức mạnh của em. ”

"Em hiểu rồi! Em sẽ xem xét đến khả năng vô hạn của ma thuật barri-yu! ! ”

…… Tôi đặt quá nhiều năng lượng vào nó và tôi cắn phải lưỡi.

Xin hãy, quên nó đi! (mắt trắng dã)

Chúng tôi đã vui chơi đủ trên biển và giờ chúng tôi đang chuẩn bị bữa trưa.


Và như các bạn đã đoán, tôi phụ trách việc nấu ăn.

“Thỉnh thoảng, tớ muốn ăn những món ăn của người khác, ne…?

"Chỉ là ... vì bạn kuishinbo làm những món ăn quá là ngon đi."

Mọi người nói với nhau: "Không thể tránh được!"

Hơn nữa, tất cả họ đều mỉm cười. Chết tiệt.

Chà ... tôi không thể làm gì khác được.

Hãy bắt đầu nấu ăn nào.

Thứ cần làm khi chúng ta ở biển, tất nhiên là ... ... sốt yakisoba!

Tôi xác nhận rằng miếng vỉ sắt lớn đặt trên bàn bởi bọn con trai đã đủ nóng hay chưa, rồi sau đó tôi cẩn thận trải phần mỡ của Butch Rabi lên tấm sắt.

Tiếp đến là rau.

Bắp cải được cắt đúng kích cỡ bởi những người đàn ông ... ....

Oi! Nó quá to rồi! ?

Hơn thế nữa…… Cái trong tay tôi còn bị cắt thành nhiều mảnh nữa! !

Thằng lol nào! ? Ai là người đã cắt cái này! !

Bikibiki…… !! (lườm)

“Ei! Không biết đâu! ! ”“ Khi ăn nó vẫn vậy mà! ”“ Đồng ý! ”

*Jaaaaaaaaa * ... ... thật là một âm thanh tuyệt vời .

Tôi thích cái tiếng này. (T/N: trans đoán bọn kia đã bị xử đẹp :3)

Tiếp theo tôi muốn có cà rốt, hành và …… ớt xanh, nhưng tôi phải từ bỏ trong khi khóc vì rất nhiều người trong số họ không thích nó.

Xin lỗi ớt xanh!

Khi rảnh, tôi có thể nghe thấy tiếng chiên xèo xèo của Butch Rabi.

Chúng ta hãy thưởng thức kết cấu khác nhau với từng bộ phận khác nhau. (T/N: ai có ý tưởng gì với từ texture không?)

Phần thịt hồng, thịt thăn, thịt vai, đào, phi lê, phần tay, thêm vài thứ nữa.

Sụn, sụn tai, sườn, xào và thêm muối…

Món snack của Gan-chan.

Nó sẽ vừa giòn lại vừa ngon, làm đồ nhắm là hết sẩy.

Nếu chúng được kết hợp, ta sẽ cần có bia nữa.


Và đây, tôi thêm mì vào.

Cùng với rau, tôi đã ăn kèm với thịt chiên.

Và cuối cùng, tôi rưới thêm nước sốt Worcester. (T/N: một loại sốt được yêu thích ở Nhật Bản)

"Tất cả mọi người! Hãy sẵn sàngggg điiii! Bây giờ...tớ sẽ thêm nước sốt! "

Gata! Zawa… zawa…

Mọi người xem món ăn được làm một cách căng thẳng!

Tôi vui vẻ thêm sốt Worcester!

Shiiiii *! Âm thanh nghe rất tuyệt ... ... tiếp đến mùi thơm của nước sốt bốc lên.

Wow! ! ”Những giọng nói thích thú vang lên trên bãi biển.

Xét cho cùng, khoảnh khắc này là tuyệt nhất mà!

Tôi nhanh chóng trộn nước sốt với những thứ khác và với yakisoba trông rất ngon.

Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng đây là kết thúc ... ... vẫn còn một thành phần quan trọng nữa.

Từ 「Kho đồ」 của tôi, tôi lấy ra một trong những kho báu của mình.

Đó là…… Mayonnaise!

Giờ món ăn đã được hoàn thành với dải mayonnaise được rải lên trên yakisoba.

...tưởng tôi sẽ nói vậy à?

Tôi cũng bí mật làm trứng chiên nữa! (Nụ cười đen tối)

Bạn có thể phá vỡ phần lòng đỏ chín vừa trên yakisoba, hoặc bạn có thể ăn nguyên cũng được.

Điêu đo phụ thuộc vào bạn thôi.

"Fuynkun! Xong rồi! Mọi người lại đây nào!"

“Wow!”

Mọi người đều vây quanh yakisoba.

Chỗ yakisoba biến mất ngay lập tức.

Thủ phạm chắc chắn là Riot. (chắc chắn)

! …… Phần của tôi cũng biến mất rồi! ?

Đây là phần duy nhất thôi đó! Shikushiku (nức nở)

Tiếp theo, tôi sẽ chiên hải sản mà tôi đã bắt trên tấm sắt.

Mọi người kêu lên phấn khích, có sò điệp, và thậm chí bào ngư! Hyahou!

Sò điệp sẽ được đun sôi. Sự căng thẳng của tôi đang tăng lên!

Bởi vì có nước tương, nên tôi sẽ làm sashimi.

Thật tiếc vì không có wasabi...nhưng nó vẫn ổn vì vẫn còn tươi chán.

Wasabi quá đắt! ? Đó là một món hàng xa xỉ mà! Quá tệ!

Ồ! Miệng của sò điệp đã mở ra!

Tôi cho bơ vào và đun nó cùng với nước tương.

Ha ha! Nước tương với bơ có mùi rất tuyệt vời đó. (Tự tin)

Tôi có thể dùng ngao cũng được.

Đây! Hãy chắc rằng là sẽ dùng phần nước ngao nhé!

Sò điệp cuối cùng đã sôi!

Tôi có thể ăn luôn mà không cần thêm gì! Nó thật ngọt ~!

"El! Tớ bắt được cá nè!"

"Làm tốt lắm, Riot...đợi đã, làm thế nào cậu bắt được nó vậy!?"

Con cá mà Riot bắt được là một con bonito. (T/N: là một loại cá ngừ vằn nhưng thân ngắn hơn.)

Trong tay cậu ta, con cá đang giãy giụa dữ dội.

"Chờ tý."

Tôi giết con cá và rút máu nó ra.

Nếu tôi không rửa, nó sẽ bốc mùi.

Sau khi tôi rút hết máu, tôi cắt con cá.

Tôi cắt ra ba miếng.

Sau đó, nước sốt mà tôi sẽ dùng nước tương với mayonnaise đổ vào miếng cá.

Bằng cách này, thật ngạc nhiên là mùi cá đã bị át đi.

Tôi nhẹ nhàng nướng phần cá còn lại và cắt thành từng miếng nhỏ… thêm chút muối và phục vụ cho mấy người kia.

Giống như tôi đang làm takaki vậy. (T/N: một cách chế biến cá của Nhật)

Thật tiếc là tôi không thể làm vì tôi không có tài liệu để tham khảo.

“Đây là một bữa trưa sang trọng…” (Tôi vẫn chưa ăn)

Khi tôi nhận ra, ở một nơi xa xa, con cua ẩn sĩ lần trước đang đứng ở đó.

...nó đang nhìn về hướng này.

Nó cũng muốn ăn à?

Đuợc! Để tao đãi mày ăn nhé!

Tôi lấy ra một chiếc lá to từ 「Kho đồ」, đặt các món ăn lên chiếc lá và đưa nó cho con cua ẩn sĩ.

"Đây là bữa trưa cho cua ẩn sĩ-kun. Nào, ăn đi!"

Cua ẩn sĩ-kun dường như hiểu lời tôi nói và ăn một cách ngon lành.

“Wow…….”

Cua ẩn sĩ-kun ăn xong một cách hài lòng và rời đi.

Nó quay lại và bấm cái càng của nó nhiều lần.

Tôi vui lắm.

Và tôi vẫn chưa ăn trưa.

…… Tôi sẽ khóc đấy.

Fukyun! Ít nhất là để lại một ít cho tôi chứ! (Hối tiếc)

--------------------------------------------------------------------------

T/N: đây là chương mở đầu của Arc 2 với nữa chương đầu là nhờ sự giúp đỡ của Zard. Chương này thật dài và tôi cũng thật đói.

Tôi đã hoàn thành lúc 12:00. Giờ ăn cơm đây!

p/s: El kiếp trước làm đầu bếp xong bỏ việc làm NEET hay sao ý nhỉ? (thuyết âm mưu)