Tuyết dày phủ kín dưới chân, đại quân phải dùng hết tốc lực tiến lên, để lại vệt bánh xe và vó ngựa dày đặc trên đường tuyết đọng, bị gió bắc lạnh thấu xương thổi qua rồi nhanh chóng kết thành băng. Đoàn ngựa đi trước còn tạm ổn, còn những binh lính phía sau đi đường vô cùng vất vả.
Dù vậy, không có một ai mở miệng oán giận, giữa đất trời dường như chỉ có tiếng gió, tiếng vó ngựa, cùng với tiếng vũ khí va đập vào áo giáp.
Ba quân đều biết: Chủ soái Hàn Doãn của bọn họ lập quân lệnh trạng [1] ngay trên triều. Nếu để thua trận này, chủ soái chắc chắn sẽ bị chém đầu, mà những tướng sĩ khác cũng sẽ vì vậy mà bị hạch tội. Đây là chế độ tội liên đới từ lâu đã có trong quân, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
[1] Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Thời tiết rét lạnh như vậy, cắm trại ở bên ngoài vất vả nhất chính là những binh lính ở dưới chót. Những đại nhân trưởng quan đó thì không sao, ít nhiều gì bọn họ cũng có thể ngủ trong xe ngựa, có lẽ còn có một cái bếp lò, nhưng binh lính dưới chót chỉ có thể ngồi vây quanh đống lửa khô trong gió lạnh cả đêm. Chính vì điều này, Hàn Doãn mới lệnh đoàn quân đi với tốc độ nhanh nhất, để họ có thể đến trọng trấn tiếp theo trước khi mặt trời lặn. Tòa thành đó có thể chứa mười vạn đại quân, bọn lính đều hiểu rõ chuyện này, cho nên không có ai oán hận câu nào, dù cho có trượt chân ngã xuống đất thì cũng lập tức bò dậy đuổi theo đoàn quân.
Binh pháp có câu: Đại quân chưa động, lương thảo đi trước.
Nhưng bởi vì thời gian gấp rút, toàn quân chỉ mang theo chút lương thảo, đại khái là đủ dùng đến lúc tới thành Lâm Giang.
Tề Nhan co ro trong góc xe ngựa, quấn trên người chiếc áo khoác lông chồn Nam Cung Tĩnh Nữ đưa cho nàng trước khi đi. Chính giữa thùng xe là một cái lò đồng, than bạc trong lò cháy bừng bừng, tỏa ra hơi nóng. Nói vậy, trong quân lúc này không có ai an nhàn hơn Tề Nhan, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy lạnh.
Cửa sổ xe ngựa thỉnh thoảng bị gió lạnh xốc lên, gió lạnh "vù vù" quật vào, mỗi khi Tề Nhan ngửi được khí lạnh, nàng lập tức có cảm giác gió lạnh trực tiếp đi dọc theo miệng mũi đâm vào phổi.
"Khụ khụ..." Tề Nhan nghiêng đầu ho nhẹ vài tiếng, Cốc Nhược Lan thấy vậy bèn mở một cái túi vải bình thường ra, từ bên trong lấy ra một nắm thảo dược rồi ném vào trong bếp lò. Mùi thuốc thấm vào ruột gan, mùi hương này cũng rất dễ chịu, Tề Nhan lập tức hít sâu mấy lần, nàng cảm giác cơn ho khan không còn ập tới mãnh liệt nữa.
Cốc Nhược Lan: "Đại ca, tốt hơn chút nào không?"
Tề Nhan: "Đa tạ."
Cốc Nhược Lan lại xốc đệm xe ngựa lên, từ bên trong lấy ra một cái chăn, phủ lên người Tề Nhan: "Ngươi bị thủy chứng nên sợ lạnh nhất, đường tới hướng bắc càng đi càng lạnh, vẫn nên cẩn thận hơn."
Tề Nhan vẫn chưa cự tuyệt, nàng kéo chăn che kín miệng mũi mình. Cốc Nhược Lan thấy vậy, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
Sức khỏe vị "Đại ca" này của nàng lúc ở kinh thành phía nam thì còn tốt, nhưng khi đi đến đất nước băng giá cách ngàn dặm về phía bắc này, dù cho chăm sóc cẩn thận...e là gió lạnh thấu xương cũng đủ khiến đối phương chật vật.
Cốc Nhược Lan không nói nữa, từ cái túi trên lưng lấy ra hai cái bánh bao. Nàng dùng khăn sạch phủ lên đỉnh lò đồng, sau đó để bánh bao lên trên. Hành quân gian khổ, mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ luôn mãi chiếu cố, nhưng quá trình hành quân gấp gáp, Tề Nhan cũng chỉ có thể ăn cái này cho no bụng.
Cũng may đội quân đã tới thành tiếp theo trước khi trời tối. Bởi vì tuyết còn rơi nên không thể hành quân vào ban đêm, Hàn Doãn chỉ phải hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Tề Nhan được sắp xếp ở một cái sân nhỏ sau sân Thái thú phủ, Cốc Nhược Lan mời người chuẩn bị thùng gỗ để làm thuốc tắm cho Tề Nhan.
Sau khi uống thuốc xong, Tề Nhan nửa nằm trên giường tán gẫu với Cốc Nhược Lan.
Tề Nhan: "Muội tử."
Cốc Nhược Lan: "Vâng, Đại ca."
Tề Nhan: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Cốc Nhược Lan: "Đại ca cứ việc nói."
Tề Nhan: "Ta muốn biết...bệnh của ta, đối với chỗ này...có ảnh hưởng gì không?" Nói rồi, Tề Nhan vươn ngón trỏ chỉ lên huyệt thái dương của mình.
Cốc Nhược Lan hơi bất ngờ, bởi vì nữ đế bệ hạ cũng đã hỏi câu y như vậy, mà nàng đã trả lời rồi... Chẳng lẽ, nữ đế bệ hạ chưa từng nói chuyện này cho Đại ca biết sao?
Nếu như vậy, nàng có nên nói thật không?
Tề Nhan thấy người luôn thẳng thắn như Cốc Nhược Lan lộ vẻ do dự thì trong lòng đã biết đại khái, nhưng nàng vẫn muốn biết đến tột cùng là nghiêm trọng tới mức nào. Vì thế Tề Nhan mỉm cười trấn an, nhẹ giọng nói: "Muội tử không cần băn khoăn, sức khỏe của ta ra sao, ta vẫn biết rõ ràng. Ta chỉ muốn biết còn có thể kéo dài hiện trạng trong bao lâu, hậu quả nghiêm trọng nhất sẽ ra sao."
Cốc Nhược Lan mím môi, hai bàn tay đặt lên đùi xoắn xít, nàng suy nghĩ thật lâu rồi mới đáp: "Tình trạng sức khỏe hiện tại của Đại ca...một mặt là do thủy chứng gây ra, mặt khác là trong cơ thể Đại ca hình như xuất hiện một loại độc tố. Ta đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế nó. Thân thể Đại ca, kỵ nhất là lao lực. Nếu như có thể chọn một nơi bốn mùa tươi tốt mà an tâm điều dưỡng, dùng thuốc áp chế, ăn thêm đồ bổ...tuy không thể hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng có thể tận hưởng những tháng ngày như người bình thường."
Tề Nhan: "Ngươi đừng nên bận tâm đến cảm thụ của ta rồi đặc biệt chọn nói những lời bảo thủ đó. Ta muốn biết...bệnh này đối với phần não, đến tột cùng có ảnh hưởng hay không? Nếu như không áp chế được, cuối cùng sẽ như thế nào?"
Cốc Nhược Lan hít sâu một hơi, đáp đúng sự thật: "Có ảnh hưởng. Hơn nữa, thứ ảnh hưởng này gần như không thể nghịch chuyển. Không chỉ có đầu óc...mỗi một lần phát bệnh, hầu hết cơ quan trong cơ thể đều sẽ bị ảnh hưởng, không thể đảo ngược. Có điều, tình trạng sức khỏe hiện tại của Đại ca vẫn tốt, nếu như điều trị đàng hoàng, không phải là không có khả năng duy trì hiện trạng. Ta thật sự không rõ vì sao nữ đế bệ hạ phái ngươi đến nơi khổ hàn này... Chứng bệnh của ngươi, bệ hạ cũng biết."
Tề Nhan giật mình, lẩm bẩm nói: "Nàng ấy đã biết rồi?"
Cốc Nhược Lan: "Đúng vậy."
Tề Nhan vẫn phiền muộn, lý do không có gì khác, chỉ là nàng không muốn cho Nam Cung Tĩnh Nữ biết tình trạng sức khỏe hiện tại của mình.
Nhưng Tề Nhan đã nhận ra sự bất mãn trong lời nói của Cốc Nhược Lan, nàng chủ động giải thích: "Lần này đến Lạc Bắc không phải nàng ấy phái ta tới, mà là ta tự mình xin đi. Ngươi đừng có trách nàng ấy, nếu không phải ta mãi khẩn cầu, nàng ấy chắc chắn sẽ không phái ta đến... Ta rất cảm kích vì nàng ấy tôn trọng ý nguyện của ta, thật sự thì khi đưa ra quyết định như vậy, lòng bệ hạ đau khổ hơn bất cứ ai khác. Là ta...làm nàng ấy khó xử."
Cốc Nhược Lan: "Đại ca, lúc này mới đi một ngày mà đã vất vả như thế, không bằng...?"
Tề Nhan kiên định nói: "Nếu như ngươi là nghĩa muội của ta, có một số việc ta cũng không nên gạt ngươi. Ta vốn là công chúa của bắc Kính Quốc, Lạc Bắc là quê hương của ta, nơi đó còn có an đạt và con dân của ta. Sở dĩ trận chiến này diễn ra, ít nhiều gì cũng tại ta. Huynh đệ kết nghĩa của ta cho rằng ta đã qua đời, lần này khởi binh là để báo thù cho ta. Hiện giờ triều đình binh hùng tướng mạnh, kinh thành cách xa chiến trường, thảo nguyên tuyệt đối sẽ không có phần thắng. Đợi đến khi tuyết ở Lạc Xuyên tan hết, thảo nguyên không còn tiếp viện sẽ như nỏ mạnh hết đà, khó mà quay đầu lại. Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, người cần chính yêu dân, cai trị nhân từ, triều đình trên dưới một lòng, chỉ tính quân thường trú ở các nơi đã có trăm vạn quân. Mà căn cơ của thảo nguyên đã sớm bị bào mòn, tuy hòa hoãn mấy năm nay, nhưng nhân khẩu không thể quay về thời kỳ cường thịnh. Nếu không vì giữa Kính Vị còn có ta, bệ hạ hoàn toàn có thể kêu gọi cả nước dốc sức, nhân cơ hội lần này hoàn toàn chinh phục thảo nguyên, chấm dứt hậu hoạn..."
Nói tới đây, ánh mắt Tề Nhan tràn đầy dịu dàng: "Bệ hạ nàng ấy...rốt cuộc vẫn nghĩ đến cảm thụ của ta, cho ta cơ hội lần này, mà đây cũng là cơ hội cuối cùng của thảo nguyên."
Cốc Nhược Lan nghe Tề Nhan nói vậy, không biết vì sao lòng nàng thấy rất đau xót.
Cốc Nhược Lan cũng từng nghe nói đến trận chiến Kính Vị, năm đó tiên đế hạ lệnh quét sạch thảo nguyên, nàng cũng từng nhìn thấy tình trạng thê thảm vạn người bị chôn sống trong lúc cùng gia gia làm nghề y.
Nàng thật sự tưởng tượng không ra, hai người vắt ngang giữa nợ nước thù nhà, thậm chí là hai nữ tử...đến tột cùng phải cần bao nhiêu dũng khí và tình yêu, phải chịu bao nhiêu đau khổ và trở ngại mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Chút oán hận cuối cùng của Cốc Nhược Lan đối với Nam Cung Tĩnh Nữ cũng tiêu tán, tuy vẫn còn vài chỗ không hiểu, nhưng Cốc Nhược Lan biết...nhất định nữ đế bệ hạ yêu "Đại ca" đến tận xương tủy.
Yêu nhiều đến nỗi không thể ích kỷ, yêu nhiều đến nỗi...nguyện ý chịu đựng tất cả để thành toàn nguyện vọng của đối phương.
Cốc Nhược Lan mạo muội phạm tội đi quá giới hạn, âm thầm suy nghĩ nếu như nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ đổi vị trí cho nhau. Nếu nàng là nữ đế bệ hạ...nàng sẽ để người mình yêu liều chết hoàn thành tâm nguyện sao?
Đáp án hiển nhiên là phủ định, nếu nàng yêu một người, nàng tuyệt đối sẽ không để đối phương rời khỏi mình.
Không nói đến chuyện chiến trường hung hiểm, chỉ bằng sức khỏe người nàng yêu đang như vậy, rất có khả năng sẽ một đi không trở lại.
Nếu mất đi người mình yêu, người ở lại phải trải qua quãng đời còn lại như thế nào?
Chỉ suy nghĩ thôi là đã thấy đau lòng không chịu nổi, nhưng Cốc Nhược Lan cũng từ lời của Tề Nhan cảm nhận được sự kiên quyết của đối phương. Nếu như Tề Nhan không thể ngăn cản trận chiến này, đây nhất định sẽ trở thành tiếc nuối cả đời này của nàng ấy.
Có lẽ cũng chính vì vậy: Nữ đế bệ hạ mới cam tâm gánh vác thứ kết quả mà ngay cả bản thân nàng còn chưa biết, đi thành toàn người nàng yêu.
Trong phòng rất an tĩnh, Tề Nhan và Cốc Nhược Lan đều đang im lặng với những dòng suy nghĩ của riêng mình, nhưng tiếng gõ cửa đã đánh tan sự im lặng này.
Cốc Nhược Lan: "Đã trễ thế này, là ai chứ?"
Tề Nhan: "Hàn tướng quân."
Cốc Nhược Lan: "Sao Đại ca biết?"
Tề Nhan cười mà không nói, nàng cầm lấy mặt nạ bên gối và đeo lên mặt.
Cốc Nhược Lan mở cửa, người đứng bên ngoài quả nhiên là Hàn Doãn tướng quân. Cốc Nhược Lan không khỏi tán thưởng, nàng né người mời Hàn tướng quân đi vào, còn nàng thì thức thời lui ra ngoài đóng cửa lại.
Thấy Tề Nhan đêm khuya còn đeo mặt nạ, Hàn Doãn không hề tỏ ra bất ngờ, hắn chắp tay với Tề Nhan như thường lệ: "Khâm sai đại nhân."
Tề Nhan: "Hàn tướng quân khách khí, ngươi là thống soái, ta vốn nên hành lễ, chỉ là sức khỏe tại hạ không tốt, nằm xuống liền thấy cả người yếu ớt không còn sức, mong rằng Hàn đại nhân thứ tội."
Kỳ thật, đến lúc này Hàn Doãn còn không biết vị khâm sai đại nhân này tên họ là gì, mà dường như hắn cũng không quá để ý thân phận của Tề Nhan. Có lẽ là vì từng bị xa lánh chịu cực khổ nên hắn cũng học được cách khôn ngoan.
Hàn Doãn: "Không sao, hành quân gấp gáp trong trời tuyết như vậy vất vả hơn bình thường nhiều, là Hàn mỗ mạo muội đêm khuya quấy rầy."
Tề Nhan: "Hàn đại nhân có chuyện gì?"
Hàn Doãn hơi mỉm cười, lấy một cái bình sứ lớn bằng bàn tay ra khỏi lồng ngực: "Ban ngày khi cưỡi ngựa đi ngang qua xe ngựa đại nhân, hạ quan nghe được tiếng ho khan. Đây là một bình thu lê lộ, là hạ quan có được từ chỗ quản gia Thái thú phủ, nếu khâm sai đại nhân không chê, mong rằng vui lòng nhận cho."
Tề Nhan bình tĩnh cảm tạ, giơ tay nhận lấy thu lê lộ, trong lòng thì âm thầm đánh giá Hàn Doãn. Người này thật ra là môt người vô cùng cẩn thận và nhanh nhẹn, tuy nàng không quan không phẩm, nhưng rốt cuộc vẫn là người nữ đế an bài. Thu lê lộ không quý trọng, truyền ra cũng không bị cấu thành tội đút lót, nhưng rốt cuộc đây vẫn là thứ cần thiết.
Hàn Doãn thấy Tề Nhan vui lòng nhận thì trong lòng càng vui vẻ. Hai tay hắn đè lên đầu gối, nghiêng người về phía trước: "Đại nhân, hạ quan vừa mới nhìn bản đồ, có vài ý tưởng tâm đắc muốn nói với đại nhân, chẳng biết có được không?"
Tề Nhan: "Mời Hàn đại nhân nói."
Hàn Doãn: "Hổ thẹn, tuy hạ quan cũng được xem là ngựa chiến nửa đời, nhưng lại không hiểu biết nhiều về Lạc Bắc, may mà trước khi đi có nghiên cứu một chút." Nói rồi, hắn từ cổ tay áo lấy ra một cuộn da dê đưa cho Tề Nhan.
Tề Nhan mở ra, đây là bản đồ Lạc Xuyên, trên đó có ghi chép tất cả châu phủ, quận huyện mà Lạc Xuyên chảy qua.
Hàn Doãn thẳng lưng, tiếp tục nói: "Lạc Xuyên tổng cộng chảy qua chín châu, hơn ba mươi quận huyện và hai mươi tám tòa thành. Theo tấu chương trước đó, hai thành trì ở huyện Lạc Thủy và quận Giao đã lần lượt thất thủ, mời đại nhân xem bản đồ... Hai tòa thành này có thể xem là hậu phương vững chắc của thành Lâm Giang, cho nên hiện tại thành Lâm Giang đã trở thành một tòa thành bị cô lập, cơ bản bị cắt đứt với thế giới bên ngoài."
Tề Nhan gật đầu, Hàn Doãn tiếp tục nói: "Nếu đại quân muốn chi viện cho thành Lâm Giang, đương nhiên phải phá tan sự bao vây của hai thành này, hoặc là đi đường vòng từ quận huyện khác đến Lạc Xuyên, rồi hành quân trên Lạc Xuyên vòng ra sau thành Lâm Giang. Đại nhân cảm thấy đường nào khả thi hơn?"
Tề Nhan cũng không đáp, mà là hỏi ngược lại: "Hàn đại nhân có ý gì?"
Hàn Doãn: "Hạ quan cho rằng, nếu quân ta đã là quân cứu viện thì cần phải bình an đến thành Lâm Giang, không được để xảy ra sai sót. Cho nên dù thắng hay là bại đều không nên xảy ra xung đột trực diện với kẻ địch, thay vào đó là nên vòng ra sau trực tiếp chi viện cho thành Lâm Giang."
Đối với việc này, Tề Nhan tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng sầu càng thêm sầu.
Hàn Doãn than một tiếng, đột nhiên nói: "Đáng tiếc đã lập quân lệnh trạng."
Tề Nhan truy hỏi: "Vì sao đáng tiếc?"
Hàn Doãn: "Không dối gạt đại nhân, hạ quan có một diệu kế, có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch."
Tề Nhan: "Còn mời Hàn đại nhân nói."
Hàn Doãn đứng dậy đi tới bên cạnh Tề Nhan, vẽ một vòng tròn trên bản đồ, nói: "Đại nhân, khu vực này là hai mươi tám tòa thành hạ quan vừa mới nói, trong đó có một vài thành kiên cố, vừa nhiều lương thực vừa nhiều dân. Còn lại cũng chỉ là vài trấn nhỏ ở biên cương, hầu hết tường thành đều được xây bằng gỗ, vừa thấp vừa không rắn chắc, bá tánh cũng ít."
Nói đến đây, Tề Nhan đại khái hiểu Hàn Doãn đang muốn nói gì. Nàng càng lúc càng lo lắng, Hàn Doãn này đã vượt qua những gì được miêu tả trên hồ sơ năm đó, tướng tài như thế...Ba Âm tuyệt đối không thể ngăn cản hắn.
Hàn Doãn: "Hạ quan cảm thấy, nhân lúc chiến hỏa còn chưa lan tới đây, không bằng hạ lệnh để các bá tánh ở những thành trì này di dời về phía nam, toàn bộ lương thực trong thành có thể mang đi được thì cứ mang đi, không mang đi được thì chôn sâu hoặc dứt khoát đốt hết. Ngoài ra, còn phải tiêu hủy toàn bộ vũ khí thủ thành. Mấy thành trì này dễ công khó thủ, không bằng chúng ta nhường ra hết, như vậy dù cho thành trì bị thất thủ thì kẻ địch cũng chỉ nhận được một tòa thành trống, mà thành Lâm Giang cũng không cần mệt mỏi bôn tẩu đi cứu viện."
Tề Nhan: "Ngươi muốn khiến thảo nguyên tách quân?"
Ánh mắt Hàn Doãn lộ ra sự tán thưởng, hắn cao hứng nói: "Không sai! Mời đại nhân xem, theo hạ quan biết, phần lớn người dị tộc đều tập trung ở vùng này, cách Lạc Xuyên chừng ba trăm dặm. Cho nên hạ quan nghĩ, tuy chúng ta mất hai tòa thành, nhưng người dị tộc được phái tới lần này không có bao nhiêu, không tới mấy vạn, thậm chí là ít hơn. Lần này triều đình phái thêm mười vạn binh mã, thành Lâm Giang có hai mươi vạn đại quân, chúng ta sẽ không thủ thành mà ngược lại nhường thành trống cho bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ đi đánh chiếm. Thủ thành cần binh lực, như vậy khả năng chiến đấu của người dị tộc sẽ thấp đi rất nhiều. Chúng ta chỉ cần thông báo những trọng trấn khác quanh Lạc thủy đề phòng quân tiếp viện của thảo nguyên, toàn lực ngắm bắn nếu bọn họ vượt qua Lạc Xuyên, như vậy có thể cắt đứt nguồn cung lương thực của bọn họ, không bao lâu lương thảo của bọn họ sẽ hết sạch. Chỉ đến đầu xuân năm sau, muộn nhất là tháng năm tuyết ở Lạc Xuyên tất nhiên sẽ tan hết, đến lúc đó người dị tộc sẽ biến thành cá trong chậu. Khi ấy, thiết kỵ của ta khuynh sào xuất động, nhất định thế như chẻ tre, một đòn lấy lại phần đất đã mất, tiêu diệt toàn bộ phản tặc!"
Tề Nhan đột nhiên siết chặt chăn gấm trên người, nhưng rất nhanh đã buông ra, nàng trầm ngâm một lúc lâu và đáp: "Nhưng...không phải Hàn đại nhân đã lập quân lệnh trạng rồi sao? Liên tục vứt bỏ nhiều thành trì như vậy, e là bệ hạ sẽ trách tội."
Hàn Doãn thở dài: "Tuy nói như thế, hạ quan thật sự cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất. Không biết khâm sai đại nhân...có thể nói rõ cho bệ hạ không?"
Tề Nhan: "Như vậy e là không được, Hàn tướng quân đã lập quân lệnh trạng trước sự chứng kiến của quần thần, mặc dù bệ hạ nguyện ý tin tưởng, nhưng e là các triều thần sẽ truy cứu. Tuy đây là diệu kế, nhưng Hàn đại nhân vẫn chớ nên tìm lối tắt."
Hàn Doãn thở ra một hơi nặng nề: "Nếu vậy, hạ quan sẽ không làm khó khâm sai đại nhân, không còn sớm, hạ quan cáo lui."
Tề Nhan: "Không tiễn."
Hàn Doãn rời đi, Tề Nhan ngồi ngay ngắn lại, trung y trắng như tuyết phía sau lưng gần như thấm đẫm mồ hôi. Giờ phút này Tề Nhan cảm thấy vô cùng may mắn vì nàng kiên trì lên chiến trường. Lúc nãy Hàn Doãn luôn miệng đòi "tiêu diệt"... Bằng tài cán của hắn và binh lực của triều đình, có lẽ hắn thật sự có thể làm được.
Tề Nhan đột nhiên đấm lên chiếc chăn gấm trên người: Ba Âm ơi là Ba Âm...vì sao ngươi không nghe theo lời khuyên của ta?
Cho dù nàng không có tình cảm với Nam Cung Tĩnh Nữ đi chăng nữa, nếu bình tĩnh xem xét lại: Nàng cũng hoàn toàn không đồng ý việc thảo nguyên lại lần nữa nhấc lên chiến sự. Mấy năm nay, người thảo nguyên đã bị quét sạch vài lần, các bộ tộc đi chín về một, làm sao đấu lại triều đình.
Ba Âm ơi là Ba Âm, ta biết sự thù hận và nỗi đau trong lòng ngươi, nhưng mà...biết rõ sẽ thua, cớ sao không đánh là không được?
- --
Chỉ chớp mắt, Tề Nhan đã rời khỏi kinh thành hơn nửa tháng.
Lúc trước Nam Cung Tĩnh Nữ hạ triều xong sẽ đến nửa bên cấm cung, hiện giờ nàng đột nhiên không còn nơi nào để đi, cũng không biết nên làm gì.
Có điều vào ngày thứ ba sau khi Tề Nhan rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ đã tìm được một nơi để thay thế, đó chính là cung điện Lương Thái phi từng ở.
Hiện giờ tòa cung điện này bị bỏ trống, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ trước đây Lương Thái phi rất tin Phật học, cho nên bên trong cung điện của bà có một Phật đường nhỏ dùng để cung phụng mấy bức tượng Phật.
Ngày thứ ba từ khi Tề Nhan rời đi, mỗi ngày Nam Cung Tĩnh Nữ đều đến Phật đường để chép kinh thư, sau đó quỳ xuống đệm hương bồ cầu nguyện một lúc.
Những gì muốn nói Nam Cung Tĩnh Nữ đều đã nói với Hàn Doãn, Cốc Nhược Lan cũng ở bên cạnh Tề Nhan, nàng còn đưa cho Tề Nhan không ít vị thuốc nàng ấy cần. Dường như tất cả những gì có thể làm, Nam Cung Tĩnh Nữ đều làm cả rồi...
Nhưng dù vậy Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn sẽ cảm thấy bất an. Nàng rất muốn làm gì đó cho Tề Nhan, cuối cùng lại phát hiện bản thân cái gì cũng không làm được...
Sau khi nhìn nàng ấy bước lên xe ngựa đi về phía bắc, dường như chuyện duy nhất nàng có thể làm là cầu thần bái phật.
Từ xưa đến nay Nam Cung Tĩnh Nữ đều không tin vào những điều này, nhưng lần trước khi Tề Nhan bị "trúng độc", Nam Cung Tĩnh Nữ cũng từng cầu nguyện, kết quả Tề Nhan thật sự được trị hết. Tuy sau này chân tướng lộ ra, lần đó cũng chỉ là mưu kế của Tề Nhan mà thôi, nhưng ý niệm này đã cắm rễ trong lòng Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tựa như chỉ cần nàng thành tâm cầu nguyện, Tề Nhan thật sự có thể bình an.
Hơn hai mươi năm được sinh ra đời, Nam Cung Tĩnh Nữ chưa từng cầu nguyện cho bản thân một lần nào, cũng rất ít khi thắp hương cáo Phật. Nhưng vì Tề Nhan...cho dù là thứ gì đó hư vô mờ ảo, nàng cũng nguyện ý thử một lần.
Bên kia các triều thần, đặc biệt là Tả Hữu Bộc xạ và Thượng thư lục bộ cảm thấy trận chiến lần này rất có khả năng liên quan đến "ý trời". Thử nghĩ mà xem: Vì sao vừa bước lên Lạc Xuyên thì xuất hiện đá khắc, sau đó liền phát động chiến tranh?
Hai bên nam bắc thái bình nhiều năm như vậy, vì sao đột nhiên xảy ra chiến tranh? Có lẽ là vì nữ đế bệ hạ không nghe theo thiên mệnh, cho nên ông trời trừng phạt!
Quan viên Hộ bộ làm việc thần tốc, rất nhanh đã tổng hợp nam tử họ Long trên toàn Vị Quốc. Họ Long không phải là họ lớn, trừ đi những người không hợp tuổi và đã có hôn phối ra thì còn lại chưa đến mười người.
Thượng thư Hộ bộ từ đó tiếp tục chọn lựa kỹ càng ba vị nam tử có nơi sinh và giờ sinh liên quan tới "long", mang bức họa của họ cho họa sư cung đình tô điểm cho đẹp, sau đó cuộn lại thành ba quyển trục.
Đêm nay, Tả Hữu Bộc xạ và Thượng thư lục bộ lại lần nữa tề tụ ở phủ Thượng thư Hộ bộ. Thượng thư Hộ bộ lấy bức họa ba người ra: "Chư vị đồng liêu xem đi, ba bức họa này là các nam tử vừa độ tuổi mà lão phu đã chọn lựa kỹ càng, nơi sinh, giờ sinh, đến cả họ đều là 'long'. Nam bắc thái bình nhiều năm như vậy, lần này đột nhiên nổ ra chiến sự rất có khả năng là trời cao cảnh cáo. Nếu đá khắc có câu 'long phượng tương hòa, khả bảo thái bình', chúng ta vô luận như thế nào đi nữa cũng phải thử một lần. Nếu như tiếp tục không tuân theo thiên mệnh, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
Mọi người đều tán đồng, chỉ có Thượng thư Binh bộ Tần Đức giữ im lặng.
Hắn vốn xuất thân từ Tấn Châu phủ, trên con đường làm quan may mắn được Tề Nhan dìu dắt nên mới có ngày hôm nay. Mặc dù thân phận xuất thân Tấn Châu của Tề Nhan đã bị lật đổ, nhưng trong thâm tâm Tần Đức, hắn vẫn thừa nhận Tề Nhan là ân sư của hắn.
Trên đời này nam tử có thể tái giá, nữ tử...tuy cũng không phải là không thể, nhưng lòng Tần Đức luôn có chút hụt hẫng.
Nhưng đến cuối cùng, Tần Đức cũng không vì Tề Nhan biện bạch nửa câu, bởi vì hắn biết: Thế cục hiện tại là xu thế tất yếu, chỉ bằng hắn là không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Hơn nữa, Bắc An Hầu đã mất tích hơn nửa năm, không ai biết còn sống hay đã chết, có lẽ...người đã không còn nữa.
Thậm chí, càng đáng sợ là: Rất có khả năng Bắc An Hầu giả vờ mất tích để lén quay về Lạc Bắc. Người đứng phía sau chủ mưu chiến sự lần này cũng có thể là Bắc An Hầu. Nếu hắn mạo muội xuất đầu, sau này chân tướng bại lộ, chẳng phải cũng bị liên lụy?
Cuối cùng Tần Đức trầm mặc, chư vị đại nhân cũng chỉ xem Tần Đức cam chịu rồi. Từ đó, vở kịch bức hôn nữ đế đã được cơ quan quyền lực tối cao của triều đình âm thầm lên kế hoạch.