Kinh Tủng Chi Thư

Kinh Tủng Chi Thư - Chương 64




Jane



“Không! Không thể! Bản thảo chắc chắn vẫn ở trong biệt thự! Chắc chắn!” Vừa nhắc đến việc bản thảo có khả năng đã bị hủy, Clauris liền trở nên vô cùng nôn nóng bất an, cô ta nói: “Bốn vị phải giúp tôi tìm ra bản thảo. Thù lao không thành vấn đề, nếu như có thể tìm thấy bản thảo, tôi đồng ý bằng bất cứ giá nào trong phạm vi năng lực của mình.”



Sở Dương Băng cảm thấy thái độ của Clauris cứ lạ lạ thế nào, nếu như đó chỉ là một bản thảo đã bị mất thì vì sao Clauris lại nôn nóng đến vậy? Cho dù thật sự không tìm ra thì cô ta viết lại một lần nữa là được mà? Còn người anh trai nghe nói bị điên của cô ta nữa…..



Clauris chắc chắn là NPC mấu chốt trong câu chuyện này, phải tranh thủ cơ hội này để giao lưu với cô ta, bọn Sở Dương Băng đều hi vọng có thể khịa được càng nhiều thông tin có liên quan đến câu chuyện từ Clauris hơn nữa.



“Tiểu thư Clauris, cô có thể nói thêm thông tin về Colvin anh trai cô cho chúng tôi biết không?” Người đàn ông duy nhất trong bốn người tham dự câu chuyện mà Sở Dương Băng thấy chưa hề mở miệng cuối cùng đã lên tiếng.



Clauris tựa hồ vô cùng khó chịu với đề tài này, cô nói: “Xin lỗi, chuyện liên quan đến Colvin tôi không muốn đề cập đến.”



Lục Phi Trầm cười nhạo một tiếng, ngã người dựa lên ghế salon nói: “Quý cô Clauris, cô nói anh trai cô dấu bản thảo của mình, nhưng lại không muốn nói cho chúng tôi về chuyện của anh ta, cô không thấy tự mâu thuẫn à?”



Lục Phi Trầm dồn ép Clauris, vẻ mặt Clauris lóe lên thần sắc vặn vẹo rồi biến mất, cô ta nôn nóng nói: “Thôi được rồi, nếu như chuyện này có thể hỗ trợ quý vị, tôi cũng không ngại nói cho mọi người biết.”



“Nếu vậy xin hãy nói thật chi tiết những chuyện liên quan đến anh trai cô, liên quan đến biệt thự này, liên quan đến người biên tập bị giết kia….”Lục Phi Trầm nhấn mạnh khiến Clauris cảm thấy lời của hắn rất quan trọng: “Chúng tôi biết được càng nhiều, manh mối tìm được cũng càng nhiều, xác suất tìm thấy bản thảo cho cô sẽ càng lớn.”



“Được.”



Clauris thở dài một hơi, vẻ mặt u uất lẫn nôn nóng nói: “Gia tộc chúng tôi có bệnh tâm thần di truyền, cha tôi là nhà huyền bí học, mẹ là một tín đồ cuồng giáo, anh tôi lớn hơn tôi ba tuổi. Từ khi tôi có thể ghi nhớ mọi chuyện thì anh tôi luôn là một người tăm tối, tự kỷ, mẫn cảm và yếu đuối. Anh ta là sự tổng hợp của cha mẹ tôi, thừa kế trọn vẹn sự cố chấp của cha và điên cuồng của mẹ.”



“Sau khi mẹ tôi đột ngột qua đời, cha tôi vì điều tra nghiên cứu gì đó mà ngày càng phát điên, máu điên trong người ông ta dần dần phô bày uy lực như ma quỷ của nó, khiến cha tôi từng bước tiến về phía vực sâu. Từ khi cha tôi phát điên, không biết vì sao trong địa phương lưu truyền tin đồn cha tôi bị điên giết mẹ tôi, khiến chúng tôi không thể nào ở lại đó nữa. Chúng tôi đành phải bán căn nhà lúc trước từng ở rồi chuyển đến đây.”



Ánh mắt Clauris nhìn xa xăm tựa như đã rơi vào ký ức của quá khứ, chậm rãi kể: “Nơi đây là một thị trấn nhỏ bé ven biển, không có ai biết về quá khứ của chúng tôi. Sau khi chuyển đến đây không lâu thì cha tôi bất ngờ qua đời, anh tôi cũng bị điên giống cha. Để có tiền chi tiên sinh hoạt, tôi bắt đầu gửi tác phẩm tự viết của mình cho nhà xuất bản, không ngờ ngay lần đầu tiên đã nổi tiếng, trở thành tác giả mới xuất sắc.”





“Ông Burotn là biên tập của tôi, à, ông ta là người tốt, chúng tôi là bạn tâm thư với nhau, thường liên lạc bằng thư từ. Ông ta rất xem trọng tôi nên tôi mới mời đến nhà làm khách.” Nói đến đây Clauris bỗng hơi chấn động, khuôn mặt toát lên vẻ sở hãi nói: “Nhưng tôi không ngờ anh trai bị điên của mình lại căm ghét người lạ đến chơi nhà như vậy, nhân lúc tôi không để ý anh ta đã giết ông Burton!”



Clauris như bị điên mà nói: “Tôi hoảng sợ chết trân tại chỗ, sau đó Colvin đột nhiên mất tích! Anh ta mất tích, tôi cũng không tìm thấy bản thảo! Chắc chắn là anh ta đã giấu bản thảo đi! Bản thảo chắc chắn bị giấu ở đây!”



“Các vị phải tìm bằng được bản thảo cho tôi! Bắt buộc!” Clauris ngẩng đầu quét mắt nhìn từng gương mặt của bọn họ, trong mắt cô ta tràn ngập sự cố chấp khiến người khác sởn cả tóc gáy.



Xem ra quý cô Clauris này không thèm quan tâm đến người anh trai cùng chúng máu mủ với mình, bộ dáng cố chấp sốt ruột của cô ta quả thật chẳng khác nào người điên mà cô vừa nhắc đến lúc nãy.




Clauris nhận ra hàm nghĩa trong ánh mắt của bốn vị “trinh thám” được mời tới, cô ta nhắm mắt để mình bình tĩnh lại, sau đó nói: “Mọi căn phòng trong biệt thự này các vị đều có thể lục tìm, kể cả phòng của anh trai tôi. Ở đây chỉ có một người hầu, chính là Relf người vừa ra mở cửa. Anh ta là người câm, sẽ chuẩn bị chu đáo phòng ở và đồ ăn cho các vị. Tôi có việc bận phải rời đi trước. Ba ngày sau tôi sẽ quay lại, các vị phải cho tôi một kết quả.”



“Hi vọng các vị có thể tìm ra bản thảo của tôi.” Ánh mắt như phát điên của Clauris ghim vào từng người, sau khi giao bài tập xong thì vội vàng như chạy trốn rời khỏi biệt thự.



Khi cô ta mở cửa đi ra, gió lớn bên ngoài tràn vào trong biệt thự như một con ác thú phẫn nộ rít gào.



Clauris ra khỏi biệt thự rồi đóng cửa lại, gió lớn cũng bị ngăn cản ở bên ngoài, chỉ cách một tầng cửa, đã ngăn cách sự liên hệ giữa bốn người ở trong và thế giới bên ngoài.



“Được rồi, mọi người tự giới thiệu nào, ba ngày tiếp theo chúng ta phải hợp tác với nhau rồi.”



Sau khi Clauris rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại bốn người, Lục Phi Trầm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng.



“Tôi là Lục Phi Trầm, người bên cạnh tôi là Sở Dương Băng.”



Vivian gật đầu nói: “Tôi là Cố Dịch An, đã từng hợp tác với cậu Sở Dương Băng đây trong một câu chuyện. Nghe danh ngài Lục đã lâu.”




Người còn lại mà Sở Dương Băng không quen biết cũng tự giới thiệu: “Tôi là Trình Kiến Nguyên, cũng đã nghe danh hai vị Lục Cố từ lâu.”



Ok, Sở Dương Băng nhận ra, ba người này miệng nói không biết nhau nhưng ít ra đã từng nghe thanh danh của nhau, tức là ba cái đùi lớn bảo kê cậu?



Nhưng mà, Sở Dương Băng xoay đầu nhìn Lục Phi Trầm, cho dù có ba đùi lớn thì Lục Phi Trầm vẫn là cái đùi lực lưỡng nhất.



“Không dài dòng nữa, gợi ý có lẽ mọi người cũng đã thấy, chưa chắc trong bốn người chúng ta sẽ có người hiểu được thứ gọi là âm thanh không người hiểu.” Lục Phi Trầm nói: “Thiết lập thân phận của chúng ta trong câu chuyện này đều là nhà trinh thám, mục tiêu là tìm ra bản thảo cho Clauris, thời hạn là ba ngày. Quá rõ ràng, chúng ta là cùng một phe, không tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, ai có thể tìm ra bản thảo trước thời hạn thì những người còn lại cũng an toàn.”



“Đây là một câu chuyện suy luận là chính, thăm dò, tìm kiếm, giải mã chúng ta cần hợp tác với nhau.” Lục Phi Trầm tóm tắt đơn giản mà rạch ròi mối quan hệ giữa lợi và hại cho hai người còn lại.



Trước khi Clauris rời đi đã cho họ thời hạn là ba ngày, ba ngày rõ ràng là điều kiện kết thúc câu chuyện, nhìn mức độ cố chấp của Clauris với bản thảo thì biết, nếu họ tìm ra nó chắc chắn sẽ bình an vô sự, còn tìm không ra e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.



Cho dù Lục Phi Trầm lợi hại đến đâu, hắn cũng khó mà bảo đảm cả mình lẫn Sở Dương Băng có thể tìm ra bản thảo trong vòng ba ngày. Chưa đề cập đến cái thứ đau trứng như âm thanh không người hiểu, suy nghĩ của mỗi người là không giống nhau, mức nhạy cảm với manh mối và tin tức cũng bất đồng. Thêm một người sẽ ít đi một góc chết tư duy, suy luận càng chắc ăn hơn một phần.



Nếu bọn họ không hợp tác, từng người cạnh tranh cố ý giấu manh mối quan trọng, cuối cùng có lẽ sẽ không ai suy luận ra toàn cục câu chuyện vì tin tức mỗi người thu thập được đều không toàn diện.




Lục Phi Trầm giải thích mối quan hệ giữa lợi và hại là vì hi vọng không ai có tâm tư giấu làm của riêng.



“Lời anh Lục nói tôi hiểu.” Vivian, tên thật Cố Dịch An là người mà Sở Dương Băng quen biết trong câu chuyện đầu tiên, anh ta cũng là người thông minh mưu trí, chắc chắn hiểu rõ ý của Lục Phi Trầm.



“Có manh mối cùng san sẽ, hợp tác vui vẻ.”



Trình Kiến Nguyên hơi trầm lặng, nhưng hắn cũng bày tỏ đồng ý với lời nói của Lục Phi Trầm.




Sở Dương Băng không lên tiếng, giới thiệu về mình đều nhờ Lục Phi Trầm nói, trong mắt hai người còn lại nghĩa là Lục Phi Trầm che giấu tín hiệu của cậu. Lục Phi Trầm tựa hồ không muốn hai người họ chú ý đến Sở Dương Băng, bọn họ cũng phải biết ý.



Nhìn ba người trò chuyện, Sở Dương Bang tựa nhu một người ngoài cuộc ngồi ở đây, nhưng cậu cũng đang âm thầm quan sát xung quanh ba người họ.



Lục Phi Trầm thì khỏi nói rồi, Cố Dịch An đã từng bộc lộ ưu thế về tư duy logic trong câu chuyện Đêm máu kinh hoàng, anh ta và Lục Phi Trầm đều là người vượt qua câu chuyện nhờ vào đầu óc.



Còn lại Trình Kiến Nguyên có vẻ ít nói, Sở Dương Băng nghiêm túc phân tích bề ngoài của y. Vóc người của y khá gầy gò, không giống người có sức mạnh vượt trội. Ánh mắt lanh lợi sắc bén, tuy kiệm lời nhưng đều là suy nghĩ kỹ càng trước khi nói, người như vậy hẳn là không giỏi về mưu trí, nhưng chắc chắn không phải kẻ yếu.



Còn về chính Sở Dương Băng, cậu tự nhận mình không bằng La Tá một mình chấp bốn người, về mưu trí tuy nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng hơn khối người.



Nói cách khác, Quyển sách kinh dị sắp đặt người tham dự vào câu chuyện “Tiếng hô hoán từ vực thẳm” này, toàn bộ đều là loại hình thông minh.



Vì sao? Lẽ nào lời giải của câu chuyện này lại khó đến mức đó sao?



Sở Dương Băng nghe xong lời kể và yêu cầu của Clauris cũng thấy câu chuyện này sẽ không khó tới vậy đâu!



“Được!” Lục Phi Trầm đan hai tay lại đặt trên đầu gối, nói: “Vậy vừa rồi chúng ta nói chuyện với quý cô Clauris kia, mọi người có suy nghĩ gì không?



Cố Dịch An đẩy gọng kiếng màu vàng trên mũi lên nói: “Nôn nóng, bất an, sợ hãi, Clauris đang che giấu điều gì đó, cô ta tha thiết muốn tìm ra bản thảo kia, nó vô cùng quan trọng với cô ta. Tất cả tâm trạng mà cô ta để lộ ra đều bắt nguồn từ một sự sợ hãi bị thứ vô hình nào đó uy hiếp đến mạng sống của mình, mà bộ bản thảo đó chính là thứ mấu chốt.”



“Hơn nữa rất có khả năng cô ta che giấu nhiều chuyện vô cùng quan trọng không nói cho chúng ta biết, ví dụ như vì sao anh trai của cô ta lại giết biên tập Burton đó và đã giết bằng cách nào, tại sao anh trai cô ta mất tích và tại sao phải làm chuyện thừa thải giấu bản thảo của cô ta đi, vì sao cô ta có thể chắc chắn cho rằng phần bản thảo đó còn giấu trong biệt thự!” Sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt Cố Dịch An, anh ta nói: “Không thể hoàn toàn tin lời Clauris được.”



“Cô ta toàn nói dối.” Trình Kiến Nguyên mở miệng đồng ý với cách nói của Cố Dịch An. Lúc này ngoài cửa sổ bỗng nhiên có ánh chớp nhá lên như chia tách trời đất cắt ra từng tầng mây đen chiếu sáng mọi thứ, bốn người ngồi đối diện nhau trong biệt thự, bên ngoài gió bão gầm thét, tiếng sấm chốc chốc vang vọng và mây đen vần vũ. Tất cả cảnh vật tựa như một loại dấu hiệu mơ hồ nào đó.