Kinh Tủng Chi Thư

Kinh Tủng Chi Thư - Chương 5




Jane



“Trong mỗi câu chuyện, có thể anh phải dùng chính mạng sống của đồng bọn để đi dò đường, có thể phải tàn sát với chính đồng bọn của mình để tranh thủ từng cơ hội sống, phải đối mặt với những nỗi kinh hoàng vô hình, phải trải qua những dằn vặt đau đớn không cách nào chịu đựng được. Thậm chí đến cuối cùng, khi tiến vào câu chuyện tiếp theo anh sẽ vừa cố gắng để được sống tiếp, vừa cầu xin cái chết cho anh một sự giải thoát.”



Lilith đặt cây gậy baton của cô nằm ngang đùi, nói: “Đừng ngây thơ nữa, cái chết của Elizabeth chỉ là sự bắt đầu, tốt nhất mấy người nên vứt bỏ thứ đồng cảm vô dụng của mấy người đi. Thay vì buồn bã vì cái chết của cô ta không bằng đoán xem tiếp theo mình nên làm gì, nếu chết thì sẽ chết ra sao?”



Sở Dương Băng khép hai mắt lại, lời nói của Lilith tuy khó nghe nhưng lại là sự thật. Phàm là những người bên trong câu chuyện, nếu không tự hiểu ra được hiện thực thì cũng đành chịu chết như Elizabeth mà thôi.



“Ít ra cái chết của Elizabeth không phải là vô ích.” Vivian khẽ vuốt ấn đường của mình nói: “Elizabeth đã dùng cái chết của mình để nói cho chúng ta biết hai vấn đề.”



“Thứ nhất, không được để bản thân bị chảy máu, Elizabeth nhận được lời mời của bá tước Cappadocia là vì cô ta đã chảy máu. Thứ hai, từ chối lời mời của bá tước Cappadocia sẽ phải chết, kết cục của Elizabeth ra sao mọi người cũng thấy rồi đấy.”



Diana cười nhạo một tiếng, y chuyển mắt một vòng rồi dừng lại trên người Angelina đang im lặng nãy giờ.



“Tạm chưa nói tới cái chết của Elizabeth nhắc nhở chúng ta cái gì, đầu tiên, vị tiểu thư Angelina này, cô thật sự không phải cố ý à?”



Angelina bị điểm danh ngẩng phắt đầu, sau đó lắc đầu lia lịa, cắn môi nói: “Tôi…Tôi thật sự không cố ý mà!”



“Xin hãy tin tôi, tôi cũng không biết sự tình sẽ diễn ra như vậy!”



“Vậy sao?” Diana chẳng ư hử gì nói.



Anglina bị hoài nghi bất giác cắn môi, sau đó không chịu nói chuyện nữa.



Rose ngồi kế bên cũng không nhịn được cảnh một cô gái như Angelina bị nghi ngờ như vậy.



“Chuyện này vốn dĩ là ngoài ý muốn, mấy người đừng cắn mãi không buông vậy chứ, làm sao để sống tiếp mới là điều quan trọng mà?”



Diana nói: “Muốn sống tiếp thì nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này! Tôi không muốn bị vị tiểu thư Angelina “điềm đạm đáng yêu” đây lại tiếp tục “không cẩn thận” mà đâm chảy máu nhé!”



“Cậu!”



Rose bị lời nói đâm chọt của Diana chọc điên, vừa định nổi giận thì Vivian đã gõ gõ bàn nói: “Được rồi!”



Vivian sâu xa liếc mắt nhìn Angelina nói: “Tạm không nhắc tới vấn đề này nữa, buổi tối còn có vũ hội. Tối hôm qua sau khi kết thúc tiệc tối tôi và Lilith đã đi dạo quanh lâu đài, thử tìm hiểu kết cấu bên trong của lâu đài.”



“Dựa theo thông tin bây giờ thì mỗi ngày từ buổi sáng tới ba giờ chiều là thời gian nghỉ ngơi, không thể ra ngoài. Buổi chiều thì có tiệc trà chiều, chúng ta có thể trao đổi tin tức với nhau. Bá tước Cappadocia sắp xếp hoạt động vào buổi tối, chúng ta đều phải tham gia. Sau khi kết thúc hoạt động cho tới buổi sáng ngày hôm sau là thời gian hoạt động tự do của chúng ta.



Vivian vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mọi người nghe đây, vũ hội tối nay có thể sẽ xảy ra chuyện không lành. Nhưng sau khi kết thúc vũ hội chúng ta sẽ tập hợp ở sảnh tiệc chính. Sau đó chia nhóm đi dạo quanh lâu đài, thử tìm hiểu địa hình của nó. Chúng ta không thể ngồi chờ chết hay ký thác hy vọng lên người tên bá thước đó giơ cao đánh khẽ để sống tiếp.”



“Đã hiểu chưa?”



Sở Dương Băng gật đầu, Lilith và Vivian đều là người từng trải trong đám bọn họ, Vivian đã có lòng nhắc nhở, họ chắc chắn phải nghe.



Tiệc trà chiều kết thúc, tất cả mọi người đều đi theo thị giả quay về phòng của mình, chờ đợi buổi vũ hội tối nay bắt đầu.




Sau tiệc trà, điều đầu tiên Diana làm khi trở về phòng của mình là tháo bỏ toàn bộ những thứ sắc bén trên người mình. Tránh cho lúc hoạt động không cẩn thận mà bị đâm chảy máu.



Diana là người cẩn thận, sau khi thấy được kết cục của Elizabeth, y không muốn mình lại đi lên vết xe đổ của cô ta.



Y vừa kiểm tra bản thân vừa hồi tưởng lại tiệc tối ngày hôm qua.



Diana vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tuy Angelina miệng nói không cố ý, nhưng Diana là một người xuất chúng trong hiện thực, y đã lăn lộn bao nhiêu năm trong công việc, trực giác của y mách bảo rằng cái chết của Elizabeth chắc chắn có liên quan đến Angelina.



Nhưng tại sao Angelina lại làm như vậy? Cô ta cũng là quý nữ bị mời đến, cùng ngồi trên một con thuyền với họ, hại chết Elizabeth thì cô ta được lợi lộc gì?



Khi Diana đang suy ngẫm thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.



Mạch suy nghĩ của y bị dừng lại, y bước đến mở cửa thì thấy bên ngoài là một hầu gái.



Người hầu gái ngẩng đầu, Diana bất giác mà lùi ra sau một bước.



Đây là một trong ba người hầu gái đứng trước cổng lớn lúc họ tiến vào lâu đài, gương mặt của cô ta đã thay đổi hoàn toàn, trên cổ rõ ràng còn có dấu vết từng bị khâu lại. Cô ta mặc một chiếc áo choàng lớn màu đen, trên người nồng nặc mùi máu tươi và hôi thối.



Người hầu gái bưng một chiếc khay trên tay, trên khay đặt lễ phục và giày nhảy, cô ta đưa khay đến trước mặt Diana, Diana nhận lấy xong thì người hầu gái xoay người rời đi



Mà thứ hấp dẫn tầm mắt của Diana là đôi giày cao gót màu đỏ trên khay.




Đây là đôi giày như thế nào?



Bề mặt giày là một lớp da lộn mịn nhẵn, sắc đỏ tươi đẹp, gót giày được tạo hình như giá cắm nến, điểm xuyến bằng những hạt trân châu trắng trơn bóng cùng cây thánh giá màu đen rũ xuống. Hình dáng cùng thiết kế của đôi giày cao gót này vô cùng hoàn mỹ, nếu như Diana là phụ nữ chắc chắn cũng sẽ mê mệt đôi giày này, nhưng đời không như mơ vì Diana chỉ là một thằng đực rựa mặc đầm phụ nữ thôi.



Đôi giày này mang đến cho y một cảm giác kỳ quái, nhưng thời gian còn lại không còn nhiều, buổi vũ hội sắp bắt đầu, y không suy nghĩ nhiều bèn thay luôn bộ lễ phục và đôi giày cao gót do người hầu gái mang tới, đương nhiên y cũng không quên tháo hết những thứ sắc bén trên người xuống.



Tám giờ tối, tiếng chuông lại vang vọng khắp lâu đài, ánh sáng rực rỡ lại kéo đến, Sở Dương Băng đi theo thị giả tiến vào phòng khiêu vũ.



Nơi tổ chức buổi vũ hội hôm nay được đổi thành một căn phòng khác, dưới sàn không trải thảm, mà đổi thành nền gạch sứ màu đỏ đen phối hợp. So với sảnh tiệc chính nơi tổ chức tiệc tối ngày hôm qua thì phòng khiêu vũ này càng có phong cách Gothic hơn.



Bá tước Cappadocia vẫn theo tiếng chuông mà đến như mọi khi, trong tay hắn là một ly rượu đế cao, nhưng bên trong ly rượu này lại không phải rượu đỏ.



“Các vị tiểu thư của ta, sau khi tiệc tối kết thúc có nghỉ ngơi thoải mái không?



Vivian nhấc váy, vô cùng tự nhiên mà trả lời: “Rất thoải mái, phòng ở được sắp xếp rất hợp ý tôi.”



“Được nàng ưa thích, đó là sự vinh hạnh với ta.”



Một vệt sắc máu lay động nơi đáy mắt của bá tước Cappodocia, hắn uống một ngụm chất lỏng màu đỏ trong ly, duỗi bàn tay trắng bệch thon dài ra, nói: “Đã như vậy, chúng ta hãy bắt đầu buổi vũ hội này đi.”



Âm nhạc đã cất lên, nhưng Sở Dương Băng và những người khác lại bối rối.




Họ còn không nghe ra đây là thể loại nhạc gì, cũng không ai biết khiêu vũ, quan trọng là thân phận bây giờ của họ là phụ nữ, mà ngay cả một người bạn nhảy cũng không có thì khiêu vũ thế quái nào được.



Thế nhưng họ nhanh chóng biết được đáp án, Sở Dương Băng cảm giác cơ thể của mình dường như mất đi kiểm soát, cậu như bị những sợi tơ vô hình điều khiển mà bắt đầu uyển chuyển nhảy múa trên nền gạch sứ hình thoi màu đỏ đen đan xen.



Sở Dương Băng bị một sức mạnh vô hình điều khiển, cậu không ngừng nhảy nhót, vươn người, xoay tròn, làn váy của bộ lễ phục xinh đẹp cứ thế đung đưa, tiếng nhạc càng lúc càng nhanh khiến cho cơ thể của cậu cũng không kiểm soát được mà nhảy càng lúc càng hăng. Mồ hôi của Sở Dương Băng tuôn ra như tắm, tiệc tối ngày hôm qua cậu không ăn được món nào, ngày hôm nay lại càng không ăn gì, cường độ hoạt động cao như vậy thật sự khiến cho Sở Dương Băng chịu không thấu.



Điều càng khiến cậu đau đớn đó là, cậu là một thằng con trai vừa mới thành niên, sức dẻo dai và mức cân bằng đều không tốt, những động tác như hạ eo, xoạc chân, xoay tròn một chân đều kéo căng cơ bắp cùng dây chằng của cậu.



Cơ thể cậu như con búp bê bị đùa nghịch trong tay những bé gái, bị xếp thành đủ loại tư thế khác nhau, chẳng ai đoái hoài đến khả năng chịu đựng của cơ thể cậu.



Giữa những kẽ hở khi xoay người, Sở Dương Băng chợt nhìn thấy bá tước Cappadocia, bá tước Cappaodocia đang uống chất lỏng bên trong chiếc ly đế cao, ngắm nhìn những làn váy bồng bềnh của các vị quý nữ trên sàn nhảy, vẻ mặt lạnh lùng, lại mang theo chút giễu cợt.



Sở Dương Băng không tự chủ mà nhìn thoáng qua bá tước Cappadocia, vẻ mặt của hắn không rõ vì sao lại cứ in sâu trong não cậu.



Bá tước Cappdocia có một đôi mất rất lạnh, hốc mắt sâu cùng làn mi dài đã che giấu đi cặp mắt lạnh lùng ấy, tạo ra ảo giác thâm tình cho tất cả những ai được hắn nhìn chăm chú. Nhưng đôi mắt của hắn lại như sông băng vĩnh viễn của màn đêm ở Nam cực, không có tuyết rơi nhưng lại đóng băng suốt ba ngàn năm.



Hắn luôn nhếch lên khóe môi như đang mỉm cười, nhưng khi nhìn kỹ thì nụ cười ấy lại ẩn giấu sự giễu cợt đối với bọn họ, đối với hết thảy, đối với tất cả mọi người.



Hắn là loại người gặp dịp thì chơi, tiệc tối ngày hôm qua và buổi vũ hội ngày hôm nay hắn đều tỏ ra nho nhã lễ độ, hôm qua khi bị Elizabeth từ chối còn đau lòng than thở, đứng ở bên cạnh nhìn thấy máu tươi, đầu người cùng thi thể cũng tỏ ra vô cùng tiếc thương, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên giễu cợt như thường.



Sở Dương Băng bị vẻ mặt của bá tước Cappadocia gây chú ý, nhưng cậu lại nhanh chóng phân tâm vì nỗi đau đớn do tứ chi bị ép lôi đi, khi khúc nhạc khiêu vũ sắp đến đoạn kết thì từ đầu đến chân của Sở Dương Băng đều rã rời như muốn què.



Khi âm nhạc dừng lại, Sở Dương Băng rốt cuộc cũng giành lại được quyền điều khiển cơ thế, bắp thịt giật giật kèm theo hai đùi bủn rủn suýt nữa đã khiến cho cậu ngã ngồi ra đất.



Ngoại trừ Mary thì trạng thái của những người khác cũng không khá khẩm là bao, tất cả mọi người đều như được vớt ra từ trong nước, tóc tai rối tung, cơ thể run lẩy bẩy trông vô cùng nhếch nhác.



Chỉ có Mary còn tao nhã nhấc váy hành lễ một cách vô cùng thục nữ.



Phân đoạn khiêu vũ sắp kết thúc, trên sàn nhảy hết thảy vẫn bình an, không ai xảy ra chuyện, nhưng Sở Dương Băng cùng những người khác nhanh chóng nhận ra điều khác thường.



Âm nhạc đã dừng, họ đã lấy lại được quyền điều khiển cơ thể không tiếp tục nhảy nữa, mà Diana lại vẫn xoay tròn như trước, cứ nhảy mãi nhảy mãi như ma quỷ.



Ánh mắt Lilith nhìn xuống chân của Diana, vẻ mặt chấn động không kìm được mà thốt lên.



“Giày nhảy đỏ!”



Đôi giày cao gót màu đỏ trên chân Diana kéo theo Diana xoay tròn tại chỗ, làn váy lượn vòng của y hệt như bông hoa nở rộ.



“Nhìn vị tiểu thư Diana có vẻ rất thích khiêu vũ, cho dù nhạc đã dừng cũng không ngừng lại.” Bá tước Cappadocia bỗng nhiên lên tiếng, hắn đột ngột vươn tay ra….hệt như hành động ngày hôm qua của Mary….thả ly đế cao rơi xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ nát tán loạn.



Vẻ mặt Cappadocia mang theo sự cuồng nhiệt kỳ quái, hắn hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi chuyển động trong khoang miệng, nói: “Tiểu thư Diana, nàng có đồng ý cùng nhảy với ta một điệu không?”