Kinh Tủng Chi Thư

Kinh Tủng Chi Thư - Chương 37




Jane



Uống xong ly cà phê Sở Dương Băng ngồi vào bàn mở Quyển sách kinh dị ra, những trang sách bên trong tấm bìa da đen này quả nhiên xuất hiện thêm vài chục trang với nội dung mới.



Sở Dương Băng đọc từ đầu đến cuối một lần, cuối cùng bị kết cục của Chuyện ma quái ở ký túc xá thu hút.



Kết cục trong sách viết rằng, sau khi Tống Tinh Nguyệt bị nhốt lại trong tủ sắt của ký túc xá 444, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng cũng mất tích. Cố Diệu Bách bị xe tông khi đưa vào bệnh viện không kịp cứu chữa đã tử vong, Vu Tô Lăng bị kích động mạnh dẫn đến tinh thần có vấn đề. Cô ta được đưa vào bệnh viện tâm thần trị bệnh, tạm nghỉ học một năm sau đó quay lại trường, bước vào phòng ký túc xá mới.



Đoạn cuối của câu chuyện, Vu Tô Lăng hỏi các bạn cùng phòng mới: “Có muốn chơi một trò chơi không?”



Sở Dương Băng đọc đến câu cuối cùng mà thở dài.



Tựa như một vòng tuần hoàn ác tính, Vu Tô Lăng cũng bị ép phải bước lên con đường giống hệt Tống Tinh Nguyệt. Cô muốn thông qua việc chơi Trò chơi nửa đêm lần thứ hai để biết được cách giải thoát mọi chuyện, nhưng tiếc rằng trên cõi đời này căn bản không hề có cách để giải thoát.



Sở Dương Băng đọc Quyển sách kinh dị xong mới gọi điện thoại thông báo bình an cho Lilith, đồng thời kể sơ qua những trải nghiệm của cậu.



Lilith nhanh chóng quyết định nói: “Cậu vượt qua câu chuyện thứ hai rồi? Ok chờ đó, tôi tới chỗ cậu.”



Bây giờ Sở Dương Băng đang được nghỉ đông, trong thời gian chờ đợi Lilith cậu lên mạng tra cứu thành tích thi cuối kỳ, vừa tra đã giật nảy mình. Thành tích tất cả các môn đều đạt điểm gần như cao nhất toàn khóa, số 1 to chà bá trên cột thứ hạng khiến cậu há hốc miệng.



Thành tích cuối cùng của trường Sở Dương Băng là do thành tích thi cuối kỳ và thành tích bình thường gộp lại, cho dù thi cuối kỳ được điểm siêu cao cũng chưa chắc có thể đạt được hạng nhất toàn khoa.



Sở Dương Băng suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy đạt được hạng nhất là hợp lý.



Kỳ thực từ khi kết thúc Đêm máu kinh hoàng Sở Dương Băng đã nhận thấy sự bất thường trong quá trình học tập của cậu. Ví dụ như lúc học thuộc bài để thi học kỳ cậu chỉ cần đọc một lần là đã nhớ đại khái được nội dung của cả quyển sách, trí nhớ và khả năng hiểu đã nhảy vọt lên một tầm cao mới.



Hơn nữa thi học kỳ đa số là những nội dung trọng điểm cậu đã ôn tập, giây phút nhận đề thi ở trên trường, cậu hơi không phân biệt được rốt cuộc là cậu đã thấy trong não giảng viên muốn kiểm tra cậu cái gì hay là giảng viên đã nhìn thấy trong não cậu có bao nhiêu kiến thức.



Chưa hết, giây lát sau Sở Dương Băng lại nhận được điện thoại của cố vấn học tập thông báo báo cáo nghiên cứu của cậu đạt hạng nhất, cán bộ hội sinh viên rất thích cậu cũng đã đề cử cậu với giảng viên. Cố vấn học tập nói chỉ cần cậu cố gắng làm tốt, học tốt, duy trì thành tích tốt, đợt bình chọn sinh viên ưu tú kỳ sau chắc chắn sẽ có cậu.



Khi Sở Dương Băng gác máy vẫn còn cảm thấy ngỡ ngàng. Từ bé đến lớn cậu đều thuộc trường phái cần cù bù thông minh, chăm chỉ học hành, không ham chơi bời nên thành tích cũng xem như là tốt, nhưng không thể nào so sánh được với mấy thần đồng nhấc tay là đạt giải quốc gia. Cậu chỉ là học khá giỏi tuy nhiên không phải xuất sắc đến mức đó, bình thường như một chú chim sẻ ức đỏ vỗ cánh cả ngày cũng không bay cao được, lăn tròn ở ven đường, làm sao sánh được với đám rồng phượng trong bầy người luôn bay tít trên cao kia.





Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cậu đạt được hạng nhất, cái báo cáo nghiên cứu kia cũng chỉ là làm thử cho vui thôi.



Sở Dương Băng ngồi ở trước bàn nhìn Quyển sách kinh dị mà lòng rối bời.



Lần đầu tiên cậu hiểu được hàm ý trong lời nói mà Lilith từng nhắc đến, Quyển sách kinh dị kéo cậu vào trong những câu chuyện kinh dị nhưng chỉ cần sống sót, vận thế và đầu óc của cậu cũng sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Muốn gì có nấy, làm gì cũng thành công.



Quyển sách này, thật sự có thể thay đổi cuộc đời một người.



Rốt cuộc nó là gì, vì sao lại chọn cậu? Nó là sự trừng phạt của Thượng đế hay là cám dỗ của ma quỷ?




Thời đại bây giờ để trên cơ người khác thì bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào cũng sử dụng được. Người có lòng nghiên cứu khoa học ai mà không muốn có được bộ não càng thông minh hơn, người muốn làm kinh doanh ai cũng muốn một bút kiếm bạc tỷ, người theo nghiệp nghệ sĩ ai lại không ước gì mình một đêm vụt sáng?



Nếu thật sự chỉ cần sống sót trở về từ Quyển sách kinh dị là có thể dễ dàng đạt được những thứ này, vậy khó tránh những người có tâm địa xấu xa. Dù sao liều mạng một lần còn tốt hơn sống tầm thường cả đời.



Sở Dương Băng cảm nhận được một cơn sợ hãi âm ỉ về quyển sách này, loại sợ hãi ấy còn khiến cậu lạnh gáy hơn so với cảm giác mà những câu chuyện kinh dị mang lại. Đây chỉ mới là bắt đầu mà cậu đã cảm nhận được mùi ngon ngọt từ nó, sau này thì sao? Có chăng chính mình sẽ sa ngã vào tấm lưới đẹp đẽ giả dối ấy, cuối cùng trở thành con rối cho quyển sách này điều khiển, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.



Sở Dương Băng đè xuống nỗi sợ hãi không tên trong lòng, mãi khi buổi tối đến đón chào quý cô Lilith đeo giày cao gót.



“Cảm giác thế nào?” Lilith ngồi trên ghế salon săm soi những chiếc móng tay đỏ của mình, hào hứng hỏi.



Sao cậu cứ thấy câu hỏi này quen quen vậy nè, mấy người thâm niên tụi chị đều thích hỏi cảm nhận của người khác lắm sao? Có cần tôi viết một bài diễn văn dài một ngàn chữ biểu đạt nội tâm của mình không?



Lilith cười, cũng không nhất thiết phải biết được cảm nhận của Sở Dương Băng, chuyển đề tài: “Đã trải qua hai câu chuyện chứng tỏ năng lực của cậu rất khá. Vừa hay cậu đang nghỉ đông, lát nữa đi Bắc Kinh một chuyến với tôi, dắt cậu đi gặp vài người.”



“Số cậu hên đó, hai câu chuyện đều không bị đồng đội ác ý hãm hại. Sở Dương Băng, đồng đội trong sách không phải lúc nào cũng đáng tin, có vài người nhát như cáy, vì sống sót thậm chí sẽ hợp tác với ma quỷ trong chuyện.”



Lilith vuốt ve lớp móng trơn bóng của mình nói: “Tôi mang cậu vượt qua câu chuyện thứ nhất, coi như cậu là người dưới trướng tôi, tôi dẫn cậu đi gặp những người thân thiết với tôi. Sau này khi cậu lại phải vào sách có thể suy sét vào chung với họ, đồng đội đáng tin có thể giúp cậu tăng khả năng sống sót.”



Sở Dương Băng gật đầu: “Đã hiểu.”




Lilith đứng lên nói: “Ok, đêm nay tôi sẽ ở lại đây, ngày mai cậu đi với tôi.”



…….Ở lại đây?



“Chị không ở khách sạn sao?” Sở Dương Băng hỏi.



Cô nam quả nữ ở chung với nhau không ổn lắm nha.



“Xì.” Lilith bật cười nói: “Ở chỗ cậu là được rồi, sao, sợ buổi tối tôi làm gì cậu hả? Đừng lo, nhóc tì lông còn chưa mọc hết như cưng chị đây có đói cũng không ăn bậy đâu.”



“……….” Thực ra Sở Dương Băng muốn nói lông cậu đã mọc xong hết rồi.



Ngày hôm sau Lilith dẫn Sở Dương Băng đi Bắc Kinh, đưa cậu đến một biệt thự đơn lập tại một khu dân cư cao cấp. Nơi đây an ninh rất tốt, độ bảo mật cực cao, là địa điểm vô cùng tuyệt vời cho các quý bà gặp gỡ người tình. Có vài nhân vật máu mặt ở đây, có vài chuyện dơ bẩn cũng xảy ra ở đây.



“Đi.”



Lilith dẫn Sở Dương Băng đi vào, vừa vào trong đã nhìn thấy một người phụ nữ đang pha trà.



“Ngồi đi!” Lilith ra hiệu cho Sở Dương Băng ngồi xuống, sau đó nói với cậu: “Đây là Giang Chi Nhu, chị Nhu của cưng.”




Tiếp đó lại hỏi Giang Chi Nhu: “Chi Nhu, những người khác đâu?”



“Xin chào.” Giang Chi Nhu dịu dàng mỉm cười với Sở Dương Băng rồi trả lời Lilith: “Để tôi đi gọi họ.”



Giang Chi Nhu xoay người đi gọi những người khác xuống, gọi là những người khác vậy thôi chứ thực tế cũng chỉ có hai người, một người là thiếu niên mặt mày khó ở người còn lại là một anh trai vóc người cường tráng.



Hai người bước xuống ngồi ở cạnh bàn, thiếu niên cáu kỉnh nói: “Có gì nói nhanh, em còn đang online chờ đánh game nữa.”



Giang Chi Nhu vươn tay vỗ nhẹ lên đầu nhóc ta nói: “Không biết lễ phép, còn dám nói với chị Lith cậu như thế.”




Lời nói của Giang Chi Nhu tuy là răn dạy, nhưng Sở Dương Băng nhìn ra sự chiều chuộng trong mắt và giọng nói mà chị ấy dành cho cậu thiếu niên kia.



Cậu nhóc liếc mắt nhìn Sở Dương Băng nói: “Chị Lith cứ nhặt bừa người ở đâu về, ai biết anh ta sống được bao lâu.”



“Nhóc cũng là chị nhặt bừa về đấy nhé.” Lilith cười nhạo một tiếng, nói: “Đây là Sở Dương Băng, hai người tự giới thiệu với nhau đi.”



Thiếu niên câm nín, sau đó nói: “Em là Chung Gia Thụ.”



Người đàn ông thân hình cường tráng gật đầu với Sở Dương Băng: “Tôi là La Tá.”



Lilith nói với Sở Dương Băng: “Chung Gia Thụ vào sách cũng chưa bao lâu, Sở Dương Băng, câu chuyện kế tiếp cậu vào chung với Chung Gia Thụ, để Chi Nhu kéo hai đứa.”



“Có thể vào sách chung với nhau sao?” Sở Dương Băng hơi ngạc nhiên.



“Có thể.” Lilith giải thích: “Ví dụ trên Quyển sách kinh dị của A xuất hiện lời gợi ý, mà B cũng sở hữu Quyển sách kinh dị và thấy được lời gợi ý của A, vậy thì Quyển sách kinh dị của B cũng sẽ tự động xuất hiện một tờ nội dung mới, A và B sẽ cùng tiến vào một câu chuyện giống nhau, đây cũng là một trong những lý do không được tùy tiện lật xem Quyển sách kinh dị của người khác.



“Cùng người quen biết tin cậy tiến vào sách đương nhiên có thể bảo đảm an toàn cao hơn, nhưng….” Sở Dương Băng hỏi do dự nói: “Nhưng nếu làm như vậy không phải sẽ gia tăng số lần vào sách à?”



Vốn dĩ không phải câu chuyện của bạn, bạn xem sách của người khác rồi đồng thời tiến vào câu chuyện của họ, như vậy sẽ gia tăng số lần vào sách. Đương nhiên vào sách với người quen cũng xem như tương đối an toàn, nhưng chẳng phải không vào sách thì sẽ không gặp nguy hiểm sao? Nếu so sánh thì làm vậy rõ ràng hại nhiều hơn lợi.



Chuyện kinh dị dù sao cũng là chuyện kinh dị, người có thâm niên lão làng cỡ nào đều có nguy cơ bị lật thuyền trong mương, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, đang yên đang lành tự nhiên muốn tăng số lần vào sách làm gì?



Lilith hơi mệt não, một câu hỏi đẻ ra thêm vô số vấn đề.



Thấy Lilith bắt đầu mất kiên nhẫn, Giang Chi Nhu bèn chủ động giải thích thắc mắc của Sở Dương Băng: “Tần suất xuất hiện của các câu chuyện trong Quyển sách kinh dị sẽ ngày càng thấp, thời gian giãn cách cũng ngày càng dài, và ngược lại độ khó của câu chuyện sẽ càng ngày càng lớn. Câu chuyện thứ hai cách câu chuyện thứ nhất của cậu ba tháng, đợi khi cậu vượt qua vài câu chuyện nữa thì thời gian giãn cách có thể là ba năm, năm năm, độ khó của câu chuyện ba năm chắc chắn sẽ không cùng mức độ với câu chuyện ba tháng.”



“Khi cậu nhận ra thời gian giãn cách của mình quá dài sẽ muốn thông qua lời gợi ý của người khác để vào sách, tuy rằng sẽ tăng số lần vào sách nhưng cũng là cách ngăn ngừa câu chuyện có độ khó quá lớn. Đương nhiên càng vào sách nhiều lần tỷ lệ tử vong càng tăng, chính cậu phải tự cân bằng cán cân này.”