Kinh Tủng Chi Thư

Kinh Tủng Chi Thư - Chương 35




Jane



Ở một bên khác, Tống Tinh Nguyệt mặt mày nặng nề đi tới đi lui dưới tòa ký túc xá.



Cố Diệu Bách bị tai nạn, Vu Tô Lăng quá sợ hãi cũng đã đưa vào bệnh viện, còn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm lại không phải là bạn trai mình, chẳng lẽ đêm nay cô phải một thân một mình chịu đựng sao?



Tống Tinh Nguyệt nôn nóng lắc đầu, ngay khi tầm mắt của cô ta hơi chếch đi thì bỗng có một bóng đen thoáng hiện.



Tống Tinh Nguyệt thét lên một tiếng, loạng choạng té nhào ra đất.



Chết tiệt! Lại tới rồi! Nó lại tới rồi!



Quý ngài nửa đêm tới rồi.



Từ khi chơi Trò chơi nửa đêm vào hai năm trước, Quý ngài nửa đêm vẫn luôn lảng vảng ở bên cạnh cô ta, chưa từng rời khỏi. Không chỉ thế, hằng ngày cô ta cũng gặp phải đủ các loại ma quỷ.



Đi trên đường có thể gặp phải quỷ che mắt thiếu chút nữa bị xe đụng chết, lúc rửa mặt sẽ bị sức mạnh vô hình nào đó nhấn vào trong bồn rửa mặt suýt chết ngạt, chỉ ngủ thôi cũng có thể bị quỷ áp giường…. Ranh giới giữa người và quỷ hệt như đã bị phá vỡ, cô ta phải sống trong sợ hãi và sự đe doạ của cái chết.



Nhưng những thứ đó cô đều có thể chịu đựng, thứ thật sự khiến cho cô phát điên chính là Quý ngài nửa đêm.



Từ khi trò chơi kết thúc, Quý ngài nửa đêm đã lảng vảng xung quanh cô. Ban đầu chỉ là nhìn thấy cái bóng của nó lúc buổi tối, sau đó Quý ngài nửa đêm sẽ từ từ đến gần cô ta, tới tận khi nó đi thẳng đến trước mặt cô.



Sau đó cho dù là ban ngày cô vẫn nhìn thấy Quý ngài nửa đêm, bắt đầu là từ trong gương, tiếp theo là mặt nước, mặt băng rồi đến tất cả mặt phẳng nào có thể phản chiếu hình ành cô đều nhìn thấy nó.



Mọi chuyện lại tiếp tục chuyển biến theo hướng tồi tệ hơn, chỉ cần Tống Tinh Nguyệt di chuyển tầm mắt thì nó sẽ xuất hiện ở ngoài rìa khóe mắt của cô, nó chẳng làm gì cả, chỉ yên lặng nhìn cô chằm chằm.



Lúc ăn cơm thấy, học bài thấy, ngủ thấy, đi vệ sinh thấy, thậm chí khi đi tắm cũng nhìn thấy, bị cái bóng đen thui như mực kia nhìn chằm chằm từng giây từng phút, áp lực tâm lý khổng lồ ấy dần dần ép cô phát điên.



Cô bùng nổ, gào thét, làm đủ biện pháp để thoát khỏi nó nhưng dù là cách gì Quý ngài nửa đêm vẫn cứ bám theo cô. Cô nói với người khác, họ lại cho rằng thần kinh của cô có vấn đề, thậm chí người nhà của cô còn đưa cô vào bệnh viện tâm thần.



Nhưng như vậy thì có ích gì? Có ích gì? Đám bác sĩ ấy một mực bảo rằng đó chỉ là ảo giác, là do cô tự ảo thị, nhưng…..cút mẹ đi! Bọn họ chưa từng cảm nhận nỗi sợ hãi và khủng hoảng ấy đương nhiên sẽ không hiểu nỗi đau đớn điên cuồng của cô!



Năm ấy cô chơi Trò chơi nửa đêm chẳng qua là để hỏi thử tương lai giữa mình và bạn trai, ai ngờ chỉ vì vấn đề nhỏ này mà cô lại phải đánh đổi bằng cái giá lớn đến thế.





Cô dùng hai năm để thích nghi Quý ngài nửa đêm bám theo mạng sống của mình, quay về trường học là để tìm những người khác cùng chơi Trò chơi nửa đêm một lần nữa, hỏi Quý ngài nửa đêm rốt cuộc phải làm sao thì nó mới chịu rời khỏi cuộc đời cô.



Mà đáp án Quý ngài nửa đêm đưa ra chỉ có một chữ.



Chết!



Đây là đáp án khiến cho cô tuyệt vọng, những người bạn cùng phòng năm đó chơi trò chơi này…….ngoài cô ra thì không ai sống sót. Lý Bình Nhi do chính cô ra tay giết chết, còn một cô gái khác thì tự sát chết. Cô gái ấy là người thông minh nhất trong cả bọn, khi Tống Tinh Nguyệt hay tin cô ấy qua đời đã vô cùng ngạc nhiên khó hiểu, vì sao cô ấy lại đưa ra lựa chọn như vậy.



Bây giờ cô đã hiểu, thay vì đau khổ giãy dụa trong vực thẳm tuyệt vọng và sợ hãi, chi bằng tự cho bản thân một sự giải thoát!



Cô ấy quả nhiên là người thông minh nhất!



Tống Tinh Nguyệt cười khổ một tiếng, sau sự xuất hiện của Quý ngài nửa đêm….tiếp theo sẽ là những con quỷ khác.



Tống Tinh Nguyệt đứng dậy xoay người chạy về hướng ký túc xá, cô chạy một mạch lên tầng 4, lúc đang lượn tới lượn lui ở đầu hành lang – cũng là trước cửa phòng 401. Bây giờ đã gần nửa đêm, cả hành lang chỉ có bóng dáng của một mình cô.



Tống Tinh Nguyệt còn chưa do dự xong thì trong phòng 401 bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.



Cốc cốc cốc!



Tống Tinh Nguyễn hoảng sợ lùi về sau hai bước nhìn về phía cửa phòng 401.



Không thể nào, kể từ khi xảy ra chuyện phòng 401 đã bị khóa, bên trong không thể có người! Nếu không phải là người….vậy thì….chỉ có thể là…



Rầm!



Rầm rầm rầm!



Gõ cửa nhưng cửa không mở, thứ ở bên trong bỗng nhiên đập mạnh vào cửa phòng 401 khiến cho cánh cửa ấy lung lay.



Tống Tinh Nguyệt áp sát vào một bên khác của hành lang, cố gắng tránh xa cửa phòng 401 hết cỡ, cô nhìn xuống khe cửa sát đất của căn phòng, bên trong có vài sợi tóc ướt vươn ra, tiếng nước tí tách không ngừng vang vọng.




“Không….Không…”



Tóc, tiếng nước, tiếng tông cửa…..



Tống Tinh Nguyệt khó khăn nuốt nước bọt, lẩm bẩm một mình như điên “Không phải mình hại cậu….Khưu Nhất Văn không phải mình hại cậu….Không phải mà!!!”



Khưu Nhất Văn chính là cô gái chết ngạt trong bồn rửa mặt của phòng 401 năm đó, cô gái này có thói quen dậy sớm, là người dậy sớm nhất cả khu ký túc xá. Sáng ngày thứ hai sau khi chơi trò chơi, cô dậy sớm xả nước rửa mặt, đang sống sờ sờ lại chết đuối trong bồn rửa mặt, khi đó năm người còn lại trong ký túc xá lại không hề nghe thấy âm thanh giãy dụa sắp chết của cô.



Gương mặt ấy trắng bệch và trương phồng do bị ngâm nước, mái tóc ướt nhẹp và vết nước bị bắn tung tóe đó Tống Tinh Nguyệt vẫn còn nhớ như in.



Nhưng cô ta không hại chết Khưu Nhất Văn mà, rõ ràng chính cô tham gia vào trò chơi này mới bị hại chết! Không phải do mình! Không phải!



Mái tóc đen dài ướt nhẹp vươn ra từ khe cửa như thác nước tràn đến gần Tống Tinh Nguyệt, cô ta hoảng sợ xoay người bỏ chạy!



Chạy! Không còn lựa chọn nào nữa!



Tiếng cửa bị phá ra ở sau lưng khiến tim cô thắt lại, âm thanh sền sệt của nước càng khiến cô sợ hãi gần chết!



Đối với những oan hồn trong khu ký túc xá này mà nói, nơi đây là một chữ口 (Khẩu) là một không gian vĩnh viễn bị bịt kín. Chúng nó sẽ bị nhốt ở bên trong mãi mãi, trốn không được thoát cũng không được.



Oan hồn của Khưu Nhất Văn truy đuổi phía sau Tống Tinh Nguyệt, Tống Tinh Nguyệt biết ngoại trừ dãy ký túc xá vô hình kia cô đã không còn đường để trốn.




Thật ra đi đến hành lang này là biện pháp cuối cùng của cô, năm đó cô vô tình phát hiện được dãy ký túc xá không người thấy. Khi ấy nửa đêm bị truy sát, cô chạy từ phòng 401 đến cuối hành lang, thấy đã hết đường chạy bèn buông xuôi tông thẳng vào tường. Lúc đó chỉ nghĩ đập đầu chết còn tốt hơn bị quỷ giết nhưng không ngờ lại tiến vào dãy ký túc xá vô hình này.



Hơn nữa dường như những con quỷ truy sát cô và Quý ngài nửa đêm không thể vào được nơi này. Kể từ đó nhờ vào sự phát hiện này cô đã kéo dài được nhiều thời gian hơn so với những người khác trong phòng 401.



Cô cũng đã thí nghiệm nhiều lần đối với dãy ký túc xá này, cách duy nhất tiến vào nơi này là chạy một mạch từ đầu hàng lang tới cuối hành lang của tầng bốn. Trong dãy nhà này có một phòng 444, đi vào đó, đóng cửa rồi lại đi ra là có thể bước ra từ phòng dự bị 444 của khu ký túc xá bình thường.



Tống Tinh Nguyệt tông vào vách tường ở cuối hành lang, phá tan tấm màn chắn vô hình tiến vào dãy ký túc xá vô hình.



Oan hồn Khưu Nhất Văn bị chặn ở bên ngoài, Tống Tinh Nguyệt vừa trở về từ cõi chết nhưng lại xuất hiện vấn đề mới, muốn quay lại thế giới hiện thực thì phải đi vào phòng 444, nhưng trong tủ sắt của phòng 444 có……




Nếu oan hồn Khưu Nhất Văn vẫn còn ở đây, vậy thì oan hồn của Lưu Bình Nhi…có phải cũng đang đợi cô ở đó!



Đằng nào cũng chết….Tống Tinh Nguyệt cắn răng, định ở đây đợi cho đến khi gần hừng đông mới mở cửa phòng bước vào, sau đó đóng cửa xong liền mở cửa chạy ra….Như vậy….Như vậy cô sẽ thoát được! Nhất định là vậy!



Tống Tinh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, ánh đèn lay lắt khiến cô không nhìn thấy, ở trước cửa phòng 444 có hai người dù vội vẫn ung dung đứng đợi cô từ lâu.



Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm?



Tại sao họ lại ở đây? Vào đây bằng cách nào? Làm sao biết được chỗ này?



Cũng là bị quỷ truy sát vô tình tiến vào đây sao?



Không, hai người họ là nam giới thì cho dù bị đuổi giết cũng sẽ không chạy đến ký túc xá nữ…Vậy thì….



Tống Tinh Nguyệt bất giác lùi về sau, sau đó lại tiến về trước ra vẻ hoảng sợ tột độ nói: “Sở Dương Băng? Lục Phi Trầm? Gặp được hai người quá tốt rồi! Đây là đâu? Tôi vừa bị quỷ đuổi theo vô tình chạy đến đây, nhưng….”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Tinh Nguyệt bị dọa đến tái mét, bộ dáng run rẩy đáng thương của cô ta dễ dàng khơi gợi ý muốn bảo vệ của nam giới, cô ta nở nụ cười như trút được gánh nặng với họ: “May quá, có hai anh ở đây tôi yên tâm rồi.”



Lúc đầu Tống Tinh Nguyệt vô cùng hoảng hốt khi thấy hai người họ, sau đó một niềm vui mừng lan tỏa trong lòng cô ta. Một lát nữa thôi chắc chắn bọn họ sẽ nôn nóng muốn tìm cách rời khỏi, chỉ cần cô dẫn dắt thì có thể khiến họ mở cửa phòng 444 ra. Cho dù Lý Bình Nhi đang chờ ở bên trong thì cô ta cũng có hai bia đỡ đạn ở trước, khả năng sống của cô càng cao hơn.



Sở Dương Băng nhìn mà nể phục, ôi phụ nữ, toàn là diễn viên trời sinh, một loạt những hành động liên tục của Tống Tinh Nguyệt khiến Sở Dương Băng hổ thẹn trong lòng. Vỏn vẹn hai câu đã giải thích được nguyên nhân mình tới đây, tỏ ra vui mừng khi thấy hai người họ, lại ám chỉ cô ỷ lại và tín nhiệm họ.



Nếu là những nam sinh nhiệt tình khác có lẽ đã ôm vai an ủi cô ta từ lâu, đáng tiếc hai người ở hiện trường lúc này đã biết tỏng tâm địa rắn rết của Tống Tinh Nguyệt.



“Tống Tinh Nguyệt.” Lục Phi Trầm bước tới, dưới ánh đèn mờ ảo nụ cười của hắn tựa như mang theo sự hứng thú méo mó, hắn nói: “Khỏi giả vờ, chúng tôi đã đi phòng hồ sơ, cô đoán tụi này thấy gì? Không, phải nói là biết được gì? Biết đến cỡ nào?”



Tống Tinh Nguyệt sững người khi nhìn thấy vẻ mặt xảo quyệt của Lục Phi Trầm, lập tức lo lắng trong lòng giấu đầu hở đuôi nói: “Sao vậy? Lục Phi Trầm anh đang nói cái gì? Tôi….tôi nghe không hiểu?”



“Nghe không hiểu?” Lục Phi Trầm bật cười ra tiếng: “Hahaha, không hiểu, không sao, tụi này có thể nói từ đầu tới đuôi cho cô nghe.”



“Chị Tống Tinh Nguyệt, hai năm trước cô và đám Lý Bình Nhi tổng cộng sáu người ở ký túc xá phòng 401. Bởi vì nguyên nhân nào đó, có lẽ là tò mò, có lẽ là ôm tâm lý may mắn thử xem nên cả sáu người đều tham gia Trò chơi nửa đêm. Cũng giống như phòng 301, Quý ngài nửa đêm được mời đến cũng để lại câu trả lời trên giấy trắng, đáng tiếc….khi đó các cô lại không biết mình phải trả giá cho câu trả lời này đến thế nào.”