Kinh Tủng Chi Thư

Kinh Tủng Chi Thư - Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Jane



“Các vị tiểu thư đừng nhìn tôi như thế.” Mary cũng đứng lên, tấm vải đen che khuất gương mặt của bà ta. “Chỉ còn ba tiếng nữa là tiệc tối sẽ bắt đầu, nếu như tôi là các cô, tôi sẽ không phí thời gian ngồi đây nói chuyện đâu.”



“Muốn sống mà rời khỏi đây tất nhiên không thể dựa vào mỗi cái miệng được.”



Mary nói xong quay lưng rời đi, mặc kệ ánh mắt của mọi người, bóng lưng bà ta để lại khi nhấc làn váy bước đi tựa như một con chim thiên nga kiêu ngạo.



Lilith nhíu mày, Diana ngồi bên cạnh thì khoanh tay trước ngực nói: “Được rồi, người nên đi cũng đã đi rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều, mọi người còn biết thêm thông tin gì thì nói cho tôi biết đi. Dù gì chúng ta đều ngồi chung một thuyền mà.”



Lilith nghe xong cười lạnh một tiếng.



“Anh là ông nội tôi à? Muốn nói thì tôi cũng chỉ có thể nói cho anh một điều, tôi không có hứng phí lời với người sắp chết.”



Sở Dương Băng coi như đã hiểu được, vị tiểu thư Lilith này bản tính hung dữ, phản nghịch, tính tình còn không tốt….nghe không lọt tai sẽ nổi giận liền.



Diana bị cà khịa đến tái mặt, vừa muốn mở miệng thì Vivian đã gõ gõ bàn.



“Thôi, thời gian không còn nhiều, tiệc tối sắp bắt đầu. Tôi sẽ tóm tắt một vài thông tin.”



Vivian nói: “Tôi biết mọi người đang ngồi ở đây có rất nhiều nghi vấn, tôi chỉ có thể nói giản lược cho các bạn, còn cụ thể thì phải đợi chúng ta sống sót qua được đêm nay rồi nói tiếp.”



“Tất cả những gì chúng ta gặp phải đều là do một quyển sách, các bạn chắc hẳn đều đã nhìn thấy nó rồi.”



“Quyển sách kinh dị?” Maria hốt hoảng hỏi.



Quyển sách kinh dị? Sở Dương Băng lặp lại bốn chữ này trong đầu, bởi vì lo sợ nên cậu không hề chú ý tới tên gọi của quyển sách bìa đen kia.



“Đệt! Tôi đã biết quyển sách này không phải thứ tốt lành gì mà, sớm biết vậy đệt mẹ tôi đã xách nó đi đốt rồi!” Rose lông rậm chửi ầm lên.



“Đúng vậy, nó là Quyển sách kinh dị.” Vivian nói: “Quyển sách kinh dị ghi chép lại rất nhiều câu chuyện, mà chúng ta đang tham gia vào một trong những câu chuyện đó. Quyển sách kinh dị sẽ cho ta biết gợi ý của mỗi câu chuyện, mỗi người tiếp xúc với quyển sách này sẽ trở thành nhân vật trong câu chuyện đó. Quyển sách này không thể vứt bỏ, cũng không có cách nào để hủy nó được.”



“Một khi đã tiếp xúc với nó, bạn sẽ thuộc về nó, một khi bạn đã đọc nó, bạn sẽ trở thành nhân vật trong sách.”



Lời nói của Vivian khiến những người nghe khác bàng hoàng.



“Khoan đã, nói cách khác….nếu như quyển sách chết tiệt này còn bám theo chúng ta, thì tình cảnh tương tự như bây giờ còn xảy ra hoài sao?” Diana cao giọng hỏi.



“A, đương nhiên rồi.” Lilith nắm gậy baton [1] lạnh giọng cười: “Bằng không thì anh nghĩ chúng tôi làm sao biết được nhiều thông tin như vậy?”



Vivian không để ý hai người họ nói tiếp: “Bất kể chúng ta đóng vai nhân vật nào trong câu chuyện, mục đích cũng chỉ có một, đó chính là…..”



“Sống sót!”



“Sách như tên, mỗi một câu chuyện trong sách đều là vô vàn những chuyện kinh dị, ma quỷ, quái vật. Mục đích duy nhất của chúng ta là sống tiếp, phải sống sót tới khi câu chuyện kết thúc.”



“Vậy phải đến lúc nào thì câu chuyện mới được xem là kết thúc?” Sở Dương Băng bất giác thốt ra câu hỏi.



“Không biết, tiêu chuẩn của mỗi câu chuyện đều không giống nhau.” Vivian giải thích với Sở Dương Băng.



“Thứ chúng ta có thể dựa vào là những manh mối mà Quyển sách kinh dị đã đưa ra, mọi người nên nhớ kỹ.”



Nhớ kỹ, đương nhiên phải nhớ kỹ, bởi vì gần đây cậu đang đọc “Hoa Khổ Đau”, Sở Dương Băng thậm chí có thể nói được trong bài thơ của câu chuyện này có những câu nào là trích từ “Hoa Khổ Đau”.



Elizabeth bỗng nhiên bật cười nói: “Xem ra tôi đã đánh cược đúng rồi, quả thật là như vậy.”



Mọi người đều đồng loạt nhìn về hướng cô ta, Elizabeth cười nói: “Nhắc đến ma cà rồng, bá tước, kinh dị, chẳng phải nên nghĩ ngay đến Bá tước Dracula và Bốn trăm năm kinh hoàng [2]sao?”



“Nguyên mẫu của Bá tước Dracula là Vlad Dracula vốn nổi tiếng với tên gọi “Kẻ xiên người”, Vlad dũng mãnh thiện chiến, hắn sống ở Rumani. Rumani lúc ấy là tiền tuyến của cuộc chiến tranh giữa đạo Kito giáo Châu Âu và Đế quốc Ottoman, chi tiết này khá trùng khớp với việc bá tước Cappadocia đánh bại quân dị giáo.”



“Mà điều quan trọng nhất là theo bộ phim Bốn trăm năm kinh hoàng có liên quan tới Dracula kể lại, tuy Dracula đánh bại quân dị giáo nhưng cũng có một tên gian tế lẻn vào lãnh địa của Dracula, nói dối rằng hắn lâm trận tử nạn, khiến cho người vợ của Dracula là Elizabeth tin là thật, bèn tự sát mà chết.”



Dracula thắng trận trở về phát hiện vợ mình đã chết, mà theo như đạo Kito giáo thì người tự sát sẽ không được lên thiên đường, bởi vậy Dracula phản bội Thượng đế, sa đọa thành ma cà rồng. Bốn trăm năm sau, hắn gặp được một cô gái rất giống với Elizabeth.”



Elizabeth khẽ cười nói: “Khi tôi nhìn thấy tiêu đề “Đêm máu kinh hoàng” điều đầu tiên tôi nhớ đến chính là “Bốn trăm năm kinh hoàng” và Dracula, bởi vậy nên tôi mới lựa chọn cái tên thế này. Xem ra tôi sẽ là người tương đối an toàn.”



“À há.” Lilith lạnh lùng cười một tiếng.



Vivian cũng không tỏ ra ý kiến gì, chỉ nói: “Không cần biết câu chuyện này có liên quan gì với “Bốn trăm năm kinh hoàng” và Dracula hay không, điều chúng ta phải làm là chuẩn bị kỹ càng cho tiệc tối nay.”



Vivian khó xử liếc mắt nhìn Rose, anh dừng một chút mới nói: “Nhìn tình huống thì hẳn là nam giới chỉ cần mặc đầm sẽ được thừa nhận là nữ giới. Tối nay nhớ ăn mặc cẩn thận một chút, ai là nam giới đừng để lộ giới tính thật của mình.”



Buổi tiệc trà đầu tiên cứ như thế mà kết thúc, khi Sở Dương Băng nhấc váy chuẩn bị rời đi lại nghe thấy tiếng cười lạnh ở sau lưng.



“Ngu xuẩn.”



Sở Dương Băng cứng người, cậu quay đầu nhìn Lilith vừa mới nói xong, ánh mắt Lilith nhìn theo bóng lưng đằng xa xa của Elizabeth vô cùng lạnh lẽo.



Trên đường trở về Sở Dương Băng còn đang suy nghĩ tại sao Lilith lại nói Elizabeth là “Ngu xuẩn”.



Nếu câu chuyện này thực sự có liên quan với ma cà rồng và bá tước Dracula, nói mình tên là “Elizabeth” có thể sẽ được an toàn, mà cũng có thể sẽ trở thành….điểm ngắm đầu tiên!




Sở Dương Băng nghĩ tới đây thì rùng mình, nhanh chóng quay về phòng nghỉ.



*************



Bảy giờ năm mươi phút tối, đột nhiên có tiếng gõ vang lên trước cửa phòng của Sở Dương Băng.



Sở Dương Băng biết rõ có một số việc trốn cũng không thoát, cậu hít sâu một hơi mở cửa ra.



Đứng ngoài cửa là thị giả mặc đồ Tuxedo, nhìn thấy Sở Dương Băng thì căng miệng nói: “Xin…đi…theo…tôi…”



Thị giả như tượng gỗ cứng ngắc xoay lưng nhảy đi, Sở Dương Băng đi sau lưng nó còn nghi ngờ bản thân nghe được nhũng tiếng “lọc cọc” phát ra.



Sở Dương Băng theo nó xuyên qua hành lang u ám ngoằn ngoèo, đi tới sảnh tiệc chính.



Ở sảnh tiệc chính có một chiếc bàn dài hình chữ nhật đặt ngang đối diện cửa, tấm vải trải bàn là vải nhung đỏ, từng vị “quý nữ” nhẹ nhàng tao nhã nhấc váy ngồi vào chỗ, thế nhưng đằng sau của sự tao nhã này là nỗi kinh hoàng cùng sự run rẩy không cách nào kiềm chế được.



Tòa lâu đài vào buổi tối càng thêm u ám, nguồn sáng duy nhất là giá cắm nến ở trên bàn dài.



Dưới ánh nến đang nhảy nhót, từng gương mặt bối rối hoang mang tựa như nói lên tiếng lòng của mỗi người.



Tám giờ, tiếng chuông bỗng nhiên vang lên.



“Coong, coong,coong…Coong.”



Vừa đúng tám tiếng chuông, chiếc đồng hồ đứng gào thét khản cổ nhắc nhở vị chủ nhân của buổi tiệc cứ mãi chưa tới kia —- Bá tước Cappadocia.



Bá tước khoan thai bước đến, hắn theo tiếng chuông, tay cầm giá cắm nến xuất hiện giữa ánh sáng le lói.




Hắn là sứ giả của đêm tối vĩnh hằng, là chủ nhân của máu tươi. Mái tóc mềm mượt được cuốn lại rối tung sau gáy, ngũ quan sâu sắc lạnh lùng mà mạnh mẽ, sườn mặt góc cạnh rõ ràng. Dáng lông mày của hắn khá cao, ứng với nó là đôi mắt sâu thẳm mê người, đôi mắt mê người kia như chiếu ra những điều kỳ lạ, như ánh nến nhảy nhót, địa ngục lạnh giá tựa hồ băng, lại mang đến cho người ta ảo giác điên cuồng mà nồng nàn.



Màu da của hắn tái nhợt như người bệnh, thoạt nhìn tựa như nhân vật trong bức tranh sơn dầu từ thời Trung cổ bước ra.



Hắn giơ cao giá cắm nến mạ vàng ở trong tay, nở một nụ cười với mọi người.



Bá tước Cappadocia bước đi trên bậc tam cấp, nếu hắn muốn đến chỗ ngồi được để trống ở nơi trung tâm nhất thì phải đi qua con đường nằm bên cạnh chiếc bàn dài.



Đen đủi là Sở Dương Băng đang ngồi trên con đường mà bá tước phải đi qua, cậu bất giác nín thở, trên thực tế Sở Dương Băng không nghe thấy tiếng bước chân của bá tước, nhưng chuyện này không ngăn được cậu nhận biết động tác của bá tước.



Cảm giác tồn tại của Cappadocia quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến cho Sở Dương Băng đứng ngồi không yên, như có gai mọc sau lưng, cậu có thể cảm nhận được giá cắm nến nóng rực lướt qua bên cạnh mình, có thể cảm nhận được bá tước đang chậm rãi tiến về ghế chủ tọa của hắn, ngai vàng của hắn.



Angelina và Elizabeth cũng ngồi cùng phía với Sở Dương Băng, Sở Dương Băng thậm chí còn cảm giác được Angelina run bắn người khi bá tước đi qua.



Cappadocia đi tới ghế chủ tọa, đặt giá cắm nến trên bàn dài, cánh môi mỏng gợi lên một nụ cười nhẹ nói: “Hoan nghênh các vị đã đến đây, ta là bá tước Cappadocia.”



Vừa dứt lời hành lang đối diện bàn dài bỗng nhiên vụt sáng theo thứ tự từ xa đến gần, mãi đến khi cả sảnh tiệc chính đều sáng choang như ban ngày, vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của lâu đài lúc này mới hiện ra trước mắt mọi người. Trên mái vòm nguy nga của tòa lâu đài được chạm khắc bài giảng về Sự phán xét cuối cùng [3] sơn son thiếp vàng, khiến khung cảnh chung quanh càng thêm tráng lệ.



Từng tầng của mái vòm được bố trí theo kiểu càng lên cao càng thu hẹp lại, từ phía dưới ngước nhìn lên trông như thang âm của một bản nhạc không ngừng lên cao, cho đến cuối cùng giao nhau ở điểm cuối cũng là đỉnh cao nhất. Kiểu mái vòm này quá giống mái vòm của Nhà thờ Santa Maria Del Fiore [4] mà đến cả Michelangelo [5] cũng phải chào thua. Đứng trước sự cao quý như vậy, bạn chỉ có thể mở to mắt, ngẩng đầu, há hốc miệng, để cho linh hồn của mình tách rời khỏi thể xác mà thưởng thức kiệt tác tột bậc này.



Sở Dương Băng dựa lưng vào ghế ngồi, kinh ngạc mà ngắm nhìn tất thảy những thứ này.



Lâu đài âm u buổi ban ngày như được tiếng chuông đánh thức, theo sự xuất hiện của chủ nhân mà bắt đầu phô bày vẻ đẹp mỹ lệ của nó.



Tiếng nhạc không biết từ nơi nào vang lên kéo lại sự chú ý của mọi người, Sở Dương Băng ngồi lại ngay ngắn ở chỗ ngồi, nhưng những chấn động ở trong lòng cậu thì không cách nào xóa đi được.



Cậu nghiêng đầu nhìn bá tước Cappadocia đang ngồi ở ghế chủ tọa, sau đó chợt phát hiện ra một chuyện.



Bàn dài được đặt ngang với sảnh tiệc chính, bá tước Cappadocia ngồi ở trung tâm, đối diện là cửa lớn, mà sau lưng là bức tượng chúa Jesus chịu nạn. Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá, trước ngực còn cắm một cây kiếm sắc.



Bàn dài đặt ngang, giá cắm nến, tiệc tối, những hình ảnh này khiến cho Sở Dương Băng liên tưởng đến một tác phẩm hội họa nổi tiếng: Bữa ăn tối cuối cùng [6]



“Thật là vinh dự khi tòa lâu đài của ta được các vị tiểu thư bằng lòng thưởng thức, nhưng bây giờ là thời gian cho bữa tối, khi dùng xong bữa tối các vị tiểu thư có thể thỏa sức thăm quan lâu đài.”



*******************************************



[1] Gậy Baton:







[2] Bốn trăm năm kinh hoàng là tên một bộ phim về Dracula, ở Việt Nam gọi là Bá tước ma cà rồng (Ác quỷ Dracula) được chiếu vào năm 1992.



[3] Sự phán xét cuối cùng là một tranh tường do Michelangelo sáng tác trên tường thờ của nhà nguyện Sistina ở thành Vatican. Phải mất 4 năm để hoàn thành bức họa này, từ năm 1537 đến năm 1541. Michelangelo đã bắt đầu sáng tác bức họa này 3 thập kỷ sau khi hoàn thành trần nhà nguyện Sistina.







[4] Nhà thờ Santa Maria Del Fiore: Santa Maria del Fiore là một trong 4 nhà thờ lớn nhất thế giới, được xây dựng từ năm 1296 đến năm 1436 mới hoàn thành do kiến trúc sư Arnolfo di Cambio thiết kế. Nhà thờ được xây dựng theo lối kiến trúc Gothic-đặc trưng kiến trúc cổ của Tây Âu trong khoảng từ thế kỷ XIII đến XV.







[5] Michelangelo: Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni (6 tháng 3 năm 1475 – 18 tháng 2 năm 1564), thường được gọi là Michelangelo, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý.



[6] Bữa ăn tối cuối cùng (tiếng Ý: Il Cenacolo hay L’Ultima Cena) là bức bích họa nổi tiếng của danh họa Leonardo da Vinci. Tác phẩm được sáng tác vào khoảng năm 1495 đến 1498. Bức bích họa miêu tả trai phòng của Tu viện Santa Maria ở thành phố Milano. Tiếng Việt gọi đề tài Thánh Kinh này là Bữa tiệc ly.