Kinh Tủng Chi Thư

Kinh Tủng Chi Thư - Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Jane



Làn da thô ráp, gương mặt nhăn nheo, những cơn đau đầu và chứng động kinh thỉnh thoảng phát tác đều làm tăng thêm sự điên cuồng của bà ta, nhìn thấy Sở Dương Băng chạy về phía xa xa, Mary cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.



Sở Dương Băng chạy thẳng về phía trước, mãi đến khi gần tới căn phòng bằng đá đen kia cậu mới núp ở đằng sau cánh cửa, lôi chiếc dao ăn mang theo từ bàn tiệc tối rạch xuống cổ tay! Nếu là mấy ngày trước cậu chắc chắn sẽ không dám ra tay tàn nhẫn với bản thân như vậy, có lẽ do chuyện đã tới nước này, cậu đã không còn hơi sức đâu lo trái nghĩ phải nữa rồi!



Máu tươi tuôn ra, Sở Dương Băng không đoái hoài tới vết thương trên tay, cậu xách cái rìu giấu ở sau cửa ra. Đây là rìu tối qua Lilith sử dụng, cậu nâng nó lên cao. Cái rìu này sắc bén đến lóe sáng, có lẽ trước đó nó được dùng để bổ củi, có lẽ nó cũng chẳng là cái thá gì, nhưng vào thời khắc khi Sở Dương Băng nâng nó lên ấy, cậu lại có cảm giác như mình đang nâng thanh kiếm vĩ đại của một vị thiên sứ trọng tài!



Mary bị mùi máu tươi hấp dẫn, cho dù bà ta đã từng chết một lần thì khu thùy trán [1] đã khô héo của bà ta vẫn nảy lên ầm ĩ.



Ngửi thấy mùi máu tanh Mary như dã thú không dừng bước xông thẳng vào phòng.



Điều Sở Dương Băng đợi chờ chính là giây phút này, mục tiêu của cậu không phải là đầu của Mary mà là hai chân của bà ta!



Chiếc rìu được nâng lên cao chia cắt bóng tối thăm thẳm, kéo ra một đường vòng cung đẹp đẽ ở giữa không trung, Sở Dương Băng vận hết sức lực toàn thân vung rìu lên chặt đứt hai chân yếu ớt của Mary một cách dễ dàng.



Mary rít gào một tiếng rồi ngã nhào xuống đất.



Sở Dương Băng bước tới tóm lấy hai bả vai, kéo Mary lôi về hướng căn phòng xây bằng đá đen kia.



“Đừng! Đừng! Đừng!”



Mary tựa như nhận ra Sở Dương Băng muốn làm gì, bà ta giãy dụa duỗi tay ra cấu lên hai cánh tay của cậu, bàn tay khô héo như cành cây khô của bà ta cắm sâu vào trong da thịt của Sở Dương Băng, Mary rít gào một tiếng kinh khủng, mười ngón tay như cây lược bí [2] cào xé da thịt trên cánh tay của cậu.



Sở Dương Băng gào lên một tiếng đau đớn, cùng lúc đó đủ loại tiếng kêu gào thảm thiết lượn lờ bên tai bỗng nhiên tăng cao làm nhiễu loạn tâm trí của cậu. Tiếng kêu thảm thiết lượn lờ bên tai Sở Dương Băng là do những thiếu nữ từng bị Mary tra tấn đến chết phát ra, thân thể họ tuy đã chết rồi, nhưng linh hồn lại bị giam cầm bởi những nỗi đau đớn do Mary mang lại mà không thể yên ổn, suốt ngày kêu rên không ngớt, trở thành đồng lõa của Mary.



Đầu óc Sở Dương Băng vốn bị chấn động đến mức rã rời nhưng nỗi đau đớn dồn dập kéo tới lại thức tỉnh cậu.



Hai tay Mary không ngừng xâu xé da thịt trên người cậu, những giọt máu trên người Sở Dương Băng rơi xuống đang khôi phục lại “tươi trẻ” cùng sức sống cho Mary, cậu cắn răng không hề dừng bước, chịu đựng nỗi đau trên hai tay kéo Mary vào trong phòng!



“Mày muốn nhốt tao vào à, mơ đi!” Mary nhìn thấy căn phòng tối tăm như một cái miệng máu thật lớn đang mở ra với bà ta, phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong bóng tối một cái bóng nhanh chóng trồi lên.



Cái thứ uốn éo từ bóng đêm mà thành hình ấy chính là bóng của Mary, cái bóng vốn dĩ đang bị giữ lại đấu đá với Lilith, nghe thấy lời triệu hồi của Mary bèn bỏ qua Lilith, từ trong bóng tối phóng ra xông về phía Sở Dương Băng.



Sở Dương Băng kệ mẹ cái bóng đang lao về phía mình kia, cậu cắn răng kéo Mary vào trong căn phòng.



“Không! Không được! Không!”



“Ta không muốn bị nhốt ở đây! Ta không muốn! Không muốn!”



Trong tiếng gào thét thê thảm tuyệt vọng của Mary, Sở Dương Băng trở tay đóng cửa lại. Theo khe cửa càng lúc càng hẹp lại, bàn tay vươn về phía cánh cửa cùng khuôn mặt già yếu tuyệt vọng của Mary dần dần bị bóng tối nuốt chửng.



Sở Dương Băng đóng chặt cửa, tựa vào cánh cửa thở dốc từng ngụm, cái bóng gần như dán lên trước mặt cậu, suýt chút nữa đã đụng được thân thể cậu. Đáng tiếc, chậm một bước vẫn là chậm một bước, cái bóng dần dần tan rã như băng tuyết trước mặt Sở Dương Băng.



Sở Dương Băng thắng cược, Mary sợ nhất là bóng tối. Bóng tối thăm thẳm sẽ nuốt chửng bà ta, cũng tương tự như nuốt chửng cái bóng của Mary. Một loạt những động tác vừa nãy của cậu chỉ cần chần chờ một chốc thôi, e rằng sẽ bị cái bóng xé xác.



Sở Dương Băng tựa vào cánh cửa trượt ngồi dưới đất, Lilith vội vàng chạy tới thấy cậu như vậy liền hỏi: “Xong rồi?”



Sở Dượng Băng gật đầu nói: “Xong rồi.”



Sự im lặng lan tràn bên trong hành lang tối om.



Hai người đợi ở cửa một lúc lâu sau, cuối cùng Vivian loạng choạng đi đến cũng hỏi câu hỏi tượng tự.




“Xong rồi?”



“Xong rồi.”



Sở Dương Băng trả lời anh, lần này, thật sự là xong rồi.



Hết thảy đều đã lắng xuống.



Ánh nắng ban mai xẹt qua chân trời, xe ngựa của thần Apollo lướt qua ngân hà đuổi đi đêm đen tối tăm, nắng sớm bao phủ lên vạn vật, tựa như nữ thần kéo lên lớp mạn che mặt màu đen.



Sở Dương Băng, Lilith và Vivian đứng trước cổng lớn của lâu đài, đằng sau là quản gian cung kính hành lễ.



Đây là buổi sáng ngày thứ tám, bọn họ được quản gia cung kính mời rời khỏi lâu đài.



Bên ngoài lâu đài của bá tước Cappadocia là rừng rậm và núi non tăm tối kéo dài vô tận, Sở Dương Băng còn chưa kịp hỏi bọn họ làm sao để rời đi, Lilith bỗng nhiên tóm lấy tay cậu nói: “Thân phận trong thế giới thật của cậu là gì?”



Sở Dương Băng ù ù cạc cạc nhìn cô, Lilith nói: “Tôi sẽ tìm cậu trong thế giới thật để huấn luyện cậu, nhanh lên, không còn thời gian nữa, cậu là ai?”



“Sở Dương Băng, sinh viên năm nhất khoa Ngữ văn Trung trường Đại học Định An”



Lilith không có lý do gì để hại cậu, Sở Dương Băng nói huỵch toẹt luôn thân phận của mình.



“Được, chờ tôi tới tìm cậu.”



Giây tiếp theo, trước mắt Sở Dương Băng tối sầm lại, mất đi ý thức.



“Ê! Dậy! tiểu lục! Tới giờ đi học rồi.”




Sở Dương Băng đột nhiên tỉnh lại trên giường mình, cậu theo phản xạ nhìn một lượt khắp người, không có bất kỳ vết thương nào, sạch sành sanh, như thể bảy ngày mà cậu đã từng trải qua kia chỉ như một cơn ác mộng.



Người gọi Sở Dương Băng dậy là lão đại trong phòng, ký túc xá nam của bọn họ là phòng sáu người, ứng theo tuổi tác mà gọi, Sở Dương Băng nhỏ nhất nên bị những người khác gọi là “tiểu lục”



Lão đại thấy Sở Dương Băng như xác chết vùng dậy rồi lại ngồi đờ đẩn bất động tại chỗ, kỳ lạ hỏi: “Tiểu lục? Sao vậy? Còn ngồi đó làm gì, đi rửa mặt đi, sáng nay có tiết đấy.”



“Không sao, mơ thấy ác mộng.’ Mặt Sở Dương Băng tái mét giải thích, đầu óc vẫn còn hơi hoảng sợ.



Tất cả những chuyện kia rốt cuộc có phải là ác mộng không? Bảy ngày trong giấc mơ của cậu với ý thức của Sở Dương Băng thì dài lê thê như cả một đời, nhưng tỉnh lại từ giấc ngủ lại phát hiện ra chẳng qua chỉ mới một đêm.



Đợi đến khi Sở Dương Băng từ trên giường leo xuống, ngơ ngác đánh răng súc miệng xong mới thấy đầu óc tỉnh táo lại.



Lúc cậu đứng trước giá sách chuẩn bị sách vở để đi học, ánh mắt đảo qua giá sách bỗng nhiên khựng lại!



Cậu nhìn thấy cái gì?



Trên giá sách của cậu, quyển sách bìa da màu đen gây ra mọi chuyện đang im lặng nằm đó!



Sao lại như thế được? Rõ ràng tối qua cậu đã ném nó vào trong bồn hoa rồi mà!



Sở Dương Băng rút quyển sách kia ra, trên bìa sách màu đen là hoa văn thiếp vàng, những hoa văn này tựa như một loại kiểu chữ nào đó, khi Sở Dương Băng nhìn thấy nó liền hiểu ngay ý nghĩa nó muốn biểu đạt – “Quyển sách kinh dị”, nó chính là “Quyển sách kinh dị”.



Sở Dương Băng vội vàng mở sách ra, phát hiện trên trang giấy vốn chỉ viết vỏn vẹn một dòng chữ “Đêm máu kinh hoàng” kia bây giờ đã chi chít thêm rất nhiều dòng chữ nữa, những con chữ này kéo dài rất nhiều trang, nhưng khi Sở Dương Băng cố đếm xem tới cùng có bao nhiêu trang sách thì bất thành. Ngoài trừ “Đêm máu kinh hoàng” ra, những trang sách mà Sở Dương Băng lật ra đều trống không.



“Nhìn gì vậy! Đi!” Lúc này lão tam ở phía sau bỗng nhiên vỗ lên vai cậu một cái, giục cậu đi nhanh lên!




Sở Dương Băng không thể xem nhiều hơn, cũng sợ bạn cùng phòng nhìn thấy quyển sách này bèn vội vàng gom “Quyển sách kinh dị” và sách giáo trình bỏ hết vào trong balo vội vã chạy đi học.



Chương trình học ngành Ngữ văn Trung của trường Đại học, nói quan trọng cũng không quá quan trọng, nói cần thiết cũng không quá cần thiết, giáo viên đang giảng thần thoại Hy Lạp trên bục giảng, Sở Dương Băng ngồi dưới đầu óc phân tâm mà nghĩ ngợi lung tung.



Một tiết học trôi qua, Sở Dương Băng cũng không nghĩ ra được manh mối gì.



Cậu biết rất ít chuyện liên qua đến quyển sách kia, những chuyện biết được đều là do Vivian nói trong buổi trà chiều.



Tối hôm qua tuy rằng Sở Dương Băng ngủ rất ngon, nhưng thực tế cậu lại trải qua bảy ngày trong lâu đài bá tước Cappadocia. Bảy ngày này cậu nơm nớp lo sợ ngày ngày đêm đêm, tinh thần căng thẳng đến mức tột cùng, lúc này bỗng nhiên được thanh tĩnh lại khiến cậu hơi buồn ngủ.



Sở Dương Băng đang buồn ngủ, lão đại ngồi bên cạnh bỗng nhiên đẩy cậu một cái nói: “Tiểu lục, nhìn ra bên ngoài, có người tìm cậu!”



Có người tìm?



Sở Dương Băng vừa nhìn ra ngoài đã ngây ngẩn cả người, bên ngoài là một người mặc váy chữ V màu đỏ đậm, khoác áo gió màu đen ở ngoài, tựa vào khung cửa nhìn vào trong, vừa thấy cậu thì miệng nhếch lên một nụ cười.



Lão đại còn ngồi bên cạnh vỗ lên vai Sở Dương nói: “Tiểu lục, cô gái đó là ai vậy, ngon đấy. Nhìn khe ngực của cô ấy kìa, cặp giò dưới váy nữa, lại nhìn mặt mũi người ta xem, chậc chậc, đúng là hàng xịn nhá!”



Sở Dương Băng cũng không có tâm trạng nghe lão đại nói, bởi vì cậu thật sự quen cô gái này, đó là Lilith!



Sở Dương Băng nhét sách vào balo, quay đầu nói với lão đại: “Tiết học hôm nay nhờ cả vào mọi người nhé!”



Nói xong cậu xách balo chạy ra ngoài, Lilith chờ Sở Dương Băng đi tới bên cạnh mới thong thả xoay người đi ra ngoài với cậu.



“Sao cô lại tới đây?” Sở Dương Băng hỏi.



Diện mạo Lilith vô cùng xinh đẹp, nghe vậy hỏi ngược lại: “Sao, tôi không được tới à? Không phải tôi đã nói là sẽ tới tìm cậu hả?”



“Đúng, nhưng….” Sở Dương Băng không ngờ Lilith sẽ tìm tới nhanh như vậy.



Có lẽ Lilith cũng vừa thức dậy sáng nay, không tới ba tiếng sau đã đuổi tới trường của bọn họ.



“Không ngờ tôi tới nhanh như vậy?” Lilith vạch trần suy nghĩ của Sở Dương Băng, thoải mái nói: “Chẳng qua tôi vừa khéo ở gần đây thôi.”



Lilith và Sở Dương Băng ra khỏi khu dạy học, lúc này có khá nhiều sinh viên đang đứng nhìn ngó ở bên ngoài khu dạy học, không vì cái gì khác, mà là vì chiếc Maserati [3]đỏ rực như lửa dừng ngoài cổng trường.



Lilith bước tới bên cạnh Maserati mở cửa xe ra, quay đầu nói với Sở Dương Băng: “Lên xe!”



Sở Dương Băng hơi do dự, trông thấy cảnh này đám sinh viên bắt đầu xì xào bàn tán thậm chí còn giơ điện thoại lên chụp hình nữa.



Siêu xe, mỹ nhân, lại thêm một nam sinh viên là Sở Dương Băng, có thể đoán được ngày mai sẽ nhìn thấy tin tức về Sở Dương Băng ở trên tường trường học“Vì sao Maserati dừng ở trước cổng trường, phải chăng nam sinh này là người được bao dưỡng?”



“Đi hay không?” Lilith ngồi trong xe hạ cửa kính xuống hỏi Sở Dương Băng.



***********



[1] Thuỳ trán: Nằm ở phía trước của não, là thùy lớn nhất trong bốn thùy chính của vỏ đại não trong động vật có vú. Thùy trán nằm ở phía trước của mỗi bán cầu đại não (ở phía trước thùy đỉnh và thùy thái dương). Thùy trán chứa hầu hết những nơron nhạy cảm với dopamine trong vỏ đại não. Hệ thống dopaminergic thì có mối liên hệ với sự thưởng phạt, chú ý, những nhiệm vụ trí nhớ ngắn hạn, lên kế hoạch, và động cơ. Dopamine có xu hướng giới hạn và lựa chọn thông tin giác quan tới từ đồi thị đến não trước.



[2] Lược bí, hay còn gọi là lược chải chí. Là loại lược có răng san sát nhau.







[3] Maserati: