Kinh Tủng Chi Thư

Kinh Tủng Chi Thư - Chương 17




Jane



“Tiểu thư Alice, tôi vô cùng tin tưởng tiểu thư. Nếu như hắn thật sự là vệ sĩ của cô, tôi nghĩ hắn cũng là gian tế cải trang thành vệ sĩ để lừa gạt tiểu thư mà thôi.”



Quản gia đi lên cầu thang lấy một góc váy bị kỵ sĩ chặt đứt đang treo trên tay vịn cầu thang xuống, nói: “Tiểu thư Alice cao quý nhân từ của tôi ơi, mời người xem, tên gian tế này mượn danh nghĩa giả thành phụ nữ để bảo vệ người, dùng lời trót lưỡi đầu môi lừa gạt lòng lương thiện đơn thuần của người.”



“Rõ ràng hắn là gian tế lẻn vào lâu đài, tiến vào thư phòng của chủ nhân, muốn đánh cắp thông tin hành quân bí mật của chủ nhân! Đây là mảnh vải bị con rối kỵ sĩ chặt đứt, là bằng chứng thép cũng là sự thật không thể chối cãi!”



“Mang đi!”



Quản gia không hề do dự ra lệnh, Rose liền bị con rối thị giả kéo đi.



“A! Đừng! Đừng mà! Tôi không phải là gian tế! Tôi không phải gian tế!”



Rose bị thị gia tha đi, tiếng gào tuyệt vọng vang khắp lâu đài.



Sở Dương Băng toàn thân cứng ngắc, cậu muốn cứu Rose nhưng đáng tiếc vẫn không cứu được.



“Đừng buồn, Alice.” Vivian đi đến bên cạnh Sở Dương Băng, tựa như nhìn thấy cậu không ổn, muốn tiếp thêm sức mạnh mà vươn tay đặt lên vai cậu. “Cậu vô tội, cậu cũng bị Rose lừa gạt. Cho dù cậu có giải thích thêm nữa thì đối diện với kẻ rắp tâm lừa dối cũng coi như bất lực thôi.”



Vivian nói một câu hai nghĩa, anh đang nói với Sở Dương Băng đây không phải là lỗi của cậu. Trong mỗi câu chuyện, tất cả mọi người đều như đi trên sợi dây bắc ngang qua vực sâu, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị rơi xuống, tan xương nát thịt chết không toàn thây. Sở Dương Băng từng thử cứu Rose, nhưng lại không cứu được. Đây không phải là lỗi của cậu, sức người suy cho cùng cũng không thể xoay chuyển được quy tắc tử vong.



Rose sơ sẩy lộ ra giới tính thật của mình, bị lôi đi như gian tế, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.



“Tiểu thư Alice.” Rose bị thị giả lôi đi rồi, quản gia mới hệt như chợt nhớ ra điều gì, nói với Sở Dương Băng: “Phòng sách của chủ nhân mỗi ngày đều phải đặt một nhành hoa hồng mới hái, cho dù ngài bị lừa gạt nhưng Rose vẫn là người hầu của tiểu thư. Nếu được, có thể phiền tiểu thư đi dạo trong hoa viên hái một nhành hoa hồng xuống tặng cho chủ nhân của tôi không? Tôi nghĩ khi chủ nhân tỉnh giấc trong ánh hoàng hôn nhìn thấy sẽ rất vui vẻ.”



Sở Dương Băng bỗng nhiên bị điểm danh, cậu nhìn về phía quản gia.



Quản gia bày ra tư thế khiêm nhường, nhưng ở trong mắt Sở Dương Băng hoặc ít hoặc nhiều đều có vẻ chế giễu.



Sở Dương Băng biết cậu bị điểm danh bắt đi hái hoa hồng trong hoa viên là vì cậu muốn cứu Rose, đây là trừng phạt giành cho cậu sao?



Đằng sau quản gia xuất hiện một con rối thị giả, cúi người chào Sở Dương Băng, sau đó vươn tay làm động tác mời, rõ ràng không cho phép Sở Dương Băng từ chối.



“Được, tôi đi.”





Sở Dương Băng lấy lại bình tĩnh, nhấc váy xoay người đi theo thị giả.



Quản gia ở phía sau cậu nói: “Tôi sẽ ở đây đợi tiểu thư Alice trở về.”



Thị giả dẫn Sở Dương Băng xuyên qua một hành lang uốn khúc thật dài, đi thẳng đến hoa viên, nhưng khi đứng ở cửa hoa viên Sở Dương Băng lại thấy giật mình.



Trong hoa viên của Cappaodica mọc đầy những bụi gai rậm rạp, những bụi gai này toàn là cành khô và gai nhọn màu đen, dưới bụi gai thấp thoáng những bông hồng nở rộ rừng rực như lửa, đậm và rực rỡ như máu. Mà lâu đài của bá tước Cappadocia xa cách thường dân, đứng ở ngoài lâu đài hướng mắt ra xa chỉ thấy toàn núi non trùng điệp và rừng rậm bạt ngàn.



Tại nơi xa rời thế gian,toà lâu đài cổ kính tràn ngập nỗi sợ hãi trong truyền thuyết này thậm chí còn có một biển hoa hồng nở rộ như vậy. Cảnh đẹp ấy mang đến sự ngỡ ngàng cho Sở Dương Băng không thua kém gì lần đầu tiên tham dự tiệc tối của bá tước, cảm xúc khi cậu ngước nhìn mái vòm rộng lớn chạm khắc bài giảng về Sự phán xét cuối cùng bằng ánh sáng huy hoàng của giá nến …. Rung động, kinh ngạc, choáng váng, kích thích do thị giác mang lại lấn át toàn bộ những giác quan khác.



Nhưng thứ thật sự khiến tay chân Sở Dương Băng lạnh ngắt, toàn thân cứng đờ, não bộ tắc nghẽn lại không phải là biển hoa hồng này, mà là một…..người đứng sừng sững giữa biển hoa!



Đây cũng được gọi là người sao?



Sở Dương Băng lảo đảo lùi về sau hai bước lại không nhịn được muốn tiến lên trước nhìn kỹ hơn.



Rose….Đó thật sự là Rose!



Tâm trạng Sở Dương Băng kinh hoàng.



Rose bị thị giả lôi đi lại đang ở đây! Mà Rose lúc này hiển nhiên là sống không bằng chết!



Rose bị cọc gỗ vuốt nhọn đâm từ dưới lên, xuyên qua khoang bụng và lồng ngực mềm mại, cẩn thận không đâm thủng cổ, mũi nhọn của cọc gỗ trồi ra từ trong miệng Rose. Tay nghề của kẻ xiên người này vô cùng điêu luyện, mũi nhọn của cọc gỗ khá nhỏ, không đâm thủng động mạch trên cổ cũng không đè ép khí quản của gã.



Rose còn sống, gã đương nhiên còn sống, nhưng lại bị xiên ở trên cọc gỗ, phải chịu nỗi đau bị đâm rách cơ thể, rền rỉ thảm thiết. Có một con quạ đậu trên đầu gã bị tiếng rên rỉ của Rose hù dọa bật kêu quang quác, tiếng kêu của quạ và tiến rên rỉ của Rose nghe như hoà hợp với nhau.



Nhờ Angelina và Elizabeth, Sở Dương Băng mới biết đến đại danh “Kẻ xiên người” của bá tước Cappadocia. Angelina nói bá tước Cappadocia thích xiên tù binh và gian tế, sau đó dựng bọn họ ở ngoài lâu đài, thời điểm số lượng cọc gỗ được dựng nhiều đến mức có thể so sánh với rừng rậm ngút ngàn bên ngoài lâu đài. Elizabeth cũng nói, có thể hai kẻ tàn bạo khát máu Dracula và Vlad chính là nguyên bản của Cappadocia.



Đây không phải là lần đầu tiên Sở Dương Băng nhìn thấy người bị xiên, trước đây lúc ở tầng hầm cậu đã từng gặp một người bị xiên, trước khi chết rõ ràng đã phải trải qua cực hình tàn khốc. Mà Rose bị coi là gian tế cũng bị đối xử như vậy.



Cảnh tượng do chính hai mắt Sở Dương Băng nhìn thấy đã cướp đi tâm trí cậu, cậu đang nghĩ rốt cuộc có phải quản gia biết Rose bị dựng trong hoa viên nên mới muốn cậu vào đây hái hoa hồng, hay là vì ông ta muốn cậu đến hái hoa hồng nên Rose mới trở thành người rơm bị dựng ở trong hoa viên này!



Đúng! Người rơm! Giống như người rơm!




Người rơm là dùng rơm bó thành hình người để hù dọa chim chóc bay đến mổ ngũ cốc, người rơm là kẻ canh gác thầm lặng cho ruộng lúa, Rose bị dựng trong hoa viên xua đuổi những con quạ bằng tiếng kêu của mình, như vậy chẳng phải giống như người rơm sao?



Bây giờ trời đã là hoàng hôn, ánh mặt trời le lói ở đường chân trời. Ánh sáng đỏ rực của mặt trời về Tây như tấm màn che bao phủ tất cả. Bầu trời thật đẹp ấy như tế đàn, ánh hoàng hôn dường như cũng lặng yên giữa biển hoa đỏ rực như máu, người rơm bị xiên trên cọc gỗ làm tròn trách nhiệm xua đuổi quạ của mình, nó chặn lại ánh hoàng hôn đỏ, hắt lên một cái bóng thật dài trên bụi gai và những nhành hồng. Con rồi thị giả đứng đằng sau Sở Dương Băng khiêm nhường như tín đồ.



Ánh hoàng hôn, biển hoa, bụi gai, người rơm và cậu, vào buổi hoàng hôn của thời khắc gặp ma [1] này tạo nên một bức tranh về sự tuyệt vọng trong câm lặng.



“Tiểu thư Alice.” Con rối thị giả phía sau Sở Dương Băng lên tiếng nhắc nhở.



Sở Dương Băng không ngẩn người lâu, hoàng hôn chỉ là tình nhân của ban ngày và đêm tối, cảm xúc mãnh liệt trôi qua đã vội vàng biến mất không còn dấu vết. Tiệc tối của bá tước sắp bắt đầu, cậu hái hoa hồng xong còn phải nhanh chóng đến kịp buổi hẹn.



Sở Dương Băng thẫn thờ cất bước, bụi gai trong hoa viên chằng chịt những mũi gai nhọn dài màu đen, chúng cứa lên bộ đầm và cơ thể cậu, từng vết rách xuất hiện trên hai chân, cánh tay và cổ chân cậu, máu tươi ứa ra.



Vẻn vẹn mấy bước chân, những nỗi đau từ vết thương do bụi gai gây ra đã khiến cả người Sở Dương Băng phải run rẩy.



Mà điều càng khiến cho Sở Dương Băng không thể chịu đựng hơn chính là Rose bị dựng ở vị trí chính giữa hoa viên phía sau cánh cửa, Sờ Dương Băng muốn hái hoa hồng thì bắt buộc phải đi qua chỗ gã.



Rose tựa hồ đã nhìn thấy Sở Dương Băng, gã bị xiên trên cọc gỗ vùng vẫy tứ chi, trong miệng phát ra những tiếng kêu không rõ. Gã dường như hơi mừng rỡ khi nhìn thấy Sở Dương Băng, gã rất muốn cậu cứu mình.



Sở Dương Băng cất bước đi qua bên cạnh Rose, những mũi gai trên nhành cây khô đâm vào trong da thịt cậu, mỗi một bước đi của cậu đều là bao nỗi đớn đau. Khi đi tới bên cạnh Rose, ngay khoảnh khắc cậu và Rose nhìn nhau ấy, gã đã cất cao tiếng kêu thảm thiết biểu lộ tất thảy sự thê thảm và tuyệt vọng.



Sở Dương Băng không có cách nào để cứu, cũng không cứu được gã, cho dù cậu có lôi được Rose từ trên cọc gỗ xuống thì lâu đài Cappadocia cũng không có bác sĩ ngoại khoa hay phòng giải phẫu, gã sẽ chết!




Huống hồ con rối thị giả phía sau Sở Dương Băng cũng sẽ không cho cậu có cơ hội đi giải cứu Rose, Sở Dương Băng nói đỡ cho Rose đã bị phạt phải đi hái hoa hồng ở trong hoa viên, một khi cậu còn làm ra chuyện gì khác thường nữa thì e rằng Sở Dương Băng cũng sẽ bị xem như là gian tế, rồi lại rơi vào kết cục giống như Rose!



Cả người Sở Dương Băng run rẩy, cậu ép đôi mắt mình nhìn thẳng, lướt qua người Rose.



Cậu bước vào giữa biển hoa, ngồi xổm trong bụi gai vươn tay ngắt cành hoa hồng. Những mũi gai trên cành hoa hồng đâm ngón tay cậu bị thương, khiến hai tay cậu máu me đầm đìa, nhưng Sở Dương Băng không thèm để ý, cậu cũng không cảm giác được đau đớn gì.



Một đóa, hai đóa, những đóa hoa hồng nhuộm đầy máu bị cậu cầm trong tay.



Sở Dương Băng chợt nhớ đến Maria tối hôm qua, cũng hình phạt tàn khốc, cũng cứu không được, cậu khi ấy đã suy nghĩ như thế nào?



Cậu nghĩ về nỗi hối hận khi chưa hề mở Trinh nữ sắt ra, cũng hối hận khi phát hiện không cứu được Maria đã không giúp em ra đi trong thanh thản!




Ngày hôm nay tình cảnh gần như tương tự xuất hiện, cậu không cứu được Rose, cứu không được….Cứu không được!



Sở Dương Băng vươn tay cắt đứt một nhành hoa, một mũi gai dài đâm rách ngón tay cậu, Sở Dương Băng nhìn bàn tay máu me be bét của mình, bỗng nhiên ném hoa hồng xuống rồi đứng lên.



Cậu chọn một bụi gai khá dài, không thèm đếm xỉa nhũng mũi gai sắc bén chằng chịt bên trên mà nhổ cả gốc lên, sau đó xoay người đi đến phía sau Rose, siết bụi gai lên cổ gã. Bấy nhiêu hành động cậu đều thực hiện rất lưu loát, trong đầu Sở Dương Băng trống rỗng, hai tay lại sử dụng sức lực lớn nhất của mình! Bụi gai dẻo dai quấn theo hai bàn tay chằng chịt những vết đâm của cậu, cơ bắp cứng rắn tiếp tục ra sức.



Rose ở trên cọc gỗ không ngừng co giật, vì nghẹt thở mà mặt gã chuyển từ đỏ sang xanh tím, trong đôi mắt tuyệt vọng của gã lóe lên sự oán hận, hai tay gã quờ quạng hòng kéo rách váy của Sở Dương Băng. Nhưng cảm giác bị siết chặt ở cổ họng và sự bất lực vì nghẹt thở khiến gã đã nắm được góc váy của Sở Dương Băng nhưng không thể nào xé rách được, ánh mắt và gương mắt của gã tràn ngập sự tuyệt vọng thê lương.



“A! A a a a!”



Gân xanh của gã nổi lên, hai mắt lồi ra, không tới mấy phút sau tay của Rose đã thõng xuống từ góc váy của Sở Dương Băng.



Gã đã chết, ánh tà dương đỏ như máu bùng nổ trong đôi mắt gã, mang theo cảm xúc không thể tin được mà chết không nhắm mát.



Rose không hiểu, Sở Dương Băng ban đầu còn ra mặt xin tha cho gã khi ở trong lâu đài, tại sao, tại sao lại siết chết gã trong hoa viên mà không phải giải cứu gã!



Tại sao? Tại sao?!!!



Nếu như Sở Dương Băng có thể nghe thấy tiêng rít gào của linh hồn Rose, cậu chắc chắn sẽ nghe được lời chất vấn của gã.



Nhưng cậu không thể, cậu chỉ buông thõng hai tay, đứng ngơ ngác giữa bụi cây hoa hồng.



Cậu đã giết người rồi! Cậu vừa mới siết chết Rose! Chính tay cậu vừa mới tước đoạt một sinh mệnh! Cậu đã làm đúng hay sai?



Cậu không biết, cũng không rõ nữa.



****************************



[1] Theo quan niệm dân gian Nhật Bản, thì khoảng thời gian hoàng hôn trước khi trời tối (từ 17h-19h) gọi là Ohmagatoki (Phùng Ma Thời 逢魔時 = thời khắc gặp ma, hay Đại Họa Thời 大禍時 = thời khắc tai ương).



Theo vị trí địa lý Nhật Bản ở bắc bán cầu thì 5h35 chiều là bắt đầu cho Ohmagatoki. Đối lập với Ohmagatoki là Akatsuki (Mịch, bình minh), 5h35 sáng.