Kinh Thuế

Kinh Thuế - Chương 12




Trong trung tâm thương mại mới khai trương có một siêu thị lớn, Bạch Uy được xếp làm tổ trưởng khu thực phẩm. Sau khi nói chuyện kỹ càng với tổ trưởng cũ, Bạch thiếu gia trong lòng liền đâm Thường Thanh thủng thành cái sàng.

Y quản khoảng hơn chục nhân viên xếp hàng, toàn đàn bà con gái ba bốn mươi tuổi. Thấy tổ trưởng mới đến là một sinh viên vừa tốt nghiệp, bọn họ đều che miệng cười, sếp mới thật đẹp trai nha.

Gần đây nhân dịp lễ tết, để đẩy mạnh tiêu thụ, siêu thị đã lập ra mấy điểm đổi tặng phẩm.

Tổ trưởng Bạch dẫn mấy tổ viên đi phát dầu đậu nành, áo lót vân vân cho khách hàng. Khách hàng đổi tặng phẩm nhiều ơi là nhiều, lần đầu tiên Bạch Uy biết rằng, nhìn đông người cũng hoa mắt.

Hết một ngày, chân đứng đến mỏi nhừ, cuối cùng kiểm kê chỗ hàng còn lại thì lại thiếu mất 10 bộ áo lót và một thùng dầu đậu nành. Các tổ viên đều trợn tròn mắt, một bộ áo lót 120 tệ, còn thùng dầu kia tổng cộng gần 2000 tệ đó! Sáng mai nhất định phải đối chiếu với chủ nhiệm, đến lúc ấy không chỉ phải bồi thường vì làm mất hàng thôi đâu, khi đánh giá cũng sẽ bị trừ tiền thưởng nữa.

Mấy người bình thường không thể nào hoà hợp, giờ lại bắt đầu chỉ trích nhau.

Cái gì mà “Hôm nay cô vào WC nhiều quá, không thì đâu mất nhiều vậy?” hoặc là “Tôi thấy mấy món đồ kia chắc là lúc cô gọi điện, người ta thuận tay xách đi rồi!”

Nói rồi lại nói, thẹn quá hoá giận, mấy lời thô tục bắt đầu văng ra, đủ loại tên ngầm được bắn ra, thể hiện mặt bà tám của đàn bà con gái.

Bạch Uy không hay tiếp xúc với dân lao động, cho nên không hiểu hết được mấy lời ‘mộc mạc’ của họ, thành thử màng tai y cứ ong ong cả lên.

Cuối cùng, tất cả mọi người nhìn tổ trưởng Bạch.

Bạch Uy thấy các thím cũng mệt cả một ngày rồi, cơm trưa cũng chưa được dùng còn phải đền tiền cho siêu thị, thật là đáng thương. Cuối cùng, y móc ví ra, lấy tiền lên lầu trên mua áo lót. lại ra siêu thị mua dầu đậu nành, xem như bù vào chỗ thiếu.

Khi Bạch thiếu gia ra khỏi lối đi dành riêng cho nhân viên thì cả người cứ lắc lắc lư lư.

Thường Thanh ngồi trong xe nhìn về từ xa xa, trong lòng rất đắc ý. Oắt con, xem mi trụ được bao lâu!

Buổi tối chủ tịch Thường không phải đi xã giao, anh ta muốn đến trường đón Trì Dã. Chạy xe thật nhanh đến trường xong, anh ta lén canh ở cửa, kiên nhẫn chờ. Dòng người đã đi hết, nhưng cũng không thấy tiểu Dã đâu.

Thường Thanh chạy vào trong trường, tìm một vòng rồi tìm đến phòng nhạc. Từ sau cửa vang lên tiếng nhạc du dương, chỉ nghe đã biết là Trì tiểu công tử đang đánh đàn trong đó.

Nhìn vào, thân hình thẳng tắp của Trì Dã đập vào mắt. Tựa như hiện giờ trong thế giới của cậu chỉ có cây piano trước mặt, ngón tay thon dài linh hoạt lướt nhẹ, trong nốt nhạc không hề có sự chua xót khổ sở của hiện thực. Quý công tử an nhàn không màng danh lợi, chỉ đắm mình trong âm nhạc ngày xưa lại xuất hiện.

Chỉ có người đơn giản như Trì Dã mới có thể đánh được thứ âm nhạc thuần khiết thế này.

Thường Thanh tham lam nhìn chằm chằm tiểu Dã, mộng xuân trên chiếc piano lại rục rịch ngóc đầu.

Đang định đẩy cửa vào thì có người đứng sau vỗ vai anh ta.

Nhìn lại, ngoại trừ sao chổi Bạch Uy ra thì còn có thể là ai được chứ!

Chủ tịch Thường bị sặc tà hoả, tí nữa thì không khống chế được đuổi họ Bạch đi. Xem ra Bạch Uy cũng giống anh ta, y đang cố sức phồng mang trợn má khí ép đan điền!

Hai người phồng mặt như ếch đối khí một hồi xong, Thường Thanh liền mở miệng trước: “Ây, sao khéo vậy! Tôi tới đón bạn gái, vừa lúc đi ngang qua đây, cậu nói xem, tiếng piano này thật dễ nghe!”

Bạch thiếu gia liếc mắt nói: “Cũng đâu đàn ‘thập bát mô’, anh vểnh cao thế làm chi!”

Thường Thanh cúi đầu nhìn, cái quần vải không bọc được côn th*t kia, đang phồng lên như cột buồm.

Nhưng bàn về đánh trống lảng thì Thường Thanh không sợ ai cả, cái miệng kia còn cứng hơn phía dưới ấy chứ!

“Tôi không ngại nói với cậu đâu! Tôi có một tâm bệnh, đó là chọt lỗ sau thì phía trước liền ngứa!”

Một câu nói liền gợi lên hồi ức bi thảm nhất của Bạch thiếu gia, y thật muốn chặt đứt ngón tay đã sờ đến lối vào âm u kia mà. Suy cho cùng y vẫn là người trẻ tuổi, cho nên không chịu được sỉ nhục, bèn tiến lên túm cổ áo Thường Thanh.

Thường Thanh rất ung dung chờ nắm đấm của Bạch Uy, nào ngờ quả đấm đánh tới trước mặt anh ta thì rút về.

Bạch thiếu gia hếch mũi với anh ta, nghiến răng nói: “Chuyện hôm đó chỉ là hiểu lầm, đừng có nói với ai!”

Nói xong thì chợt ý thức được mình đứng gần họ Thường quá, y liền trưng ra vẻ mặt ghét bỏ rồi buông tay ra và lùi về mấy bước.

Thường Thanh rất ghét kẻ khác tỏ ra hơn mình một bậc trước mặt anh ta.

Chán ghét ông hả? Sao lúc hôn môi không thấy thế đi! Lưỡi còn dính lấy người ta! Miệng ông súc nước súc miệng có tiếng hàng ngày đấy, cực thơm luôn! Có ghét cũng là ông đây ghét cái miệng thối mới từ châu Phi trở về của mi ý! Chả biết đã từng hôn gái Phi châu chưa? Không đúng, y là thuỷ tinh (tiếng lóng chỉ gay), muốn hôn cũng là hôn J đen (tiểu jj của các bợn châu Phi)! Đệt!

Nghĩ nghĩ, lại thấy hơi hơi buồn nôn, phản ứng còn mạnh hơn cái vị đối diện ấy chứ! Anh ta lập tức quyết định, ngày mai cho tên họ Bạch này đi giày thép luôn!



Công việc trong siêu thị thực ra cũng chẳng dễ làm, nhất là siêu thị lớn. Việc sắp xếp hàng hoá vào sáng sớm mỗi ngày tốn không ít thời gian, mà tổ trưởng còn mệt hơn cả nhân viên nữa chứ.

Lần đầu tiên Bạch Uy biết được rằng, ngay cả dịp cuối tuần nhiều ca sớm cũng phải đến gần 10 giờ mới tan ca. Con trai thị trưởng cư nhiên cảm nhận được sự chua xót của người làm công trong xã hội mới.

Có mấy lần đi qua, Thường Thanh thấy y mặc bộ áo xấu xấu bẩn bẩn rộng thùng thình, nhân lúc siêu thị chưa mở cửa, nằm giữa giá hàng ngủ bù.

Nhưng dù vậy, Bạch đại gia vẫn kiên trì, cả một tháng cũng không kêu ca.

Nếu không phải còn có Trì Dã ở giữa, Thường Thanh cảm thấy mình có thể làm bạn với Bạch Uy.

Công bằng mà nói, Bạch Uy cũng có gien làm lãnh đạo.

Mấy bà cô lề mề chậm chạp kia cũng chẳng dễ quản đâu. Dễ dãi, các bả lại chả hếch mũi lên mặt; nghiêm khắc, các bả lại khóc lóc kêu gào. Nhưng Bạch Uy lại có thể khiến các bả ngoan ngoãn tuân theo.

Mà hiếm thấy nhất chính là, y không có cái kiểu ta đây, y có thể tán dóc vài câu với bác gái dọn vệ sinh, thỉnh thoảng còn giúp bà ấy quét dọn vân vân.

Thường Thanh cảm thấy Bạch lão bí thư nói cực có lý: đứa nhỏ như vậy rất có tiền đồ!

Nhưng nghĩ đến mấy lần mình bị họ Bạch phá rối, không thuận lợi quấy rầy tiểu Dã, chút hảo cảm này liền tan thành mây khói!