Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 211




Cuối cùng kết quả dĩ nhiên là hai người phụ nữ thắng.

Ồn ào đến nửa đêm, Hạ Vãn Lộ và Y Thần đều đã vô cùng mệt mỏi, sau khi thân thể nhỏ bé mềm mại của Y Thần nằm ở trong lòng cô, nằm ngay ngắn, một tay nhỏ bé lôi kéo quần áo trước ngực cô, chóp mũi cọ cọ ở trước ngực cô.

Sau khi cọ cọ mấy cái, liền cảm thấy rất mệt mỏi, ngáp một cái, gắng gượng mở mí mắt lên nói một câu, "Mợ út, Y Thần thích hương vị trên người mợ. . . . . ."

"Hương vị trên người mợ út là cái gì vậy?" Cô không khỏi hỏi thêm một câu.

"Giống như. . . . . . Mẹ. . . . . ." Ba chữ này là trong lúc Y Thần mơ mơ màng màng nói ra, nói xong liền tiến vào mộng đẹp.

Hạ Vãn Lộ kinh ngạc, bị ba chữ này va chạm nỗi đau đớn sâu nhất trong nội tâm, nhưng mà, rồi lại kìm lòng không được ở trên mặt Y Thần hôn một cái, ddlqđ bỗng nhiên trong lúc đó, cô cảm thấy mình cùng Y Thần là gần gũi như vậy, gần gũi đến mức có thể hóa giải một phần nỗi đau mà cô không bao giờ dám chạm đến, một chút gọi là ấm áp đó từ sâu trong nội tâm của cô bắt đầu tràn ra ngoài.

Cái này, đúng là một loại cảm thụ kỳ diệu. . . . . .

Cô ôm Y Thần, lại nghĩ tới lời nói mới vừa rồi của Y Thần: Y Thần thích hương vị trên người mợ út. . . . . .

Thật ra thì, làm sao cô không thích hương vị trên người Y Thần chứ? Ngọt ngào, thơm mát, giống như mùi vị sữa tươi cô mới vừa uống xong chứ. . . . . .

Cô không khỏi nhẹ nhàng vùi khuôn mặt ở trên đỉnh đầu Y Thần, ở trên sợi tóc mềm mại của bé nhẹ nhàng cọ, mùi sữa thơm rất dễ chịu từng đợt từng đợt hướng trong mũi cô chui vào, cô chỉ cảm thấy không khí chung quanh cũng trở nên càng ngày càng ngọt, trong lúc lơ đãng, thế nhưng trên môi lại lộ ra một tia mỉm cười, sau đó, liền chìm vào giấc ngủ. . . . . .

Khi Tả Thần An lần nữa trở về phòng, nhìn thấy chính là một bức tranh như vậy: một lớn một nhỏ hai người phụ nữ ôm nhau ngủ, trên mặt Hạ Vãn Lộ, thế nhưng treo một tia mỉm cười ôn nhu, này, đối với anh mà nói, quả thật không khác nào tái sinh một cuộc sống mới. . . . . .

Đối mặt một màn ấm áp như thế, thế nhưng tầm mắt anh không tự chủ trở nên mơ hồ. . . . . .

Nhẹ nhàng đến gần bên cạnh hai người, anh cúi người, ở trên mặt Hạ Vãn Lộ hôn xuống, sau đó cũng leo lên giường, kéo cô và Y Thần ôm vào trong ngực, bên tai là hô hấp chậm chạp êm ái của cô cùng Y Thần, thế giới, trước nay chưa từng yên bình như vậy. . . . . .

Hạ Vãn Lộ lại nằm mơ.

Lần nữa mơ thấy bệnh viện nhỏ tư nhân kia, mơ thấy bàn phẫu thuật lạnh như băng, mơ thấy bác sĩ nói với cô, đứa bé chết rồi, là một bé trai. . . . . .

Rồi sau đó, trong mộng chính là khuôn mặt phóng đại của một đứa bé, sắc mặt tái xanh, hai mắt nhắm nghiền. lqd

Bỗng nhiên, không hiểu sao gương mặt này lại biến thành Y Thần, mặc váy ca rô màu hồng, bên ngoài mặc thêm áo khoát ngắn tay màu trắng. . . . . .

Cô liều mạng gọi "Y Thần! Y Thần!"

Nhưng bộ dạng Y Thần vẫn là hai mắt nhắm nghiền, không bao giờ mở mắt nhìn cô nữa. . . . . .

Trong bóng tối, mơ hồ truyền đến tiếng khóc cùng kêu gào của một đứa bé, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Một lát lại biến thành: "Mợ út. . . . . .Cháu muốn mợ út. . . . . ." "Mẹ. . . . . .Mợ út. . . . . . Mẹ. . . . . ." Cuối cùng, hai giọng nói này hòa chung một chỗ, đứa bé cũng dần dần biến mất không thấy tăm hơi.

Ở trong bóng tối cô chạy như điên, trong lòng có một địa phương rất đau rất đau, cô giống như người điên liên tục gọi, "Y Thần. . . . . . Y Thần. . . . . ."

Cô không biết tại sao cô rõ ràng là muốn gọi con của mình, nhưng khi gọi ra lại là tên của Y Thần. . . . . .

Cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của Tả Thần An, cô liền biết mình là đang nằm mơ, buộc chính mình từ trong mộng phải tỉnh lại, mở mắt ra, đèn bàn đã được mở, trong bóng tối cô nhìn thấy đầu tiên chính là đồng tử đen như mực của anh.

Cô mồ hôi đầy người, chưa tỉnh hẳn, khạc ra vẫn là hai chữ, "Y Thần. . . . . ."

"Y Thần ở đây, đang ngủ rất ngon giấc!" Anh vươn tay ra, lau mồ hôi cho cô, ánh mắt kinh hoảng của cô, để cho anh cảm thấy đau lòng.

Cô vội vàng cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Y Thần đang ngủ ở giữa anh và cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân liền mềm nhũng.

Anh chỉ nói là cô vẫn bị chuyện gần tối Y Thần ở sân thượng thiếu chút nữa té xuống làm cho kinh sợ, cách Y Thần, ở trong chăn nắm tay của cô, tay của cô cũng ướt sủng mồ hôi, mặc dù đang đắp chăn thật dầy, vẫn là lạnh, xem ra hôm nay thật đúng là bị hoảng sợ không nhỏ. . . . . .

Nhưng mà, anh cũng không dám nói chuyện xảy ra lúc chạng vạng tối, một chữ cũng không dám nói, chỉ sợ sẽ kích thích đến cô. l6quyd0n Cuối cùng, lại kỳ kỳ quái quái hỏi cô một câu, "Em rất thích Y Thần?"

Cô không lên tiếng, chỉ là gật đầu một cái, bộ dạng mệt chết đi được.

Anh cười cười, cái gì cũng không nói, xuống giường, đi vòng qua bên cạnh cô, cùng cô chen lấn ngủ chung một chỗ.

"Tại sao lại chen lấn với Y Thần chứ? Té xuống phải làm thế nào?" Cô không khỏi cau mày.

Bộ dạng của anh có chút ủy khuất, "Tại sao anh lại có cảm giác nếu có Y Thần anh liền bị xem nhẹ nha. . . . . . Anh ghen!"

Đây là lần đầu tiên sau khi cô kiểm tra ra chứng trầm cảm anh cùng cô nói giỡn.

Chỉ là thử, cô thật sự cũng không có phản ứng gì khác thường. Anh lại cảm thấy có thể tiếp tục được voi đòi tiên, hai cánh tay kéo cô, vùi đầu tiến vào gáy cô, giọng nói làm nũng, "Em thích Y Thần, không thích anh. . . . . ."

Cuối cùng cô cũng có phản ứng, quay đầu lại nói một câu, "Y Thần là một đứa bé. . . . . ."

Anh khẽ mỉm cười, không hề náo loạn nữa, "Ngủ! Nếu thích Y Thần như vậy ngày mai chúng ta sẽ phải cố gắng lên, làm cho Y Thần đạt được giải nhất!"

"Cái gì giải nhất?" Cô nghe không hiểu Tả Thần An đang nói cái gì.

"Vườn trẻ tổ chức hoạt động ba và bé! Y Thần vẫn luôn đối với giải nhất thèm thuồng, em đừng để cho nó thất vọng!"

"À? Em vẫn là không nên đi. . . . . ." Phản ứng của cô rất là kịch liệt.

Đây đúng là thái độ mà Tả Thần An muốn, "Đương nhiên là phải đi! Em cho là Y Thần sẽ bỏ qua cho em sao? Cho nên, vì hoạt động ngày mai, nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ chính là ngoan ngoãn đi ngủ, dưỡng tinh thần! Ngày mai phải cố gắng hết sức để đoạt giải nhất!"

Theo như lời Tả Thần An, vừa rạng sáng hôm sau Y Thần liền tỉnh, giày vò cậu út mợ út cũng phải tỉnh dậy theo, sau đó ngồi ở trên giường kéo quần áo của Tả Thần An, "Cậu út! Cậu út! Mau dậy đi! Cô giáo nói phải mặc quần áo gia đình cho ba mẹ và con đấy! Còn phải chụp hình! Làm thế nào?"

"Ưmh. . . . . . Cái này đơn giản. . . . . ." Anh đáp một tiếng, tiếp tục nằm ở trong chăn, tối hôm qua, anh là người ngủ được ít nhất đó nha. . . . . .

"Ai nha Mợ út —— mợ xem cậu út vẫn còn lười! Cậu ngủ nướng không ngoan nha!" Y Thần kéo dài giọng nói, vừa ngọt ngào vừa ngây thơ oán trách cùng Hạ Vãn Lộ.

Hạ Vãn Lộ cười ôn hòa, "Vậy Y Thần nghĩ biện pháp khiến cậu út rời giường đi!"

Y Thần suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười thần bí, sau đó tay nhỏ bé chui vào trong quần áo Thần An bắt đầu gãi ngứa.

Thần An không chịu được, bắt được tay của bé cười ha ha.

Y Thần cố gắng vài lần không thoát được, cười hướng Hạ Vãn Lộ nhờ giúp đỡ, "Mợ út! Mợ út cứu mạng! Mợ út mau tới gãi ngứa cậu út đi!"

Hạ Vãn Lộ nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, "Em đi làm bữa ăn sáng cho hai người!" Sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ, trong nháy mắt xoay người, khóe môi cũng là giơ lên.

Anh ngơ ngác ngưng mắt nhìn bóng lưng của cô, đồng thời cũng cảm thán sức hấp dẫn không gì sánh được của Y Thần, không biết sẽ có một ngày như vậy hay không, tay của cô chui vào trong quần áo anh gãi ngứa đây?

Nửa giờ sau, Sa Lâm mang quần áo gia đình cho ba mẹ và con tới.

Ba người tách ra thay quần áo, Hạ Vãn Lộ mang theo Y Thần vào trong phòng ngủ thay, mà Tả Thần An thì đi thư phòng.

Chỉ là, sau khi hai người thay quần áo xong ra ngoài, cửa thư phòng của Tả Thần An vẫn là khép chặt.

"Cậu út? Tại sao cậu út còn chưa ra ngoài?" Y Thần lo lắng gõ cửa.

Hôm nay Y Thần mặc một bộ Chuột Mickey liền thân bằng cotton. Quần màu đỏ, ống tay áo màu đỏ, quần áo trước mặt cùng sau lưng đều là trắng như tuyết, trên lưng còn có một cái mũ thật to, làm thành kiểu tóc Mini (cái này mình chịu ko biết là tóc gì), lỗ tai màu đen, nơ con bướm màu hồng, rất là đáng yêu, mà quần áo của Hạ Vãn Lộ, gần như là giống với Y Thần, chỉ là không phải liền thân, mà là tách ra, vì phối hợp với bộ quần áo này, cô còn cột tóc dài thành một đuôi ngựa thật cao, có vẻ vô cùng có sức sống trẻ trung, tuyệt không giống như bộ dạng có bệnh.

Cho nên, hiện tại Y Thần vội vàng muốn nhìn thấy quần áo mà cậu út mặc. . . . . .

Vậy mà, bé gõ cửa vài lần, Cậu út còn không có mở cửa, bé nóng nảy, "Cậu út! Xong chưa? Sắp tới trễ rồi! Nếu không ra cháu và mợ út đi trước!"

"Ra." Cuối cùng bên trong cũng truyền đến giọng nói buồn buồn trả lời.

Sau đó, cửa thư phòng mở ra, vẻ mặt bất đắc dĩ của Tả Thần An đứng ở trước cửa, trên mặt còn lại vài phần đỏ ửng.

Y Thần đầu tiên là há hốc miệng, ngẩn ra, sau đó bộc phát một tiếng hô to, "Cậu út! Cậu rất đẹp trai!"

Mặt Tả Thần An rõ ràng đỏ hơn, trộm nhìn sang Hạ Vãn Lộ, lầm bầm hỏi, "Anh. . . . . . Có thể không mặc nó hay không. . . . . ."

"Dĩ nhiên không thể! Cô giáo nói phải mặc đấy! Nếu không không giành được giải nhất!" Y Thần dậm chân, bộ dạng nghiêm chỉnh giống như lời của cô giáo là thánh chỉ vậy.

"Anh. . . . . . Anh tuyệt đối hoài nghi Sa Lâm là cố ý chỉnh anh!" Anh oán hận nhìn quần áo của mình, đây là quần áo của đàn ông mặc sao? Quần màu đỏ, áo màu đỏ, trên lưng còn treo cái mũ, bất đồng duy nhất chính là, cái mũ của anh không có nơ con bướm, là hình cái đầu chuột Micky! Anh cao hơn 1m8, mặc cái này vào, nhìn thế nào cũng giống như chú hề. . . . . .

Ánh mắt Hạ Vãn Lộ cũng rơi vào trên người anh, mới đầu là nhàn nhạt, sau lại càng ngày càng lóe sáng, nghe thấy lời nói của anh lại nhịn không được bật cười, "Rất đẹp mắt, thật!"