Kính - Song Thành

Chương 27: Chương 27





Nàng nhặt lên một đoạn tên, thấy trên bề mặt lóe ra ánh màu lam lóng lánh, quả nhiên đã từng dùng kịch độc rèn qua.

Nàng hoảng hốt nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái: “Ngươi, ngươi đắc tội với ai? Bị người truy sát?”.
“Cầm, cầm tới đây…” Người kia gắng gượng mở miệng, vươn tay tới, “Đưa cho ta xem”.
Na Sinh đem mũi tên đặt vào tay nàng, người kia đem mũi tên tẩm độc đã bắn thương mình đưa tới trước mạt, nhìn kỹ một lúc, ánh mắt chậm rãi tán loạn: “A…’Hoán’, là hắn, là hắn.” Khe khẽ nói, tay bỗng nhiên buông xuống, dường như hơi sức còn lại đã dùng hết.
“Này, này, cô nương đừng chết!” Na Sinh thấy con mắt của nàng kia lại muốn nhắm chặt lại, trong lòng biết không tốt, vội vã đẩy nàng.

Người kia bị nàng đẩy, cố gắng lên tinh thần, mở mắt nhìn nàng, thì thào: “Ngươi, ngươi tên là gì?”.
“Ta là Na Sinh.” Nàng thành thật trả lời, cùng lúc mở ra bao quần áo tìm cái gì đó giúp người kia trị thương.
“Na Sinh cô nương…” Người kia lại bỗng nhiên chống người đứng lên, nhìn nàng, mặt tái nhợt không còn màu máu như của người chết, lại cố sức mà mở miệng, “Cô, cô có thể giúp ta mang theo một cái tin tức, đi Đào Nguyên quận… Như Ý đổ phường?”.
“Như Ý đổ phường?” Mắt Na Sinh sáng lên: “Ta đang muốn tới nơi đó a! Thế nhưng ta lạc đường rồi… Ngươi biết đường đi sao?”.
Người kia gật đầu, ngón tay chậm rãi trên bãi sông, bức tranh hiện ra một bản đồ: “Cô nương từ nơi này…đi thẳng theo mép sông, năm dặm đường, quẹo trái… khụ khụ…, sau đó, sau đó thấy đường lớn… Đó chính là đường vào thành.”.
“Tốt quá!” Na Sinh như con ruồi không đầu bôn ba đã nửa ngày, không khỏi vui mừng quá đỗi, “Đa tạ cô nương rồi!”.
“Khụ khụ, ta, ta không phải…là nữ.” Người kia lộ ra một tia cười khổ, thấp giọng trả lời.
“Ách?” Na Sinh đang gỡ bỏ y phục trên người của “nàng kia”, chuẩn bị rửa sạch vết thương, bỗng nhiên ngây người.

Mặc dù không giống con gái người Hán ngại ngùng câu nệ, nàng vẫn còn đỏ hết cả mặt, nói lắp: “Ngươi, ngươi… ngươi là nam sao?”.
Người kia hình như rồi suy yếu tới cực điểm rồi, không hề mở miệng trả lời, chỉ là chậm rãi lắc đầu phủ nhận.
“Ách, không phải là nam, cũng không phải là nữ?” Na Sinh hồ đồ rồi, sờ sờ cái trán của người kia, tay chạm vào thấy lạnh buốt, căn bản không có phát sốt.
“Ta là một giao nhân…” Thấy vẻ mặt của thiếu nữ Trung Châu kia, nghĩ đến lúc nãy nàng lại có thể hỏi mình phải chăng đã “chết đuối”, người kia cười khổ, phải cố sức giải thích một câu.

Sau đó biết sinh lực không còn nhiều lắm, không đợi Na Sinh ngạc nhiên mà hỏi lại, người kia lại nói tiếp: “Xin, xin cô nương đi Như Ý đổ phường, Như Ý phu nhân… Nói, Viêm Tịch giữa đường gặp phong chuẩn, chết trận, không còn cách nào có thể đến đó nghênh tiếp thiếu chủ…”
Na Sinh chăm chú nhớ kỹ lời của hắn, không hề tỉ mỉ ngẫm nghĩ, chỉ nhắc lại: “Ngươi nói, Viêm Tịch, giữa đường gặp phong chuẩn, đã chết, không có biện pháp tới — có đúng hay không?”.
“Ừ…” Trước khi thần trí lại lần thứ hai tan rã, dùng sức lực cuối cùng, cầm mũi tên kia đưa cho nàng, “Mang, mang về… Đưa cho huynh đệ của ta… Nói bọn họ coi chừng….coi chừng thiếu tướng Vân Hoán của Thương Lưu đế quốc.”.
“A?” Kinh ngạc tiếp nhận mũi tên, thấy mặt trên có khắc một chữ “Hoán”, đầu óc Na Sinh mới hoạt động, “Ngươi nói cái gì? Ngươi chính là cái người tên Viêm Tịch đó! Có đúng hay không?”.
Người kia khẽ gật đầu, hình như vì thiếu nữ Trung Châu này trì độn như thế mà lo lắng, nhưng mà độc tính nhanh chóng phát tác, chỉ cảm thấy khí lực chậm rãi theo trong thân thể tiêu thất: “Ta van cô… Sau khi ta chết, có thể đem hai mắt của ta đào ra, tặng cho cô, xem như là thù lao… Sau đó, đừng chôn cất ta… Xin đem xác ta ném tới vào trong nước…”.
“Cái gì?” Na Sinh nghe liền sợ nổi da gà, nhảy dựng lên, “Đào hai mắt ra? Nói vớ nói vẩn…phi phi, nói vớ nói vẩn.

Ngươi sẽ không chết đâu!”.
Người kia thấy vẻ mặt của nàng như vậy, còn muốn nói gì nữa, Na Sinh đã không nghe hắn nói, tháo túi tiền ra, lấy môt nhánh cỏ Dao: “Ngươi xem, ngươi xem, nơi này có cỏ Dao… Có một bao cỏ Dao! Cho nên ngươi đừng lo lắng!”.
Vừa nói, nàng vừa đem nhánh cỏ Dao tước nát, đắp lên vết thương trên lưng của hắn.

Thực ra nàng cũng không biết dùng thế nào, nhưng ngẫm lại không phải uống vào miệng thì chắc là đắp bên ngoài, dứt khoát cùng làm một lúc — tuy rằng đây là vật của họ Mộ Dung, thế nhưng mạng người quan trọng, lúc này cũng đành phải làm như vậy.
“Dao, cỏ Dao?” Không ngờ lại có dược thảo thần kỳ như vậy, người nọ ánh mắt u ám bỗng sáng hơn một chút, rõ ràng cũng là bất ngờ, nhưng mà chớp mắt lại ảm đạm: “Vô dụng…cỏ Dao không thể chữa được loại độc mà Thập vu luyện chế…”.
“Ách? Không thể nào!” Na Sinh đang muốn đem một nhánh cỏ Dao đưa vào miệng Viêm Tịch, nghe hắn nói như thế thì ngây ngẩn cả người, “Họ Mộ Dung còn nói cỏ Dao có thẻ trị được bách độc! Sao vẫn không được?”.
“Bởi vì mũi tên là độc của Thập vu luyện chế…” Viêm Tịch cười khổ, lắc đầu, tóc dài màu thâm lam buông xuống, che lại nửa kiểm của hắn, con mắt của hắn chậm rãi đóng lại, “Trừ phi, trừ phi…”.
“Trừ phi cái gì?” Na Sinh nóng nảy, đến gần để nghe nhưng mà Viêm Tịch chỉ là thản nhiên nói: “Nói cũng vô dụng…Ngươi, ngươi nhanh đi Như Ý đổ phường đi… Cái này tặng ngươi.” Không đợi Na Sinh chất vấn, hắn bỗng nhiên dùng hết khí lực cuối cùng giơ tay lên, móc về phía hai mắt của mình.
“Trời ơi! Ngươi làm cái gì vậy?” Na Sinh kinh sợ hô to một tiếng, vội vã nhào tới giữ lấy tay hắn.
“A…” Tay của Viêm Tịch được nàng dùng sức kéo ra, nhưng mà dường như đã xác nhận cái gì rồi, hắn gật đầu, yên tâm nói, “Giao phó cho cô nương quả nhiên, quả nhiên không sai… Cô không biết sao? Con mắt của giao nhân là ngưng bích châu… Nếu như móc ra thì so với dạ minh châu cũng quý giá hơn… Giá trị liên thành.”
“Máu chảy đầm đìa, dù đáng giá hơn nữa ta cũng không muốn.” Na Sinh nghĩ tới việc móc mắt ra, không tự kìm hãm được rùng mình một cái.
“Như vậy… Không có gì có thể báo đáp cô rồi…” Viêm Tịch lắc đầu, thanh âm yếu ớt mỏng manh như tơ nhện, thúc giục, “Đi nhanh đi… Ta sợ phong chuẩn còn có thể trở lại…”.
Na Sinh nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nàng cũng bắt đầu lo lắng sự an nguy của Mộ Dung Tu — lúc nãy lạc đường, đành chịu bị vây khốn, bây giờ đã biết đường, thực sự là hận không thể lập tức bay đi tìm Tây Kinh.
Nàng một lần nữa gói lại bọc đồ, đeo túi tiền lên lưng, chuẩn bị lên đường.
Nhưng mà, quay đầu lại thấy mặt của Viêm Tịch tái nhợt nằm trên bãi sông, con mắt lẳng lặng mà nhắm lại, trên khuôn mặt thanh tú có lờ mờ hắc khí — người này, sẽ chết tại vùng hoang vu đây sao? Bên kia là sinh mệnh một người, bên này lại chẳng phải cũng là một mạng người ư? Cuối cùng không cam lòng, nàng bỗng nhiên nhịn không được quay người lại, lay lay bờ vai của hắn, đỡ lấy hắn truy hỏi một nửa câu trả lời ban nãy, làm nỗ lực vô vọng cuối cùng: “Ngươi nói cho ta biết, trừ phi cái gì?”.
“Trừ phi…” Bị lay động dữ dội, trong giây phút mất đi ý thức, Viêm Tịch rốt cục hộc ra mấy chữ, “Tuyết anh tử…”.
“Trời ơi!” Na Sinh bỗng nhiên quát to một tiếng, ôm người mất đi ý thức reo hò lên.
Na Sinh nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nàng cũng bắt đầu lo lắng sự an nguy của Mộ Dung Tu — lúc nãy lạc đường, đành chịu bị vây khốn, bây giờ đã biết đường, thực sự là hận không thể lập tức bay đi tìm Tây Kinh.
Nàng một lần nữa gói lại bọc đồ, đeo túi tiền lên lưng, chuẩn bị lên đường.
Nhưng mà, quay đầu lại thấy mặt của Viêm Tịch tái nhợt trên bãi sông, con mắt lẳng lặng mà nhắm lại, trên khuôn mặt thanh tú có lờ mờ hắc khí — người này, sẽ chết tại một vùng hoang vu này sao? Bên kia là sinh mệnh một người, bên này lại chẳng phải cũng là một mạng người sao? Cuối cùng không cam lòng, nàng bỗng nhiên nhịn không được quay người lại, lay lay bờ vai của hắn, đỡ lấy hắn truy hỏi một nửa câu trả lời ban nãy, làm nỗ lực vô vọng cuối cùng: “Ngươi nói cho ta biết, trừ phi cái gì?”.
“Trừ phi…” Bị lay động dữ dội, trong giây phút mất đi ý thức, Viêm Tịch rốt cục hộc ra mấy chữ, “Tuyết anh tử…”.

“Trời ơi!” Na Sinh bỗng nhiên quát to một tiếng, ôm người mất đi ý thức reo hò lên.
Hắc ám, hắc ám…chính là vô tận hắc ám.

Tại sao không nhìn thấy màu xanh lam?
Trong truyền thuyết của Hải Quốc, tất cả giao nhân sau khi chết đi, đều có thể trở về với một mảnh màu xanh thẳm vô tận — thoát ly tất cả gông cùm xiềng xích, nô dịch, ngược đãi như không là người.

Hoá thành hơi nước bốc lên từ biển rộng, dưới ánh mặt trời hướng về phía thiên giới bay lên, bay lên… Thẳng tới những đốm sao lấp lánh, nếu như đụng phải mây, trong nháy mắt liền sẽ hóa thành mưa, rơi xuống trở lại mặt đất cùng biển rộng.
— đó là lí do mà hắn chưa bao giờ sợ “chết”.

Là chiến sĩ Phục quốc quân như hắn mà nói thì đó hẳn là một chuyện tự nhiên, có thể bỏ qua tất cả.

Huống chi giao nhân sống lâu lắm, rất dễ cảm thấy chán ghét và tuyệt vọng đối với thế giới này.

Hắn đã sắp ba trăm tuổi rồi, đã trải qua nhiều lần bể dâu lên xuống, từ lâu đã không chú ý sống chết nữa.
Nhưng mà, tại sao trước mắt chỉ là một mảnh màu đen? Sau khi chết hắn đã tới nơi nào?.
Bên tai có tiếng gió thổi vù vù, cùng với tiếng lách cách kỳ quái, hình như là đang đi tạt giữa cây cỏ.
“Đây là đâu?” Hắn nhịn không được cúi đầu phát ra âm thanh, không biết mình ở nơi nào.
“A nha! Thật tốt quá, ngươi tỉnh!” Đáp lại hắn lại là tiếng reo hò lớn đến dọa người.

Sau đó hắn cảm thấy cơ thể bỗng nhiên rơi xuống, nặng nề rơi xuống mặt đất — đau đớn chân thực mà dữ dội như vậy, cùng cảm giác nằm trên mặt đất rắn chắc làm cho ý thức của hắn đang trôi nổi trong nháy mắt hồi phục lại trong thân thể.
Con mắt vẫn còn thấy một mảnh đen như mực, nhưng mà trong màu đen của khoảng không mờ mịt, bỗng nhiên dần hiện ra vài điểm sáng lộn xộn.
— A, nguyên lai … là bầu trời đêm…
Tầm mắt dần dần rõ nét.

Trong giây lát, bầu trời đêm tiêu thất, hé ra khuôn mặt tràn đầy tiếu ý che đi tầm nhìn của hắn, bởi vì đến gần quá mà thoạt nhìn có chút làm người ta sợ hãi, hai hàm răng nho nhỏ mở ra, tiếng reo hò cũng lớn đến dọa người.
Na Sinh buông xuống giá đỡ, chạy đến bên cạnh Viêm Tịch, nhìn hắn mở mắt, reo hò.
“Kia, Na Sinh?” Khó khăn lắm mới nhận ra người ở trước mặt, cố sức mà mở miệng, “Ta…còn sống?”.
Na Sinh dùng sức gật đầu, cười đến nhe răng híp mắt, ló ra trong lòng một đám cọng lá tuyết anh tử còn lại: “Ngươi không nghĩ tới sao? Ta đúng lúc cũng có tuyết anh tử! Hì hì, lợi hại không? Ta lợi hại không?”.
“Hả?” Viêm Tịch nhìn dáng cười của nàng, nở nụ cười khổ: “Cô, cô biết… tuyết anh tử giá trị bao nhiêu tiền sao?”.
“Ách? Chắc là rất giá trị đi? Nếu không tên Mộ Dung kia làm sao đồng ý đáp ứng mang ta lên đường?” Na Sinh trái lại sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, “Bất quá quý đến mấy cũng chỉ là một gốc cây mà thôi, làm sao có thể so sánh với mạng người được?”.
Vết thương sau lưng đã không còn đau đớn giống như bị lửa thiêu, đau đớn của toàn thân cũng bắt đầu giảm bớt, dược lực của tuyết anh tử quả nhiên cấp tốc như vậy.

Viêm Tịch nằm trên mặt đất, lắc đầu: “Mạng người?… Khụ khụ, giao nhân cũng được coi như người sao?”.
“Nói bậy! Sao không được?” Na Sinh vô cùng kinh ngạc, thậm chí có chút phẫn nộ, “Tên Mộ Dung Tu kia chính là con trai của giao nhân! Giao nhân thì làm sao? Mỗi người đều là mỹ nhân, sinh mệnh còn dài hơn người thường, thật tốt a.”.
“…” Viêm Tịch nhìn nàng một chút — vốn đã nghĩ nàng là hoàn toàn không biết gì cả cho nên mới đối đãi với mình như thế, không ngờ tới thiếu nữ Trung Châu này cũng biết chuyện của giao nhân, nhưng lại không hề có thành kiến.

Hắn cười cười, gắng gượng ngồi dậy, cầm cành cây chống cơ thể đứng lên: “Chúng ta tới chỗ nào rồi? Phải nhanh tới Đào Nguyên quận mới tốt.”.
“Ừ, phía trước chính là đường lớn rồi… Ta ban nãy đã kéo ngươi đi năm dặm đường! Lợi hại không?” Na Sinh chỉ vào thành quách lờ mờ thấy rõ ở đằng trước, vô cùng đắc ý.
“Khổ cực cô nương rồi,” Viêm Tịch cúi mắt xuống, lần đầu tiên hướng về phía người bên cạnh nói một lời cảm ơn: “Tất cả giao nhân đều mang ơn cô nương, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng.”.
“Hì hì, đừng nghiêm trang như vậy — đi ra bên ngoài giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.” Na Sinh đi tới dìu hắn, nghiêm mặt, “Nếu như không có người khác giúp ta, ta căn bản không đến được Vân Hoang thì đã chết ở nửa đường rồi a.”.
Đang khi nói chuyện, chạm đến tay của Viêm Tịch, Na Sinh kinh ngạc mà phát hiện cánh tay hắn vẫn như cũ băng lãnh.
“Không có việc gì, giao nhân vốn cơ thể vẫn là lạnh”.

Không đợi nàng đặt câu hỏi, Viêm Tịch đã nhìn ra nghi vấn của nàng, trả lời, mở tay nàng ra, “Ta có thể tự mình đi.”.
Na Sinh nhìn hắn đứng thẳng lưng, từng bước một đi về đi phía trước, lại giống như chưa hề chịu qua bộ dạng bị thương nặng đến sắp chết, không khỏi líu lưỡi, vội vàng đi theo, nhịn không được tò mò mà đặt câu hỏi: “Ai nha, khó trách ngươi nhìn đẹp như vậy, nguyên lai cũng là giao nhân — như vậy nếu ngươi khóc, nước mắt rơi xuống cũng có thể biến thành dạ minh châu sao? Biến một viên ra cho ta xem có được không?”.
“…” Viêm Tịch không biết trả lời như thế nào.

Đối phương là ân nhân cứu mạng, đáng nhẽ nàng đưa ra bất luận yêu cầu cái gì bản thân cũng phải kiệt lực đi hồi báo, nhưng mà yêu cầu như vậy lại làm cho hắn cau mày.

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của thiếu nữ, Viêm Tịch rốt cục vẫn không còn cách nào khác nói: “Việc này… Rất xin lỗi, Na Sinh cô nương, ta chưa từng khóc a.”.

“Hả? “Na Sinh sửng sốt một chút.
“Chiến sĩ Phục quốc quân chảy máu không đổ lệ.” Viêm Tịch không nhìn nàng, một mạch đi, trên đường nhìn về phía Bạch tháp ở cuối trời, thản nhiên nói, “Đặc biệt, không thể chảy nước mắt cho chủ nô nhìn, để cho bọn họ cầm sự đau đớn của giao nhân đổi lấy tiền tài.”.
“Ách?” Na Sinh giật mình mà mở to hai mắt, “Có người lấy nước mắt của giao nhân bán lấy tiền sao?”.
Viêm Tịch gật đầu, gió đêm thổi bay mái tóc dài màu thâm lam của hắn, khuôn mặt tái nhợt thanh tú của hắn có một vẻ đẹp của cả nam lẫn nữ, mang theo ma tính kỳ lạ thu hút người.

Na Sinh nhìn con mắt màu xanh thẳm của hắn, mơ hồ nhớ lại con mắt của Tô Ma cũng có màu như vậy, nhưng vẫn rùng mình, nói cà lăm: “Cũng, cũng có người móc mắt của giao nhân đi bán sao?”.
“Các cửa hàng châu báu gọi đó là ‘ngưng bích châu’, vô cùng có giá trị — trừ khi con mắt của giao nhân khóc đến mù, không thể lấy dạ minh châu nữa, hoặc bản thân giao nhân tuổi già suy yếu, các chủ nô mới có thể giết chết giao nhân móc lấy con mắt, cho nên ngưng bích châu so với dạ minh châu giá trị nhiều tiền hơn.” Viêm Tịch thản nhiên giải thích, khuôn mặt bình tĩnh.

Nhưng mà Na Sinh ở bên cạnh nghe thấy thế thì ngẩn người, lẩm bẩm: “A… Thực sự có chuyện như vậy? Ta khi chạy nạn nghe nói Thanh Châu có hạn hán lớn, trong thành mọi người bắt đầu ăn thịt người — thế nhưng, thế nhưng nơi này là Vân Hoang a! Sao cũng có chuyện như vậy?”.
“Để khi khác có thời gian, ta và cô nói một chút chuyện liên quan đến giao nhân trên đại địa Vân Hoang này đi…” Thấy thiếu nữ vẻ mặt kinh ngạc, sợ nói hơn nữa sẽ hù dọa đến Na Sinh, Viêm Tịch chuyển đề tài, “Ngươi từ châu lục đó đến? Trung Châu nhất định so với Vân Hoang tốt nhiều lắm đi, ngươi vì sao muốn tới chỗ hỗn loạn xấu xa này?”.
“…” Na Sinh đột nhiên sửng sốt, không biết phải trả lời như thế nào.
Đột nhiên hai người dường như cùng trở nên nặng trĩu tâm sự, chỉ im lặng mà lên đường, đèn đuốc xa xa im lặng vẫy gọi hai người tại vùng hoang vu mênh mông đi tới, gió ở hai bên gào thét qua.
“Chỉ có những người Trung Châu như các ngươi mới có thể coi Vân Hoang như nơi đào nguyên.”.
Trên đỉnh Mạc Sĩ Tháp Cách, câu nói cười lạnh của Tô Ma đó lặp đi lặp lại trong lòng, trước mắt Na Sinh dần hiện ra ánh mắt trống rỗng mà dường như xem thấu mọi thứ của khôi lỗi sư.

Đột nhiên, “răng rắc” một tiếng vang nhỏ, trong lòng có vật gì đó rơi vỡ.
Viêm Tịch đi ở phía trước bỗng nhiên nghe thấy trong gió có tiếng khóc của cô gái, tiếng khóc rất nhỏ, rất nhỏ, dường như không muốn người khác nghe được.
Hắn ngạc nhiên mà ngừng cước bộ, quay đầu lại nhìn Na Sinh, thấy khuôn mặt nàng chôn ở trong lòng bàn tay, vừa đi vừa nức nở khóc, gió đêm gào thét, thổi bay mớ tóc rối tung cùng quần áo rách nát của nàng.

Na Sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vô vọng mà bi ai, ảm đạm như mới vừa bị vỡ mộng, khóc nức nở: “Ta, ta không biết…sẽ có nơi nào có thể đi nữa.”.
Viêm Tịch không nói gì, bỗng nhiên hối hận bản thân cứ như vậy đem sự thực tàn khốc, không hề che giấu mà nói cho thiếu nữ trước mặt nghe.
Ngay trong giây lát ngừng bước trầm mặc, giữa yên tĩnh, tiếng gió thổi đột nhiên lớn lên, trong gió mơ hồ có tiếng rít gào.
“Nằm úp xuống!” Viêm Tịch đột nhiên hét lớn một tiếng, bổ nhào tới đem Na Sinh nằm xuống giữa bụi cỏ.
“Ối–” Na Sinh chỉ nhìn thấy có một đôi cánh chim rất lớn bỗng nhiên che trùm tất cả tầm mắt của nàng, gào thét, ở phía trên đỉnh đầu khoảng gần ba trượng bay xẹt qua, bị cuốn vào một cơn lốc lớn, nàng và Viêm Tịch cùng bị đẩy lên.
Nàng sợ hãi, thét chói tai, thấy con chim lớn xẹt qua đỉnh đầu, sau đó bay lên trên, lượn vòng giữa không trung, dười màn đêm, nàng rõ ràng thấy dưới bầu trời sao có phải đến hai con chim đáng sợ này, ở trên bầu trời gào thét, lượn vòng.
“Phong chuẩn!” Bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Viêm Tịch, bình tĩnh như hắn mà thanh âm cũng có một chút run rẩy, “Không xong, bị bọn chúng phát hiện rồi!”.
Phong chuẩn là cái gì? Là cái con chim to kia sao?
Na Sinh không kịp hỏi, đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên tiếng chói tai như mưa rơi, bỗng nhiên rơi xuống.

Đột nhiên trời đất rung chuyển.

Viêm Tịch che chở cho nàng cùng nhau nhanh chóng trốn đi, tránh được kính nỗ bắn mưa tên từ phong chuẩn xuống, nhưng mà dù sao trong người bị trọng thương, động tác nhanh nhẹn không bằng thường ngày, còn chưa lăn xuống nền đường, vai trái bỗng nhiên một trận đau nhức.
Ngay lúc đó Na Sinh cũng bởi vì vai phải đau đớn mà bật thốt lên tiếng kinh hô.
Kính nỗ từ phong chuẩn trên tít trời cao bắn xuống không ngờ lại xuyên thấu xương vai của Viêm Tịch, đâm vào bả vai của Na Sinh!
Đó là máy móc mà lại có sức mạnh đáng sợ tới cỡ nào a.
Gió thổi khiến bọn họ hầu như không mở mắt ra được, Viêm Tịch ngẩng đầu, thấy phong chuẩn sau khi công kích, lại một lần nữa khởi động, lướt lên giữa không trung, mà một con phong chuẩn khác đang lượn vòng canh gác lập tức lao xuống, không ngờ có thể phối hợp đến không chê vào đâu được.
“Đừng lo lắng, không có độc! — may là không phải Vân Hoán.” Trong giây lát giữa lúc chưa bị công kích, Viêm Tịch nhanh chóng rút mũi tên ra, vội vàng dặn dò, “Cô mau né vào trong bụi cỏ kia, ta chắc có thể ngăn cản chúng nó nửa canh giờ…Cô phải nhanh trốn đi! Đi tới Như Ý đổ phường!”.
Không đợi Na Sinh nói, Viêm Tịch một tay đẩy nàng ra xa, bản thân theo trong bụi cỏ đứng lên, đưa tay ra sau lưng âm thầm rút kiếm ra, đối diện với phong chuẩn đang gào thét.
Kình phong làm cây cỏ dạt xuống, mái tóc dài màu xanh thẫm của chiến sĩ giao nhân bay bay, kiếm nâng nghênh hướng chiếc nỏ đang bắn tên như mưa tới.
Thân hình Viêm Tịch lướt lên, huy kiếm vẽ ra một đạo hồ quang, đồng thời cắt đứt những kính nỗ như mưa đang gào thét bay xuống, kiếm quang vung khắp nơi, những kính nỗ bay đến đều bị ngăn chặn.

Nhưng mà máy móc bắn ra kính nỗ có một sức mạnh kinh người, từ trên trời bay xuống lại càng đáng sợ.

Kiếm của hắn mỗi lần cắt đứt một mũi tên bay đến, cánh tay đều bị chấn động, đau tới tận xương, tác động vào vết thương sau lưng, dường như cảm thấy toàn thân đã vỡ vụn.
“Đi, đi mau!” Thoáng thấy Na Sinh té ngã giữa đám cỏ dài, vẫn còn ngơ ngác mà nhìn hắn, Viêm Tịch phẫn nộ hét lớn, thanh âm chưa dứt mà trong tay chợt lóe lên tia sáng, hoá ra là thân kiếm không chịu nổi tác dụng mạnh như vậy, đã bị một mũi tên bay đến làm chấn động đến mức nứt ra thành từng đoạn.
Hắn bị một lực rất lớn đánh lui về phía sau, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo ngã xuống mặt đất, vết thương sau lưng đã hoàn toàn nứt ra, máu thấm ướt đẫm áo.
Lúc này phong chuẩn vừa bắn ra kính nỗ lại một lần nữa lướt lên trên cao, bay đi.
Thừa dịp giây lát không bị tập kích, Viêm Tịch quay đầu lại, hướng về phía Na Sinh hét lớn: “Đi mau! Đừng tới đây! Chạy đi!”.

Gió mạnh thổi làm Na Sinh không mở mắt ra được, nhưng mà nàng lại từ giữa lùm cỏ bò về phía Viêm Tịch, cắn chặt hàm răng, nhìn máy móc phi điểu to lớn trên đỉnh đầu, trên mặt có một loại căm ghét cùng không cam lòng — vì sao tất cả mọi người đều muốn nàng đi? Số phận định ra nàng chỉ có thể chạy trốn thôi sao? Viêm Tịch rõ ràng đã trọng thương, còn muốn hắn liều mạng bảo vệ bản thân mình ư?
Hơn nữa, cho dù Viêm Tịch liều chết chiến đấu, nàng cũng không chắc đã có thể thoát được truy kích của phong chuẩn.
Na Sinh dùng cả hai tay, lảo đảo bò đến bên cạnh Viêm Tịch, lại bị hắn đá văng ra.

Nàng bị đá lui về sau, nhưng mà vẫn vẫn loạng choạng đứng dậy, ngăn cản ở phía trước, đối mặt với phong chuẩn đang rít gió mà tới, giương hai tay lên.
Châu chấu đá xe là cảm giác gì?
Trong tích tắc nàng thấy nằm mơ cũng chưa thấy qua cái gì đáng sợ như vậy từ đỉnh đầu lao đến, mà bản thân cùng người bên cạnh chỉ có cơ thể làm bằng máu và thịt, Na Sinh chợt cảm thấy chính mình chỉ là con bọ ngựa nhất định sẽ bị bánh xe nghiền cho nát bét.
Nàng không có sức mạnh, thế nhưng chí ít nàng có dũng khí.

Kính nỗ đầy trời gào thét đến, tiễn còn chưa tới, mặt của nàng đã bị kình phong đâm vào làm cho đau đớn.

Nàng nhắm hai mắt lại, mở ra hai tay đi nghênh đón những kính nỗ bay đến cắm vào trong cơ thể — nếu như nàng có sức mạnh ngăn cản những mũi tên đó thì tốt rồi, nếu như nàng có sức mạnh thật lớn có thể làm chũng nó dừng lại thì tốt rồi.
“Cho ngươi mượn sức mạnh, ngươi sẽ thỏa mãn mong muốn của ta chứ?”.
Đột nhiên, ở đáy lòng có một thanh âm bất ngờ đặt câu hỏi — giống như cách mà cánh tay đứt ở một ngày gió tuyết đã nói.

Kính nỗ gào thét lao tới gần da thịt của nàng, Viêm Tịch cố gắng cử động tay, giữ chặt mắt cá chân của nàng, muốn làm nàng ngã xuống.
“Có thể! Có thể!”.
Trong mờ hồ, nàng nhớ đã từng nghe qua tiếng nói này ở nơi nào đó, nhưng không kịp nghĩ nhiều, lớn tiếng đáp lại.
Kính nỗ gào thét đâm vào da thịt của nàng, Viêm Tịch giữ mắt cá chân của nàng, cơ thể Na Sinh bỗng nhiên mất đi thăng bằng, ngã lộn về phía sau.
“Mang ta đi núi Cửu Nghi được không?” Thanh âm kia lại vang lên, “Ta sẽ cứu ngươi.”.
Núi Cửu Nghi? Na Sinh đột nhiên nhớ tới thanh âm đã cuốn lấy nàng trong mộng, bỗng nhiên hiểu ra, buột miệng: “Là ngươi! Là ngươi! — được! Ta đi núi Cửu Nghi!”.
Trong chớp mắt, những kính nỗ đã cắt vào huyết mạch của nàng đứng im, dường như những hạt mưa kỳ quái trôi nổi trong không khí.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy tay phải nóng như bị bỏng, vải băng bó bỗng nhiên bốc cháy!.
Lửa kia rõ ràng là màu trắng xanh, trong nháy mắt đem vải bố bó buộc tay phải của nàng hóa thành tro bụi.

Hoàng Thiên đột nhiên phát ra ánh sáng rực rõ giống như là tia chớp chiếu sáng cả trời đất! Na Sinh chỉ cảm thấy ở tay bên phải từ bả vai đến đầu ngón tay một trận đau đớn thấu xương, dường như là từ giữa xương có vật gì đó bị mạnh mẽ rút ra.

Nàng té ngã, hoảng sợ mở to hai mắt, thấy đầu ngón tay bên phải của mình đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ màu trắng xanh.
Cơ thể mất cân bằng nên rơi xuống, nhưng mà tay nàng giống như bị một sức mạnh vô hình điều khiển, từ trong không khí vẽ ra một nửa hình cung.
Từ giữa không trung nhìn xuống dưới, thấy kính nỗ bắn ra nửa đường lại có thể bị định trụ, chiến sĩ Thương Lưu đế quốc trên phong chuẩn kinh hãi không hiểu, người phụ trách điều khiển máy móc vội vàng lật cán bánh lái, điều chỉnh độ nghiêng của hai cánh phong chuẩn, muốn mượn thế để bay lên trên — nhưng mà phong chuẩn giống như bị một sức mạnh vô hình làm bất động, hoàn toàn không thể di chuyển!.
Mấy tên Thương Lưu đế quốc trên phong chuẩn chết lặng người, kinh ngạc nhìn thiếu nữ đứng trên cỏ ở phía dưới ngã xuống đất.
Tay của Na Sinh chậm rãi vẽ, cây cỏ khắp nơi như sóng đánh dạt ra.

Cơ thể nàng mất đi thăng bằng cuối cùng rơi xuống mặt đất, nặng nề ngã xuống bên cạnh Viêm Tịch.

Đột nhiên những kính nôc như được giải trừ khỏi giam giữ, rơi xuống đất như mưa.

Phong chuẩn giữa trời đột nhiên cũng bắt đầu di chuyển, một lần nữa lướt lên trên.
Một cái phong chuẩn cố gắng tìm được đường sống trong chỗ chết, vội vàng chuyển hướng bay đi.
Nhưng mà còn không kịp cử động, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kinh hô của một người đồng đội từ giữa bầu trời cao ở một cái phong chuẩn khác, con mắt mọi người bên trong phong chuẩn đều mở đến gần nứt ra, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm trước mặt: theo phương hướng Na Sinh mới vừa rồi chậm rãi vẽ ra, một đường cong như tia chớp đột nhiên từ trước mặt lan rộng đến, ánh sáng chói mắt đột ngột chôn vùi tất cả mọi thứ.
“Hoàng Thiên! Hoàng Thiên!” Tiếng hô kinh hãi từ trên phong chuẩn truyền ra, truyền khắp trời đất.
Khi một đạo ánh sáng màu trắng rọi sáng trời đất, đồng thời nhìn lên không biết bao nhiêu ánh mắt.
“Nha đầu kia cuối cùng có thể đánh thức hoàn toàn sức mạnh của Hoàng Thiên rồi a!” Xuyên thấu qua thủy kính nhìn vùng hoang vu của Đào Nguyên quận, giữa mâm vàng, đầu người nọ vi cười rộ lên, “Bạch Anh, lúc nãy trong nháy mắt ‘Hậu Thổ ‘ của nàng cũng đã phát sinh cộng hưởng rồi chứ?”.
“Một lần xuất thủ như vậy chỉ sợ ngay cả Thương Lưu đế quốc cũng đã bị kinh động rồi.” Đại ti mệnh đứng bên cạnh sắc mặt nửa mừng nửa lo, “Với sức mạnh của Hoàng Thiên hiện nay, chỉ sợ rất khó bảo vệ nàng đi phá bỏ ngăn trở của Thập vu, phá vỡ những phong ấn còn lại.”.
“Nàng tiếp theo sẽ đi núi Cửu Nghi, chỗ đó có phong ấn thứ hai, chân phải của ta.” Hoàng thái tử Chân Lam dừng một chút, “Đi tới đó đường xá còn rất xa, cần phải vượt qua vực Thương Ngô, tới đất phong của các triều đại Thanh Vương — phải tìm người hộ tống nàng mới được.”.
“Ta đi.” Thái tử phi áo trắng bước ra khỏi hàng, quỳ gối chờ lệnh, chiếc nhẫn cẩm thạch trên tay sáng láng rực rỡ, “‘Hậu Thổ’ có thể cùng ‘Hoàng Thiên’ Tương hỗ cảm ứng, hẳn là để ta đi.”.
“Bạch Anh, đừng cậy mạnh.” Hoàng thái tử Chân Lam lắc đầu, “Nàng bây giờ là minh linh, ban ngày ban mặt làm sao có thể chạy ra nhân gian?”
Đại ti mệnh bên cạnh lưỡng lự, hiển nhiên cảm thấy khó xử: “Bây giờ tất cả người Không Tang đều không thể ly khai Vô Sắc thành, Lục tinh lại là minh linh, làm sao có thể bảo vệ cô nương Na Sinh chu toàn?”.
Cánh tay đứt nâng đầu người lên, trên mặt hoàng thái tử Chân Lam bỗng nhiên có một dáng cười ý vị thâm trường: “Ai nói tất cả mọi người Không Tang đều trong Vô Sắc thành? Trên Vân Hoang không chạy thoát một người?”.
Đại ti mệnh và Lục vương đột nhiên ngây người, hồi lâu nghĩ không ra người hoàng thái tử nói là ai: “Từ sau cuộc chiến ‘Liệt Kính’, toàn bộ mười vạn người Không Tang trong Già Lam Thành chìm vào Vô Sắc thành ngủ say, mà người Không Tang sót lại trên đại lục Vân Hoang đều bị Băng tộc tàn sát đẫm máu, dân chúng Không Tang còn lại sống lang thang trong dân gian cũng bị một lần sàng lọc mà không một ai may mắn thoát khỏi, mà thời gian đã trăm năm trôi qua, cho dù lúc trước có di dân Không Tang may mắn còn sống, bây giờ cũng đã không còn trên nhân thế nữa rồi.
Rất lâu sau đó, Bạch Anh bỗng nhiên hiểu được, từ phía sau mạng che nâng mắt lên, bật thốt ra: “Đại sư huynh!”.
“Đúng!” Thấy thê tử cuối cùng cũng đoán trúng, hoàng thái tử Chân Lam phá lên cười, “Chính là Tây Kinh — đại tướng quân kiêu kỵ binh của ta.

Năm đó hạ lệnh trục xuất hắn khỏi Già Lam Thành, vĩnh viễn lưu vong cũng là vì dự phòng cục diện hôm nay a.”.
“Hoàng thái tử thánh minh.” Đại ti mệnh và Lục vương nửa mừng nửa lo, đồng loạt cúi đầu.
“Ách, đừng nói như vậy, ta vừa nghe thì toàn thân đã không được tự nhiên.” Đầu người lộ ra một cái cười khổ xấu hổ, gãi gãi đầu, lại đã quên bản thân hiện nay không có trọn vẹn “toàn thân”, sau đó dừng một chút, “Chỉ là, dù sao trăm năm trôi qua, chỉ sợ Tây Kinh bây giờ chưa hẳn sẽ nghe theo mệnh lệnh của ta nữa.”.
“Nói chi vậy, sư huynh Tây Kinh cho tới bây giờ vẫn là chiến sĩ dũng mãnh trung thành nhất của Không Tang, nếu không năm đó cũng sẽ không cố thủ Diệp Thành như thế.” Bạch Anh lên tiếng phản bác, ánh mắt kiên định, “Trăm năm sau, chắc chắn không thay đổi.”.

“Mong được như nàng nói.” Chân Lam thở dài, hơi nhức đầu mà gãi gãi đầu, nhìn nhìn Bạch Anh, “Xem ra còn phải nhờ nàng đi một chuyến — không biết tướng quân Tây Kinh bây giờ ở nơi nào, lại phải khổ cực nàng rồi.”.
“Đây là trách nhiệm của Bạch Anh, thái tử.” Bạch y nữ tử quỳ một gối xuống, cúi đầu đáp, “Đêm nay ta sẽ xuất phát.”.
Từ cao cao trên Bạch tháp nhìn xuống bao quát toàn cảnh Vân Hoang.
Khi một đạo tia chớp chiếu khắp trời đất, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của mười vị mặc áo đen trên Quan tinh đài, ngơ ngác nhìn nhau.
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi…” Vu Hàm nhìn phương đông, thì thào tự nói, “Hoàng Thiên.”.
“Ta đã phái ra Vân Hoán chỉ huy mười cái phong chuẩn đi Đào Nguyên quận.” Vu Bành thống lĩnh binh quyền vững vàng trả lời, tràn đầy tự tin, “Hắn sẽ mang theo cái nhẫn đó quay về — cho dù phải san bằng đất toàn bộ Đào Nguyên quận.”.
“Là Vân Hoán dẫn phong chuẩn đi?” Vu Cô nở nụ cười, dùng ngón tay nhăn nheo lần tràng hạt, “Vu Bành, ngươi đối với người của ngươi rất yên tâm nha! Phái binh cũng không cùng chúng ta thương lượng một chút.”.
Vu Bành vẻ mặt bất động, thản nhiên trả lời: “Điều động toàn bộ binh lực của Thương Lưu đế quốc chính là quyền của ta, nếu phải qua mọi người bàn luận, vậy chỉ là không công làm lỡ thời cơ.”.
Có người bên cạnh cười nhạt giễu cợt, Vu Lễ cũng ngẩng đầu lên: “Phái ra phong chuẩn là chuyện quan trọng như vậy, chưa từng người nào thông báo — Trạch Quốc cũng không có nhận được thông cáo nhập cảnh, nhất định khiến cho quốc dân bên kia sợ hãi.

Chuyện như vậy sao không để ta và quan tổng đốc Cao Thuấn Chiêu thương lượng? Ngươi không phải cố tình làm khó ta?”.
“Được rồi được rồi, mọi người không nên tranh chấp.” Cuối cùng, thủ tọa của Thập Vu là Vu Hàm mở miệng, hoà giải, “Bây giờ tìm được Hoàng Thiên, tiêu diệt mối họa tiềm ẩn mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không Trí Giả mà trách tội — Vu Bành là người quen thuộc điều động binh tướng, trước để hắn tự chủ đi bắt người đi.

Mọi người thấy thế nào?”.
“Được rồi, cứ như vậy.” Vu Tức đóng lại quyển sách, đặt lên trên bàn, đó là một câu nói duy nhất của vị lão nhân này ở trước hội nghị, sau đó hắn tập tễnh đứng lên, gọi đệ tử của hắn, “Tiểu tạ, quay về giúp ta tìm ‘Lục Hợp Thư’, ta muốn tra một câu nói.”.
“Vâng.” Một chút do dự, trưởng lão tuổi còn trẻ nhất đứng dậy, đi theo phía sau Vu Tức rời khỏi.
Vu Tức đi trước, râu tóc hoa râm trong gió đêm tung bay, lão nhân vừa đi vừa ngâm một đoạn cổ khúc, đệ tử của hắn Vu Tạ cố gắng nghe, đột ngột nhận ra đó là ca khúc của vương triều Không Tang đã diệt vong trăm năm trước lưu truyền tới nay.
“Cửu Nghi mạn khởi minh linh đích vụ khí.
Thương Long lạp đông bạch ngọc đích chiến xa.
Thần điểu đích song sí phi trứ hà quang.
Tòng thiên phi vũ hàng đích cao quan trường kiệp đích đế quan.
Tương Vân Hoang đại địa tòng thần hi trung hoán tỉnh.
Lục hợp gian hưởng khởi liễu lục cá thanh âm.” (1)
“…” Nghe khúc ngâm nga như vậy, Vu Tạ sửng sốt một chút, thở ra một ngụm khí lạnh: dưới sự thống trị của Thương Lưu đế quốc, tất cả mọi thứ của Không Tang còn lưu lại đều bị tiêu hủy, không cho phép dân gian đề cập đến bất luận câu chữ gì của tiền triều, thậm chí trong nội bộ quyền thế cao nhất như Thập Vu, chuyện trăm năm về trước cũng là một điều kiêng kị.
— có người nói ý kiến của vị Trí Giả tự nhốt mình tại thánh điện chưa bao giờ gặp bất luận kẻ nào kia, không ai có thể cãi lời, thậm chí là hỏi nguyên nhân.

Địa vị vẫn như trăm năm trước lúc Trí Giả huyền bí xuất hiện giữa đế quốc này.
Mà đã trăm năm trôi qua, mọi người dần dần sinh ra thói quen kiêng kị nhắc đến đề tài về tiền triều, văn tự ghi chép bị hủy hết, những người từng chứng kiến lịch sử thế hệ trước đều qua đời, một đoạn lịch sử chậm rãi trở nên trống rỗng.

Tuy rằng bởi vì có bí phương dưỡng sinh, còn có sáu vị trưởng lão khoẻ mạnh trong Thập Vu đã từng tham dự “Liệt kính chi chiến” hơn trăm năm trước, nhưng mà bọn họ lại đều lựa chọn im miệng trầm mặc.

Mà trong trăm năm, bốn vị tân trưởng lão còn lại lần lượt vào, càng không muốn đi điều tra rốt cục năm đó đã sảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, hôm nay bỗng nhiên lại xuất hiện lực lượng tàn dư của vong quốc Không Tang — dưới tình huống như vậy, vì sao còn muốn giữ chặt chuyện tình năm đó? Lẽ nào… Trí giả có ý đồ che dấu cái gì? Có lẽ, chỉ là đơn giản xuất phát từ sự căm thù đến tận xương tuỷ tất cả mọi thứ của vương triều Không Tang sao?
Vu Tạ không hiểu mà âm thầm lắc đầu.

Chờ tới lúc đã đi xa, Vu Tạ mới đối với lão nhân vừa ngâm xướng cổ khúc nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thái phó, Vu Hàm đại nhân còn chưa tuyên bố kết thúc hội nghị, ngài lại đã rời khỏi — làm thế không được tốt lắm.”
“Vu Tạ…” Vu Tức râu tóc hoa râm vi cười rộ lên, dừng lại cước bộ nhìn đệ tử còn trẻ tuổi của mình, bỗng nhiên quay đầu chỉ lên trời: “Ngươi tới nhìn xem, đây là cái gì?”.
Nhưng mà, trên bầu trời cư nhiên có một viên sao sáng, màu trắng mà không sáng lóe, giống như bạch linh phiêu hốt bất định, chợt cao chợt thấp.
“Là một ngôi sao Kim!” Vu Tạ chuyên nghiên cứu tài liệu bật thốt lên kinh hô, sắc mặt trắng bệch, ngoảnh đầu lại nhìn về phía Thái phó, “Đây là…”.
“Đây là chiến tinh so với Thiên Lang càng là điềm xấu.” Vu Tức thản nhiên trả lời, nhìn bạch quang yếu ớt đến không thể nhận ra, “Hễ chỗ nào xuất hiên Sao Kim, đối ứng bên trong vùng đó thế nào cũng có đại loạn.

Vu Tạ, ngươi tính toán bây giờ nó đối ứng với nơi nào?”
Vu Tạ đã hiểu ý nghĩa xuất hiện của Sao Kim, quay đầu bình tĩnh nhìn Thái phó, dưới áo choàng sắc mặt trắng bệch: “Ngay…tại Già Lam Thành!”.
“Đúng… Nội loạn xảy ra,” Vu Tức vuốt chòm râu hoa râm, chậm rãi gật đầu, hiển nhiên ngầm thừa nhận tính toán của đệ tử là chính xác, sau đó mang theo cuốn sách đi xuống đỉnh tháp, cúi đầu căn dặn: “Cho nên nghìn vạn lần chớ để bị cuốn vào trong đó a.”.
Vu Tạ ngây người, ngoảnh lại nhìn một chút tám vị trưởng lão còn lại vẫn đang không ngừng tranh chấp, lại quay đầu nhìn thành thị bên dưới đang ngủ say.

Phía đông thổi tới minh thứ phong ấm áp ẩm ướt, từ trên tháp nhìn xuống phía dưới, là Già Lam Thành tĩnh mịch ở giữa Vân Hoang.
Nhưng mà dưới sự yên lặng này lại có bao nhiêu sóng to gió lớn, có bao nhiêu không khí chiến tranh đang âm thầm xuất hiện?
———
Chú thích:
(1) Cổ khúc mà Vu Tức ngâm
Núi Cửu Nghi tràn đầy sương mù của linh hồn u tối.
Chòm sao Thương Long kéo theo chiến xa bạch ngọc.
Hai cánh của Thần điểu khoác ánh hào quang.
Theo trời bay lượn xuống Đế Quân đội mũ cao và đeo trường kiếm.
Đem đại địa Vân Hoang từ giữa nắng sớm thức tỉnh.
Giữa Lục Hợp vang lên sáu thanh âm.”