Kinh Phá Thiên Không

Kinh Phá Thiên Không - Chương 82: Phiền phức tới cửa




Trong lúc Kinh Thiên đang giao dịch ở tầng hai, thì Hoa Hoa đang được đãi một bữa thịnh soạn ở dưới lầu, sau khi thấy thực lực của Kinh Thiên thì không ai dám vô lễ với cô bé nữa.



Kinh Thiên vừa ngồi chờ đợi vừa xem xét xung quanh, hắn cũng phải cảm thán với độ giàu có ở hội quán này, chỉ cái bàn bằng bạch ngọc ở đây thôi cũng đã không tầm thường rồi.



"Ta nghĩ cái bàn này đem ra bán chắc mua được một cả cái thành này a" Long ca nhìn thấy cái bàn tình xảo như vậy hắn cũng đỏ mắt, thật sự gia tộc này quá giàu có đi.



"Uy, cái bàn này lại đáng giá như vậy, hình như nó có cùng chất liệu với lệnh bài của Nhu Thủy a" Kinh Thiên nghe xong cảm thấy kinh ngạc vài phần.



"Nếu ta đoán không lầm thì đây Tịnh Hồn ngọc, đó là một loại ngọc rất hiếm, ít ai biết nơi tìm được nó, giá trị thì khỏi phải bàn rồi, vì nó có tính năng tịnh hóa linh hồn, làm cho linh hồn người ta không còn sát khí và cảm thấy nhẹ nhàng thư thái, nếu trong lúc luyện công mà để một miếng ngọc này ở bên thì sẽ không sợ bị tẩu hỏa nhập ma a" Long ca liền giải thích cho Kinh Thiên về lai lịch của khối ngọc.



Kinh Thiên nghe xong cũng gật đầu, hắn không lạ gì đối với sự giàu có của gia tộc Nhu Thủy, nhưng Kinh Thiên không hiểu tại sao gia tộc này loại khoái những đồ vật có tính năng làm cho linh hồn và tâm trí thanh tịnh tới vậy, nào là Thanh Tâm Trúc, Bách Linh Trà, giờ có cả Tịnh Hồn Ngọc nữa, nếu ba loại này dùng chung với nhau thì cho dù là đại ma đầu như sư phụ cũng không thể nào phát ra nổi sát khí.



Kinh Thiên xem xét qua một hồi thì Lăng Cốt đã từ trong phòng đi ra, trong tay hắn còn cầm một cái thẻ hoàng kim lấp lánh, phía trên đó còn có những hoa văn hình bạch vân rất tinh xảo.



"Đã để Kinh Thiên công tử đợi lâu". Lăng cốt nhìn Kinh Thiên nói.



"Không có gì, không biết ngày đã định giá đống đồ vật ta đem tới chưa". Kinh Thiên trả lời với Lăng Cốt rồi hỏi về giá cả của đống tài bảo kia.



"Ta đã định giá xong rồi, mớ dược liệu đó đáng giá sáu mưới bảy vạn lượng vàng, còn xương cốt của thiên thú thì đáng giá một trăm lẻ ba vạn lượng vàng, tổng cộng là một trăm tám mươi vạn lượng vàng a". Lăng Cốt gật đầu trả lời hắn.



Kinh Thiên sau khi nghe xong giá cả thì cũng thoáng kinh ngạc: "Sao lại như vậy, đống xương cốt thiên thú kia còn đáng giá hơn dược liệu à".



Lăng Cốt thấy Kinh Thiên khó hiểu thì hắn giải đáp: "Kinh Thiên công tử không biết thôi, trong mớ dược liệu đó chỉ có vài loại là quý hiếm, nên tính tổng giá không cao cho lắm, nhưng xương cốt của thiên thú lại khác, vì thời đại chiến tranh sắp nổ ra nên nhu cầu về khí cụ rất cao nha, nếu ta đem bán lại cho quân đội thì giá cả ít nhất cũng hơn vài phần".





Kinh Thiên nghe nói xong thì nhớ lại những gì Lôi Đế đã đề cập tới, chỉ vài năm nữa thôi phong ấn của thế giới này sẽ được khai thông, đến lúc đó chiến tranh chắc chắn sẽ nổ ra, nên các tộc phải tăng cường thực lực cho quân đội. Giờ hắn cũng hiểu tại sao đám xương cốt đó lại đáng giá như vậy.



Kinh Thiên khi nghĩ tới đây thì đôi mắt hắn sáng lên, chỉ là nhị phẩm thiên thú thôi đã có giá cao như vậy, nếu như ta bắt tam phẩm trở lên không biết sẽ thế nào, chưa nói ta còn biết một loại thú là nguyên liệu tốt nhất để làm binh khí nhưng lại dễ bắt nữa, và số lượng của tụi nó không nhỏ tí nào, chả lẽ thời cơ làm giàu của ta đã tới.



Lăng Cốt không biết được suy nghĩ trong đầu của Kinh Thiên, hắn đi tới ngồi xuống bàn rồi đưa cái thẻ hoàng kim cho Kinh Thiên: "Kinh Thiên công tử, đây là thẻ hoàng kim chứa số tiền giao dịch, cái thẻ này cho Lăng gia ta làm ra nên được lưu hành khắp nhân tộc, ngoài ra khi công tử muốn mua bất cứ thứ thì ở hội quán thì đều được giảm giá hai phần, khi nào cần dùng thì truyền thiên lực vào lấy ra số tiền mình muốn là được".



Kinh Thiên nhận tấm thẻ từ tay Lăng cốt xong rồi nói: "Đa tạ đã giúp đỡ, sau này có gì cần ta sẽ tới chỗ ngươi giao dịch".



Lăng Cốt nghe Kinh Thiên nói xong thì ánh mắt hắn sáng lên: "Đa tạ công tử chiếu cố, sau này cần cứ tới gặp lão, lão không để công tử chịu thiệt đâu".



Lăng Cốt vui mừng cũng có lý do của nó, mặc dù trong cùng một tộc nhưng Lăng Vân hội quán ở mỗi thành lại có sự phân cao thấp khác nhau, sẽ dựa vào số tiền kiếm được mà luận công ban thưởng, nếu như ông từ chỗ của Kinh Thiên kiếm được bộn tiền thì phu nhân chắc chắn sẽ xem xét và đề bạt mình, như vậy địa vị trong gia tộc sẽ cao thêm một tí.



Sau khi giao dịch xong thì Kinh Thiên nói vài câu với Lăng Cốt rồi hắn cũng cáo từ. Lăng Cốt thấy vậy thì tiễn Kinh Thiên ra cửa. Lúc hai người vừa đi xuống lầu thì lại thấy một đám thanh niên đang vây quanh Hoa Hoa mà cười nói.



Cô bé Hoa Hoa này quá xinh xắn và dễ thương nên đám thanh niên cũng thấy yêu thích vài phần, dù sao nàng cũng mang nhan sắc thượng đẳng của tinh linh tộc thì mấy ai mà cưỡng lại nổi.



Hoa Hoa vừa thấy Kinh Thiên đi xuống thì cô bé chạy tới với vẻ mặt hưng phần nói: "Kinh Thiên ca ca nhìn này, mấy ca ca ở đây mua cho muội rất nhiều đồ ăn ngon nha, còn tặng quà cho muội nữa đó".



Kinh Thiên nở nụ cười rồi xoa đầu Hoa Hoa: "Vậy tốt lắm, mà muội có đa tạ người ta chưa đấy".



Hoa Hoa vừa nghe Kinh Thiên nói xong thì cô bé liền ngẩn rơ, khuôn mặt xấu hổ rồi cuối xuống. Kinh Thiên thấy vậy chỉ cười hì hì, rồi ôm quyền hướng về đám thanh niên kia: "Đa tạ các vị đã có lòng tốt, chuyện gì có qua thì phải có lại, hôm nay ta dùng một vạn lượng vàng chiêu đãi tất cả mọi người được chứ".




Kinh Thiên là loại người sòng phẳng, nếu ngươi kính trọng ta thì ta kính trọng lại nhiều lần, nên hắn thấy đám thanh niên này đối với Hoa Hoa như thế thì hắn thấy rất hảo cảm mà ra tay chiêu đãi.



Khi nghe Kinh Thiên nói thế thì đám thanh niên liền hoan hô vui mừng, nhưng có vài người thì kinh ngạc, bọn chúng không ngờ rằng một tên ăn vận bình thường như Kinh Thiên lại có tài lực như vậy, tất cả những người ở đây đều đánh chủ ý sau này phải kết giao với Kinh Thiên, người sảng khoái như vậy thật là hiếm gặp, còn chọc tới hắn thì…Nhìn thấy ví dụ trước mắt là Ngân Quyền thì ai nấy cũng phải kiêng dè mấy phần.



Kinh Thiên lấy ra một vạn lượng vàng giao cho Lăng Cốt rồi hắn cũng cáo từ rời đi.

Kinh Thiên đã giải quyết xong mọi chuyện ở đây nên hắn cũng không muốn nấn ná gì nữa mà đi một mạch ra khỏi cửa thành.



Hắn chạy tới một chỗ vắng vẻ định thả Bôn Lôi Mã ra thì những tiếng xé gió vang lên, đúng lúc nhìn lại thì đã có khoảng hơn năm người đang đứng xung quanh hắn.



Một tên cao to bước lên nói: "Hừ tên khốn khiếp nhà ngươi dám đả thương thiếu gia của ta, nên chúng ta tới đên để đòi lại mặt mũi a".



Một tên khác khuôn mặt gầy gò không có sinh khí bước ra nói: "ngươi lá gan cũng không nhỏ tí nào, ngay cả thiếu gia của Hứa gia ta mà cũng dám đụng, thật là chán sống rồi".



Kinh Thiên nhìn thấy mấy tên này thì hắn cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra đám người này là thuộc hạ của tên bị hắn đánh ngoài thành. Do ở Hãn thành không cho phép lạm loạn nên bọn chúng phải đợi mình ra ngoài rồi đi theo.



Kinh Thiên vừa kiếm được một số tiền lớn nên tâm tình hưng phần không có tí cảnh giác nào mới để đám này bám đuôi được, nghĩ tới đây hắn thời dài một cái: "Thật sự là tâm tình tu luyện chưa tới a, phải còn lịch lãm dài dài".



Kinh Thiên nhìn qua năm người này thì hắn chỉ cười khinh thường, tên có tu vi cao nhất chỉ vừa mới đạt tới tam phẩm sơ cấp như hắn. Mặc dù tên đó có tu vi ngang Kinh Thiên nhưng chiến lực thì còn phải xem lại.



Kinh Thiên chủ tu là đế cấp công pháp trong thiên hạ, thân thể còn được hấp thu Bích Thủy hàn, mà thiên lực của hắn cũng ổn định và căn cơ rất kiên cố nên những tên tam phẩm bình thường Kinh Thiên còn không để trong mắt.



Kinh Thiên định vận khởi thiên lực giải quyết hết đám này thì hắn cảm giác được nguy hiểm, khi ngưng thần nhìn lại thì hắn thấy ở trên thân cây phía trước có hai người đang đứng: "Không ngờ đều là tam phẩm trung kỳ, một tên tam phẩm trung kì sơ giai, một tên tam phẩm trung kỳ cao cấp, lần này rắc rối rồi".



Kinh Thiên cảm thấy hoảng sợ cũng là việc bình thường, chỉ một tên trong đó với cái đám này thôi muốn đối phó đã mệt rồi, vậy mà lại có tới hai người. Nếu như chỉ có một mình Kinh Thiên thì hắn dù đánh không lại cũng có thể chạy thoát thân, nếu ép hắn tới đường cùng thì liêu mạng cũng sẽ giết được hết đám Hứa gia, nhưng lần này hắn còn mang theo Hoa Hoa nữa.



Kinh Thiên khi nghĩ tới đây thì sắc mặt hắn cũng trầm xuống, nhìn hai tên kia rồi nói: "Không ngờ chỉ vì giết một người như ta mà phải huy động tới hai cao thủ a".



Một tên tóc dài đứng trên cây nhìn Kinh Thiên nói: "Ta là Hứa Đào, hôm nay tới chỉ để tránh trường hợp không may xảy ra thôi, nếu cái đám đó không giải quyết được ngươi thì chúng ta mới ra tay".



Một tên đầu trọc đứng kế bên hắn nói tiếp: "Ta là Hứa Định, mục đích ta tới đây cũng như hắn, Hứa gia ta làm việc luôn muốn nắm chắc, nên không thích những việc rủi ro xảy ra".



Kinh Thiên nhìn đám người đó chỉ cười lạnh một cái nói: "Vậy các ngươi thật xui xẻo rồi, ta chính là biến số mà các ngươi không ngờ tới, ta dạy các ngươi một điều, khi muốn giết ai đó thì phải tìm hiểu mọi tin tức của hắn rồi hãy ra tay".



Kinh Thiên vừa nói xong thì đám người Hứa gia cười lớn lên, Hứa Đào nhìn Kinh Thiên với ánh mắt khinh bỉ: "Ha ha ha, ta không ngờ được đám thanh niên thời nay thật sự bá đạo nha".



Nhưng không đợi hắn đắc ý thì Kinh Thiên đã hét lên: "Bôn Lôi Mã".



Sau tiếng hét của Kinh Thiên thì những tiếng sấm vang trời đã nổ ra, lam quang chói mắt chiếu rọi khắp mọi nơi, một luồng uy áp khủng khiếp đè nặng lên người của đám Hứa gia. Rồi một con Lam Mã to lớn từ từ xuất hiện trước mắt chúng



Một lúc sau khi tất cả bọn chúng nhìn lại thì cặp mắt liền co rút, cổ họng thì khô khóc, mồ hôi lạnh chảy ra đầy người, bọn chúng chỉ thều thào được bốn chữ: "Ngũ Phẩm Thiên Thú".