Kinh Phá Thiên Không

Kinh Phá Thiên Không - Chương 60: Nhầm Lẫn Tai Hại </font></font></b>




Sau khi Kinh Thiên rời đi thì chỉ còn lại ba người Ưng Gia ngồi đó, Ưng Bá liền quay sang ra lệnh cho

Vạn Lý: "Ngươi mau đem tin tức truyền về cho các vị trưởng lão ở gia tộc để họ xem xét tình huống mà đưa ra quyết định, chuyện này một mình ta không thể nào làm chủ được, trong thời gian đó thì chúng ta vẫn ở lại đây để nghe ngóng tình hình."

Vạn Lý gật đầu đồng ý rồi quay sang hỏi Ưng Bá: "Tại sao chúng ta không rời khỏi đây ngay lập tức, hiện tại ở Tung thành này quá nguy hiểm a".

Ứng Bá liền trả lời: "Người có bị ngốc không vậy, chúng ta vừa tới Tung thành mà lập tức rời đi thì sẽ thu hút sự chú ý của Tung gia, việc này sẽ đánh rắn động cỏ làm cho bọn chúng nghi ngờ chúng ta nhiều hơn thôi."

Ưng Bá suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Với lại ta nghe được một tin đồn là gần đây có xuất hiện một bảo vật, nên ta muốn ở lại xem như thế nào".

Vạn Lý và Xuân Lan khi nghe ông ta nói thế thì cũng thoáng nhíu mày, rồi Xuân Lan mới lên tiếng hỏi: "Bảo vật xuất thế ư, do đâu mà cha nghĩ việc đó là thật".

Ưng Bá nghe Xuân Lan nói thế thì trả lời: "Sau khi nghe được tin đồn này thì ta đã tự mình vào rừng xem một chuyến, và ta đã phát hiện ra một việc".

Vạn Lý thấy ông nói chuyện kiểu ấp ấp mở mở thì chịu không nổi mà hỏi dồn: "Đại ca à, có gì thì nói lẹ đi, đừng làm đệ hồi hộp a".

Ưng Bá: "Ta cảm thấy kim chi lực ở trong rừng nồng đậm hơn một cách lạ thường, ta còn dò hỏi được một số việc, đó là vài ngày trước những người đi ngang qua đây thì binh khí của họ đều bị gãy vụn rồi hóa thành một luồng khí màu ám kim rồi bay vút đi".

Khi nghe Ưng Bá nói tới đây thì sắc mặt của Vạn Lý và Xuân Lan cũng thoáng đổi, vì họ biết rằng người gây nên sự việc kia chính là Kinh

Thiên chứ không phải là bảo vật gì hết.

Không muốn cha mình tốn công tìm kiếm nên Xuân Lan mở lời: "Cha à, hay là người nhầm lẫn gì đó chăng, nếu có bảo vật xuất thế thì tại sao mấy ngày qua mọi người lại tìm không được".



Ưng Bá thấy con gái mình không tin thì ông giải thích tiếp: "Bảo vật này theo ta đoán không phải là kỳ hoa dị thảo gì hết, mà đó là một kiện thần khí xuất thế a".

Nói tới đây thì tâm tình của Ưng Bá cũng không khỏi chấn động, thần khí đó là một thứ dường như đã tuyệt tích trên thế gian này, chỉ một kiện thượng phẩm binh khí thôi đã làm các đại nhân vật phải đỏ mắt tranh đấu rồi, nếu thần khí xuất hiện thì sẽ oanh động cỡ nào đây. Có thể nói ngay cả cường giả trên cửu phẩm cũng sẽ không buông tha cho nó.

Khi nghe Ưng Bá nói đến hai chữ thần khí thì Vạn Lý và Xuân Lan cũng thấy choáng váng không dám tin, vì sự việc mà ông nói là do Kinh Thiên làm ra mà, lấy đâu ra thần khí đây.


Vạn Lý ánh mắt nghi ngờ nhìn Ưng Bá: "Đại ca à, chuyện này rất khó xảy ra a, thật sự thần khí đã không còn trên thế gian này rồi, từ sau khi các bộ tộc bị phong ấn lại thì chúng đã tuyệt tích từ đó, chắc là do huynh suy đoán nhầm lẫn mà thôi".

Ưng Bá thấy con gái và nhị đệ của mình không tin nhưng ông vẫn nắm chắc ý kiến của mình: "Thật sự đệ không biết đâu, ta đã xem xét kỹ rồi, ở trong khu rừng có một nơi rất kỳ lạ, phương vi trăm mét xung quanh nó mọi vật đều bị chặt đứt làm đôi, ta còn cảm giác được kim chi lực ở đó nồng đậm và tinh khiết nhất, thượng phẩm binh khí thì không có cái bổn sự đó đâu, chỉ có thần khí mới làm vậy được mà thôi."

Xuân Lan thấy cha mình vẫn cố chấp như thế thì nàng cũng đành thở dài rồi giải thích: "Việc đã vậy con cũng không giấu cha nữa, thật sự kim chi lực nồng đậm như thế là do Kinh Thiên gây ra đấy".

Ưng Bá sau khi nghe Xuân Lan nói thế thì cũng thoáng giật mình, thật sự việc này khó tin a, từ lần đầu nhìn thấy Kinh Thiên thì Ưng Bá đã cảm nhận được tên thiếu niên này có lôi lực rất cường hãn rồi, nhưng vạn phần ông cũng không nghĩ tới là hắn còn có kim lực kinh khủng tới vậy.

Ưng Bá nhìn chằm chằm vào Xuân Lan rồi hỏi: "Việc này con nói là thật chứ".

Ưng Xuân Lan nghe cha mình hỏi thế thì nàng cũng gật đầu, sau đó Ưng Vạn Lý nói thêm: "Việc này hoàn toàn là sự thật, khi đó đệ cũng có ở bên cạnh, tên Kinh Thiên kia sau khi hắn đánh bại tên đầu lĩnh hắc y nhân thì tình trạng rất nguy hiểm, do đó đệ và Xuân Lan đã dẫn hắn tới hang động gần đấy để chữa thương, trước lúc hắn tỉnh dậy thì một hiện tượng lạ xảy ra, kim lực từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía hắn ngày một dày đặc, sau khi hấp thụ hết kim lực đó thì hắn mới tỉnh lại".

Khi cả hai người đều xác nhận như thế thì Ưng Bá cũng phải chấp nhận mà tin tưởng chuyện này là thật: "Nói như vậy tên Kinh Thiên này thật sự không bình thường à, không biết hắn tới từ đâu nữa".

Xuân Lan nghe cha mình nói thế thì ánh mắt sáng lên: "Lúc trước khi được hắn cứu giúp con đã từng hỏi qua, nhưng Kinh Thiên chỉ nói hắn là một người bình thường đi ra ngoài lịch lãm mà thôi, thật sự không có liên quan tới gia tộc nào".


Ưng Bá nghe nàng nói thế thì bán tin bán nghi: "Ta nghĩ hắn không muốn tiết lộ thân phận cho chúng ta biết mà thôi, nếu hắn thật sự không được gia tộc lớn bồi dưỡng mà có thành tựu như vật thì thật sự khó tin a".

Ưng Vạn Lý thoáng thất thần, hắn nhớ tới cái gì đó rồi nói với Ưng Bá:

"Có việc này đệ cũng không dám chắc lắm, vì khi Xuân Lan chăm sóc cho

Kinh Thiên thì đệ thấy trên người hắn có một cái lệnh bài màu trắng có khắc một chứ Vân rất tinh xảo".

Khi nghe tới đây thì Ưng Bá cũng muốn té ghế, ông nhìn thẳng vào mắt của Ưng Vạn Lý, thật sự việc này quá mức khó tin. Cả hai người đàn ông con trai mà cứ lẵng lặng nhìn nhau một hồi, vì họ biết được cái lệnh bài đó tượng trưng cho cái gì.

Ở nhân tộc này chỉ có một gia tộc chuyên dùng lệnh bài như vậy mà thôi, và chỉ có những người đặc biệt trong gia tộc đó một dám sử dụng lệnh bài này. Đó là một siêu cấp gia tộc rất khủng bố, hầu như rất ít ai có thể đối chọi với họ, cao thủ trong gia tộc có thể nói nhiều như sao trên trời, một đời gia chủ cũng là cường giả đỉnh cấp.


Ưng Bá thất thần một hồi lâu thì cũng đã bình tĩnh lại: "Vạn Lý này, việc đó ngươi không nên nói với ai đấy, nhỡ đâu mà đắc tội với họ thì chúng ta coi như cầm chắc cái vé bị diệt tộc a".

Vạn Lý nghe Ưng Bá nói thế thì mặt hắn cũng lấm tấm mồ hôi: "Đại ca chắc rằng tên Kinh Thiên này thuộc gia tộc đó sao, thật sự không ngờ được, bọn họ rất ít khi xuất hiện trên đại lục này a".

Ưng Bá hừ một cái: "Hừ, ngươi nghĩ không phải chắc, tài năng tuyệt thế như vậy, lại có hai hệ nguyên tố trong người, còn có cả cái lệnh bài đó nữa, ta đoán tám chín phần hắn là thuộc gia tộc đó rồi".

Xuân Lan nãy giờ ngồi nghe hai người nói mà chẳng hiểu gì hết: "Cha à, vậy Kinh Thiên hắn thuộc gia tộc nào thế, chả lẽ gia tộc đó cường đại tới mức làm cha phải sợ như vậy sao".

Ưng Bá thở dài một hơi: "Xuân Lan à, tốt hơn là con không nên biết việc này, việc hắn có lệnh bài đó con cũng phải giữ bí mật nghe chưa, nếu đắc tội với họ thì cho dù trốn sang đại lục của tộc khác thì chúng ta cũng không sống nổi đâu".


Ưng Xuân Lan nghe cha mình nói thế thì cũng thấy hoảng sợ, gia tộc nào lại cường đại tới mức như vậy chứ.

Không đợi Xuân Lan bình tĩnh lại mà Vạn Lý còn nói thêm vào: "Ta nói thật, ngay cả gia tộc sát thủ Huyễn gia đỉnh đỉnh đại danh mà đụng vào họ thì cũng có kết cục là diệt tộc mà thôi".

Lần này nghe Vạn Lý nói thế thì Xuân Lan muốn hôn mê luôn rồi, nàng biết rất rõ hai chữ Huyễn gia này đại biểu cho cái gì, đó là gia tộc sát thủ nổi danh nhất ở đại lục nhân tộc, chiến tích lừng lẫy của họ thì không cần phải nói tới nữa, vậy mà lại không có một chút sức lực nào kháng cự với gia tộc mà cha và nhị thúc của mình đang nói tới.

Ưng Bá quay sang nói tới Xuân Lan: "Con cũng không cần nghi ngờ làm gì, trước đây cũng có một gia tộc sát thủ ngang hàng với Huyễn gia, nhưng do bọn chúng dám giết một tên quản gia của tộc đó mà liền bị diệt tộc trong vòng một đêm đấy".

Liên tiếp nhận chấn động này tới chấn động khác là cho Xuân Lan không thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa, một gia tộc ngang hàng với Huyễn gia vậy mà lại biến mất chỉ trong một đêm, thực lực cỡ này thật sự quá khủng bố.

Ưng Bá thấy phản ứng của Xuân Lan như thế ông cũng chả lấy làm lạ gì:

"Mọi việc nên kết thúc ở đây mà thôi, Xuân Lan con cũng đừng suy nghĩ gì nhiều nữa, miễn sao chúng ta không đắc tội với họ là được".

Sau khi nói chuyện xong thì cả ba người đều rời đi. Thật sự họ đã nhầm lẫn rất lớn a, Kinh Thiên không phải là người của gia tộc đó, mà lúc trước khi đi Nhu Thủy đã đưa lệnh bài đó cho hắn để dễ dàng làm việc hơn. Nhưng tình cờ lại làm cho đám người Ưng gia hiểu lầm về bối cảnh của Kinh Thiên.